“Có phải là Đông Khuê không?”
Giọng nói nhẹ nhàng, thanh thoát vang lên phía sau lưng tên mập. Hắn ta bỏ tóc Mạn Hữu Dư ra, quay mặt về phía sau.
Một bóng hình thanh mảnh trong bộ trang phục mỏng manh, dáng vẻ mềm mại của nàng ẩn hiện dưới lớp lụa thượng hạng, hương thương thoang thoảng không ngừng quyến rũ ba tên đần độn. Bọn chúng như bị thôi miên, chết đứng tại chỗ say mê ngắm nhìn tiên tử hạ trần.
Doãn Nhược Nhi nhíu mi, chân trần bước nhanh lướt qua mặt ba tên mặt thộn. Nàng ngồi xổm xuống, lao vào lòng Mạn Hữu Dư không hề chần chừ, Nhược Nhi xúc động đến mức bờ vai run lên, ngực phập phồng sau lớp y phục trung cổ:“Đông Khuê, sao huynh có thể bỏ muội một mình nơi đó chứ?”
Mạn Hữu Dư ngây đơ, anh không nỡ đẩy Nhược Nhi ra, cũng chẳng muốn mang theo rắc rối bên mình, anh vỗ nhẹ vào lưng cô:“Bạn nhận... nhận lầm người rồi!”
“Hử?” Nhược Nhi buông Hữu Dư, nàng tháo mắt kính anh, vẻ mặt vô cùng đáng yêu phủ nhận:“Sao nhầm lẫn được? Huynh là Đông Khuê của muội mà! Trừ mái tóc bị cắt đi nhiều rồi, thật là một sự sỉ nhục sâu sắc.”
Ba tên đứng bên ngoài giờ mới hoàn hồn, tên mặt bật cười, nắm lấy cổ tay Nhược Nhi giật lên:“Em gái, anh là Đông Khuê của em đây!” Hắn còn giang tay kiểu muốn ôm Doãn Nhược Nhi, nhưng rất tiếc, cô liền lách người khiến hắn chúi nhủi. Do mất mặt mũi, hắn gắt gỏng:“Con nhỏ này!”
Doãn Nhược Nhi trông vậy thôi chứ nhạy bén lắm! Linh động, nhanh nhẹn là một trong những tài năng của cô đấy, dù rằng cái tài năng đó hơi bị phổ biến một chút. Chẳng mấy chốc ba tên chết bầm kia đã bị Nhược Nhi cho đo ván hết. Muốn chạm đến bổn tiểu thư nàng đây, đâu có dễ như vậy!
Phủi tay, Doãn Nhược Nhi sảng khoái hẳn, nàng tinh nghịch chạy đến đỡ Mạn Hữu Dư, không quên tựa đầu vào lồng ngực anh làm nũng:“Cứ tưởng huynh bỏ muội đi luôn chứ, ai ngờ huynh muốn muội sống đến lúc huynh tỉnh dậy. Đông Khuê, đừng có làm như vậy nữa, muội sợ lắm!”
Chẳng hiểu sao cô gái trước mặt loạn ngôn xảo ngữ, luôn miệng gọi anh là Đông Khuê, thần thái thì bất bình thường, vậy mà anh vẫn không đành lòng xua đuổi. Nhìn đến nhìn lui, Doãn Nhược Nhi trông thật vô hại, nhưng lại có thể dễ dàng hạ gục ba tên to tướng, không những vậy còn khiến chúng chạy cong cả đít.
“Bạn tên gì?” Mạn Hữu Dư lên tiếng hỏi:
Doãn Nhược Nhi nheo mắt, chợt nhớ đến câu hỏi khó hiểu của Đông Khuê khi trước:“Muội là Doãn Nhược Nhi, huynh vẫn hay gọi muội là Hoa Nhi. Cả Hoa Kiều nữa, chúng ta là ba sư huynh muội...”
“Được rồi, tôi đã hiểu!” Thật thì Hữu Dư muốn chặn lại lời của nàng thôi, chứ anh chả hiểu cái mô tê gì cả. Rõ ràng đầu óc của cô gái tên Doãn Nhược Nhi này bị hư rồi, có thể nàng đã quá lậm tiểu thuyết kiếm hiệp chăng?
