Mê Trước Cưới Sau

Chương 10: Chương 10




Lúc Tiểu Lộc tỉnh giấc, căn phòng bị rèm cửa kéo kín trông tối đen, cũng không phân rõ bây giờ là mấy giờ.

“Khưu Sinh……” Cô đưa tay dụi dụi đôi mắt ngái ngủ còn đang nhập nhèm chưa tỉnh táo, bất giác gọi vài tiếng, nhưng không có ai trả lời cô.

Tiểu Lộc khẽ chuyển mình, sờ soạng xung quanh, dần dần mới thích ứng với ánh sáng lờ mờ trong phòng, lúc này mới phát hiện giường bên cạnh đã trống không, bóng dáng Khưu Sinh đã không thấy đâu nữa. Đúng là cứ như tiểu thư vỏ ốc* đột ngột xuất hiện với hộp mì xào, lại đột nhiên biến mất, thật sự anh ta chỉ đơn giản muốn qua đêm chổ này thôi sao? (Yu: * như cô tấm quả thị nhà mình đó, giải thích cho zui thôi chứ bít các nàng đoán đc mà

)

“Oái!” Lướt mắt sang chiếc đồng hồ bên cạnh, Tiểu Lộc bật người nhảy dựng lên, “Giữa trưa rồi hả.”

Cô vốn đã định ra một đống kế hoạch, nói gì thì nói từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ cô cũng chưa đến phương Bắc này bao giờ, như thế nào đi nữa cũng phải đi dạo khắp nơi cho biết, còn chụp ảnh gửi về cho ba mẹ nữa chứ, để chứng tỏ cô sống rất thoải mái. Xem ra, toàn bộ kế hoạch đều xôi hỏng bỏng không hết rồi à. Tiểu Lộc đành rửa mặt chải đầu qua loa, thay bộ quần áo chỉnh tề, thu xếp hành lý cho ngăn nắp, sau đó gọi điện thoại cho khách hàng, hẹn cùng nhau dùng bửa tối.

Mới vừa ra khỏi khách sạn, tính tìm nơi nào có quán ăn tốt một chút để giải quyết bữa trưa, dù sao cũng có công tác phí mà, đương nhiên cần phải kiếm một quán ăn nào coi cho được chứ. Kết quả lại đột nhiên nhận được đoạn tin nhắn của ‘tiểu thư vỏ ốc’.

“Hả?” Tiểu Lộc ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn màn hình điện thoại di động.

Khưu Sinh mà lại gửi tin nhắn cho cô không phải rất kỳ quái sao, đúng là rất kỳ quái nha, lại còn là tin nhắn có ý tốt nữa chứ…… “Tôi có để lại tấm bản đồ trong túi xách của cô, đón taxi đến nơi mà tôi có đánh dấu khoanh tròn, nơi đó có đồ ăn ngon.”

Sau khi lấy lại tinh thần, Tiểu Lộc cau mày, cảnh giác nhìn khắp bốn phía. Thậm chí cô còn hoài nghi không biết Khưu Sinh có phải đang trốn ở góc nào đó rình xem cô hay không, nếu không sao lại biết cô vừa rời khỏi khách sạn?

Không hề tìm thấy Khưu Sinh, nhưng ngược lại Tiểu Lộc dễ dàng tìm đến được nhà hàng mà Khưu Sinh khoanh tròn trên tấm bản đồ kia. Trên đường đi, tài xế taxi còn hết sức nhiệt tình giới thiệu cho cô một số địa điểm thú vị ở gần đó. Làm cho Tiểu Lộc sau khi dùng xong bữa trưa, đi dạo xung quanh một mình, mới phát hiện ra nơi này rất gần với nơi mà cô đã hẹn dùng bữa tối với khách hàng.

Cho nên chưa tới 5 giờ chiều, Tiểu Lộc đã đi tới nơi hẹn ở nhà hàng Thái Lan kia.

Nhìn bảng thực đơn rối rắm hồi lâu, cuối cùng chỉ gọi một 1 ly cocacola. Vốn tính xem lại tư liệu lần nữa, thế nhưng đã xảy ra chút chuyện ngoài dự liệu.

Cô rõ ràng…… rõ ràng là nhìn thấy Khưu Sinh!