“Huynh đã hiểu? Huynh nhớ ra rồi sao?” Nhược Nhi giương đôi mắt trông chờ:
Mạn Hữu Dư lắc đầu, thôi thì cứ nhập vai diễn sâu một chút:“Ý tôi nói, tôi hiểu được tên cô rồi, chúng ta từng là sư huynh muội đúng không? Còn những việc khác tạm thời chưa nhớ được đâu.”
Doãn Nhược Nhi đeo lại kính cho Hữu Dư, nàng vui vẻ mỉm cười, còn tin lời anh nói là thật:“Vậy thì tốt quá! Muội cứ tưởng huynh sẽ không hiểu. Đừng lo, muội sẽ giúp huynh nhớ lại, rồi chúng ta sẽ đi tìm Hoa Kiều sư tỷ.”
Rỗi hơi, Mạn Hữu Dư không rảnh rỗi đến mức đó đâu. Anh gật đầu cho qua chuyện, ôm lấy cặp, nhặt mấy quyển vở bị văng ra ngoài, gom mớ viết bị đạp để gãy ngang. Doãn Nhược Nhi lại một lần nữa khó hiểu:“Không lẽ huynh muốn làm trạng nguyên?”
Mạn Hữu Dư lại gật đầu cho có, phân giải cũng chẳng ăn thua gì.
Nàng nhặt phụ anh những thứ rơi dưới, bất chợt tay chạm phải một tờ giấy đầy màu sắc. Doãn Nhược Nhi cầm lên xem thử, thì ra là một bức họa thu nhỏ. Huơ huơ trước mặt Hữu Dư, nàng không ngừng trêu đùa:“Đây là cô nương mà huynh thích phải không?”
Tấm hình bạc màu bị Hữu Dư hung hăng đoạt lại:“Đừng chạm vào!”
Không nghĩ đến Đông Khuê dịu dàng có thể nóng giận với nàng như thế. Đây là lần thứ hai anh quát thẳng vào mặt Nhược Nhi, nàng cúi đầu, nước mắt rươm rướm:“Huynh từng nói sẽ không nặng lời với muội nữa mà!”
Đàn ông không nên chấp phụ nữ, đây chính là anh sai. Mạn Hữu Dư định mở lời xin lỗi nhưng bóng dáng Doãn Nhược Nhi đã biến đâu mất tiêu. Có lẽ anh đã làm nàng giận mất rồi, dù sao thì cũng đã mang ơn Nhược Nhi, trong lòng có chút không đành. Dừng lại một chút, coi như anh đợi bóng dáng nàng quay lại để xin lỗi vậy, đợi rất lâu, lâu đến mức bên ngoài con đường đã chật kín người qua lại. Cổng trường trở nên vắng tanh, trễ học, anh vác cặp, thở dài bước qua cánh cửa rộng lớn kia.
Doãn Nhược Nhi chỉ cần nhún nhẹ chân thôi, thân thể nàng đã bay cao hơn lúc trước rất nhiều, đến cả nàng còn bất ngờ nữa là. Trên con đường lạ hoắc, Nhược Nhi nhìn quanh. Thân thủ của Đông Khuê chắc hẳn đã yếu đi rất nhiều, ban nãy nàng cảm nhận rõ khí tức của anh, chúng thật hỗn loạn. Nắm chặt đôi bàn tay, nàng hạ quyết tâm. Phải giúp Đông Khuê quay trở lại như trước.
Tuy nhiên... nàng bị lạc...
Khóc không được mà cười cũng chẳng ra hơi, rốt cuộc nơi đây là đâu? Nhược Nhi đi đến một cửa tiệm nho nhỏ, ở trước có trồng rất nhiều loài hoa, đủ màu sắc khác nhau. Chúng thật xinh đẹp khiến Doãn Nhược Nhi kiềm lòng không đậu, đưa tay ngắt một bông hoa hình đôi môi nhỏ. Cánh cửa tiệm hoa bỗng mở ra, tiếng chuông cửa vang lên “leng keng” vui tai rồi dừng lại. Dời sự chú ý từ bông hoa đến người trước mặt, bông hoa trong tay Nhược Nhi khẽ nhẹ nhàng rơi xuống đất, cả không gian xung quanh như ngừng lại.
Mất đi giọng nói, nàng lạc đi âm quản nơi yết hầu:“Mạc”
Người con trai trước mặt nàng chợt khom lưng, cúi người nhặt hoa:“Chúng ta quen nhau sao?”
Doãn Nhược Nhi lắc đầu lia lịa:“Không quen!”
“Không quen?” Hắn nâng khóe môi cười thích thú, quan sát, nữ tử trước mắt ăn mặc thật dị hợm, tóc tai thì lạ kỳ nhưng khá xinh xắn đấy:
“Có quen. Lãnh Nghiêm Mạc, chúng ta...”
“Cô thích tôi sao?” Lãnh Nghiêm Mạc cắt lời nàng:
Sao bọn người này thật thích cắt ngang lời người khác thế nhỉ?
Trống tim Doãn Nhược Nhi đập liên hồi, đã bao năm bị vùi lấp và ngủ say bên trong lớp băng tuyết, trái tim lạnh lẽo bấy nay bất chợt nảy lên, nóng bừng, thèm khát. Đôi má Nhược Nhi bỗng chốc đỏ ửng hơn cả quả gấc, nàng lùi về sau, giật lấy bông hoa trong tay Nghiêm Mạc:“Không thích!”
“Thật sao?” Lãnh Nghiêm Mạc quả thật ác bá, mặt kề sát mặt, môi đặt lên môi, hơi thở gấp rút của nàng cũng bị hắn nuốt trọn.
Khi không bị cưỡng hôn, Doãn Nhược Nhi không kịp phản ứng, nàng chết lặng vài giây, lấy lại được bình tĩnh, đưa tay đẩy mạnh hắn ra. Khuôn mặt Doãn Nhược Nhi trở nên khó coi, nhưng cũng nhờ vậy mà nàng mới ngộ nhận được, người trước mặt với Lãnh Nghiêm Mạc ngày trước hoàn toàn khác nhau.
“Psychotria Elata.” Nghiêm Mạc đưa tay sờ nhẹ môi dưới bị cắn rướm máu. Một chút mùi tanh của máu hòa vào hương vị ngọt thanh dư âm nơi môi Nhược Nhi. Cánh môi ấy thật mềm mại, thật ấm áp!
“Hả?” Nhược Nhi đưa đôi mắt ngốc nghếch, dè chừng nhìn hắn:
“Tên của loài hoa mà cô đang cầm trên tay đấy! Đừng vò nát nó như thế chứ, Psychotria Elata.”
“Ngươi đang gọi hoa này à? Nó không thể nghe.” Quả thật không khó để chiêm ngưỡng được bộ mặt ngốc của Doãn Nhược Nhi mà.
“Tôi đang gọi cô đấy, Psychotria Elata!”
Lãnh Nghiêm Mạc hắn rất thích việc đặt biệt danh, nhất là cho những cô gái xinh đẹp. Hắn thường đặt họ theo ấn tượng ban đầu khi gặp. Ví như Doãn Nhược Nhi, đôi môi cô và bông hoa Psychotria Elata đều mang theo sắc màu đỏ quyến rũ, mùi hương thoang thoảng khó người nào khước từ nổi.
“Tên ta là Doãn Nhược Nhi, không phải E hay la ta gì đó.” Gương mặt Nhược Nhi vì nóng giận mà đỏ hơn nữa, nàng nhét bông hoa vào tay Nghiêm Mạc. Ánh mắt dừng lại ở bộ y phục quen quen:“Ngươi cũng học để thi trạng nguyên sao?”
Càng lúc càng thú vị, cô gái này nhìn vẻ ngoài thì khá bảo thủ, ngôn ngữ loạn xạ, toàn nói những từ khó hiểu. Nhưng, thật chất rất dễ chịu. Nhìn xem, ban nãy còn cách xa hắn mấy bước chân, vậy mà bây giờ đã không ngừng sờ khắp áo hắn, miệng hình chữ O, khuôn mặt ngạc nhiên, đôi mắt ánh lên sự kinh hỷ:“Ta cũng thật muốn đi học.”
Lãnh Nghiêm Mạc sờ trán, hắn bật cười thật to, thật thoải mái. Cô gái ngốc nghếch này đáng yêu quá!