Đang ngồi ở chỗ bên góc kia, cách chổ cô hai bàn, nhưng bởi vì ở giữa có cây cột ngăn cách nên cũng khó phát hiện. . Vấn đề ở đây là, anh ta không phải đi một mình, mà ngồi đối diện còn có một cô gái trang điểm rất rạng rỡ. Mái tóc dài thẳng mượt, trang sức tinh xảo trang nhã, nụ cười dịu dàng, nhìn còn đẹp hơn cả Nguyễn Linh, quần áo kia hẳn là đắt tiền, tóm lại vừa nhìn đã biết đúng là kiểu tiểu thư khuê các con nhà danh giá, ngay cả kiểu cách ăn cũng là từ tốn khoan thai, từng chút từng chút một.

Không phải có câu người phân theo đàn sao? Khưu Sinh hẳn là không có loại bạn bè này. Hay là, anh ta thật sự bị bao dưỡng? Chẳng lẽ anh ta đồng ý rồi?!

…… Đột nhiên, lại có cảm giác khó thở như bị hen suyễn, Tiểu Lộc cầm lấy túi xách, len lén cúi thấp người, di chuyển qua bên cạnh cây cột ngồi xổm xuống, ý đồ muốn nghe rõ nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ. Nhưng ngay lập tức liền thấy hối hận, thật là tự mình tìm ngược* mà. Khưu Sinh đang cười, không phải cười nhạo cũng không phải cười lạnh, là nụ cười thành thật! Lại còn đồng ý dành thời gian cùng đi dạo phố với cô gái kia. (Yu: *ngược: nói tắt của ngược đãi, cách nói thông dụng để diễn tả thể lại truyện của ngôn tình và đam mỹ, vd: ngược thân, ngược tâm, ngược luyến tàn tâm.)

“Thưa cô, cô……” Nhân viên phục vụ nhà hàng nãy giờ vẫn chú ý đến Tiểu Lộc, cuối cùng đành lên tiếng muốn ngăn lại hành động của cô.

Ngồi xổm kế cây cột thì không tính, coi như là sở thích đặc biệt của một số người đi, nhưng mà! Nhưng mà sao lại muốn cướp cái khay của mình chứ, mình còn muốn làm việc mà. (Yu: ta đã cứu oki,

tks ta đi nàng kia

)

“Suỵt!” Tiểu Lộc dùng cái khay vừa cướp được đưa lên che mặt mình, lại cúi người thấp xuống thêm một chút, còn giơ ngón tay trỏ lên đặt trước miệng làm động tác ra hiệu chớ có lên tiếng với nhân viên phục vụ nhà hàng.

“……” Suỵt suỵt cái gì chứ, bệnh thần kinh sao.

Đối mặt với bệnh thần kinh, nhân viên phục vụ nhà hàng rất có kinh nghiệm xử lý. Đó chính là, không cần dây dưa, lập tức báo cảnh sát.

Nhìn thấy nhân viên phục vụ nhà hàng vừa đi khỏi, Tiểu Lộc lấy điện thoại di động ra, nhấn dãy số điện thoại rất quen thuộc kia, sau đó hạ thấp giọng, đi thẳng vào vấn đề: “Anh đang ở đâu vậy? Khi nào thì về nhà hả?”

“Đang bận, đêm nay về.” Đầu dây điện thoại bên kia im lặng một lúc lâu, mới vang lên giọng nói của Khưu Sinh.

“Vậy à, vậy đêm nay anh có thể đến chổ tôi không? Tôi còn muốn ở đây thêm một ngày nữa, vừa nãy khách hàng có gọi điện bảo ngày mai còn có cuộc triển lãm cá nhân muốn tôi cùng tham gia, nói là để hiểu rõ hơn sản phẩm. Thật sự không thể ở lại thêm một ngày sao?” Đột nhiên Tiểu Lộc cảm thấy, bản thân mình thật giống như người phụ nữ thô kệch đi bắt kẻ thông dâm.

“Muốn tôi đến sao?” Lại một lúc lặng im thật lâu, đột nhiên anh thốt lên một câu như vậy.

“Hả?” Nhất thời, Tiểu Lộc không biết nên ứng đối như thế nào, cái này không hợp lẽ thường nha, lúc này chẳng phải anh ta nên cảm thấy bối rối hoang mang, sau đó tiếp tục nói dối sao?

“Công việc có chút vấn đề, tôi phải nhanh chóng trở về, cô ngoan ngoãn một chút. Sáng nay tôi đã hỏi qua, khách sạn này trước nay vẫn để một đôi dép sẵn trước cửa phòng tắm, đừng ở đó suy nghĩ bậy bạ. Nếu thật sự cảm thấy sợ, trên bản đồ có một khách sạn nhỏ khác nằm kế khách sạn cô đang ở, tôi đã đặt giúp cô một phòng.”

“Cái gì, đặt phòng?” Gì chứ, chẳng lẽ khi đàn ông làm sai, sợ bị phát hiện, chột dạ nên có cử chỉ hành động khác thường sao? Cô đổi phòng làm gì chứ, cơ bản là khách hàng có cần cô tham gia cái triển lãm chó má gì đó đâu, vé may bay trở về là đêm nay nè. Khó lắm mới nói dối, cũng không cần vạch trần cô sao?

“Lại nói, cô chỉ muốn tôi đi cùng thôi sao?”

“Không, không cần, anh đang bận mà, anh tiếp tục bận rộn đi.” Tiểu Lộc thất vọng ngắt điện thoại. Rõ ràng là chồng cô sai đường lạc lối, chúa ơi, vì lẽ gì người rơi vào tình thế bất lợi luôn là cô chứ?

Tiểu Lộc vẫn còn đang suy nghĩ chưa ra, thì có một chú cảnh sát thái độ rất nhã nhặn đến gần, ngồi xổm trước mặt cô, nhếch môi , cười vô cùng thân thiết, còn hòa nhã đưa tay lên xoa xoa đầu cô, “Cô gái, cô đang giả thành cái nấm sao?”

“Giả cái đầu ông đó, tôi chỗ nào giống cái nấm, ông bị bệnh thần kinh hả.” Tiểu Lộc dùng cái khay gạt tay ông ta ra, đề phòng nhìn ông ta. . Không phải xui xẻo như vậy chứ, gặp phải tên đàn ông bỉ ổi thích mặc đồng phục sao?

“Có chút phiền phức rồi, không ngờ là một người điên vũ lực.” Sau khi nói xong câu này, chú cảnh sát đưa tay lên sờ sờ cằm, đăm chiêu tìm cách xử lý. Tiếp đó, động tác đặc biệt nhanh nhạy, quả thực hoàn toàn không phù hợp với tuổi tác đã cao của ông ta, phút chốc liền túm chặt lấy cổ áo Tiểu Lộc, dùng sức lôi cô ra ngoài, , miệng còn lẩm bẩm, “Không sao, người điên vũ lực mình cũng không sợ, ba đời nha mình đều là đầy tớ của nhân dân, đối phó với những người như thế là sở trưởng của mình. Không cần phải ầm ĩ, không cần náo loạn, bệnh viện gần nhất thức ăn cải thiện, ngoan ngoãn trở về đi……”

“Con mẹ nó, ông mới là đồ điên. Buông tay, buông tay, buông tay!” Sức lực thực sự chênh lệch rất nhiều, mặc dù Tiểu Lộc vừa gào vừa nhảy, vẫn không có cách nào thoát khỏi sự kiềm chế của ông, suy cho cùng quả thật đúng là người đầy tớ của nhân dân cha truyền con nối nha.

Xem ra chỉ có thể lựa chọn bảo toàn lại chút thể diện còn sót lại của bản thân, bất cứ giá nào cũng không thể để Khưu Sinh phát hiện ra mình. Vì thế Tiểu Lộc nhanh tay giơ cái khay lên che khuất mặt, tay kia thì cầm lấy cái túi xách che khuất đầu, che đậy hoàn toàn.

Phía sau, truyền đến một tiếng than thở yếu ớt: “Ai da, còn nói không phải giả thành cái nấm.”

“Giả thành mẹ mày, giả thành bà ngoại mày, giả thành cả nhà mày!!” (Yu: thật ra Yu thích chữ mày hơn chữ khác, có thể các bạn sẽ nói TL nhà mình dữ, nhưng xét cho cùng, ngay từ đầu đã nói TL là cô gái ăn nói hơi thô bỉ T^T các bạn thấy sao?)

Bất chợt có xôn xao nên đã thu hút ánh mắt tò mò của rất nhiều người, Khưu Sinh chau mày, lập tức xoay người lại. Cho dù hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt kia, thì anh cũng đại khái có thể đoán được cô gái đang bị cảnh sát kéo ra ngoài kia là ai.

“Hình như là người điên thì phải?” Cô gái ngồi đối diện nhìn xong, bình luận.

“……”Quả thực anh cũng thấy Trình Tiểu Lộc đúng là người điên, thế nhưng chỉ có anh mới có thể nghĩ như thế.

“Anh…. Không phải là anh biết cô ta chứ?” Cảm giác ánh mắt của Khưu Sinh có chút không hài lòng, cô gái kia nuốt nước miếng, cẩn thận, dè dặt hỏi.

“Bà xã.”

“Hả?”

“Người điên kia, là bà xã tôi.”

“……”

Cô gái kia hoàn toàn bị chấn động rơi vào tình trạng bị sốc, Khưu Sinh nhún vai cười khẽ, rút từ ví một khoản tiền vừa đủ trả cho bữa ăn này, sau đó đứng lên, không kịp lên tiếng gọi, chỉ cầm lấy điện thoại để trên bàn rồi lao ra cửa. Mãi đến lúc này, Khưu Sinh mới bắt đầu hối hận, rốt cuộc vì sao phải tìm đến nhà hàng Thái Lan lớn như vậy dùng bữa chứ?!

“Ơ! Anh……” Thật sự kết hôn rồi sao?

Cô gái kia cũng không có cơ hội nói cho đầy câu, thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng Khưu Sinh rồi. Đúng là có nghe qua tin Khưu Sinh đã kết hôn, nhưng họ đều cho đó chỉ là cái cớ anh ta dùng để trốn tránh. Giờ xem ra, mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Tiểu Lộc dùng ánh mắt ai oán trừng mắt nhìn về phía Khưu Sinh, nhìn thấy anh trả tiền, nhìn thấy anh đứng dậy, nhìn thấy anh đuổi theo…… Thế nhưng cô lại không hề thấy có chút cảm động nào cả, còn cảm thấy tức giận, hết sức tức giận! Anh ta lại đi mời người khác dùng bữa à, mỗi lần cả hai ra ngoài ăn, đều là do cô chi nha!

“Ầy, ánh mắt dịu lại chút đi, đừng tràn ngập oán khí như vậy, cô còn trẻ, không nên oán trời trách đất như vậy, con đường tương lai còn rất dài mà. Ngoan, tôi đưa cô đi chữa bệnh…..” Giọng nói chú cảnh sát rất điềm đạm mềm mỏng, nhưng động tác lại rất thô bạo, dùng sức nắm chặt vào cần cổ của cô đè về phía trước ép dẫn đi.

“Tôi cảm thấy tôi sắp nghẹt thở rồi……” Tiểu Lộc khó khắn thốt lên một câu, muốn thoát ra khỏi bàn tay của cảnh sát. Giờ cô có chút hiểu được tâm trạng của‘Mã giáo chủ gào thét’* khi nói những lời này rồi. Không có chổ cho cô dãy dụa, Tiểu Lộc bị áp vào ghế sau xe cảnh sát, chỉ có thể trơ mắt oán trách nhìn Khưu Sinh vừa chạy ra khỏi cửa nhà hàng, sau đó lại nghĩ tới chuyện anh mời người khác dùng bữa, “Cao xanh ơi, đất dày ơi, chuyện này thật ra là vì sao? Vì sao anh ta chưa bao giờ mời tôi đi ăn món Thái chứ, thật ra là vì sao?!” (Yu: giải thích cho bạn oki * chính là diễn viên Mã Cảnh Đào, anh này khi đóng phim thường diễn tả rất thống khổ, rất thích gào thét, Yu đã từng giải thích trong tr BSVGPT, nhắc thêm 1 lần cho các bạn nào chưa rõ :”>)

Hóa ra là vì món ăn Thái Lan mà nổi điên? Viên cảnh sát lắc đầu, lòng cảm khái: “Tiểu cô nương à, cô chấp nhất như vậy làm cái gì chứ? Đồ ăn Trung Quốc trong bệnh viện so với chổ này cũng gióng nhau thôi à.”

Tiểu Lộc không để ý tới ông ta, xe cảnh sát khởi động chạy về phía trước, hai mắt cô đẫm lệ ghé sát vào cửa kính xe, hàm dưới run rẩy, vô cùng đáng thương nhìn Khưu Sinh đang từ từ lùi xa dần ở đằng sau. Ánh mắt cứ như vậy, thầm nghĩ nhắn nhủ một thông tin…… Cô không trách anh gì cả, cần anh có thể chứng minh cô là người bình thường, có thể cứu cô ra ngoài, cô sẽ không so đo tính toán những hiềm nghi đã qua!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.