Mê Trước Cưới Sau

Chương 51: Chương 51




Cứ như thế, chiến cuộc nảy ra, người nào đó nói chuyện mạnh miệng, thế là phải trả giá.

Mời vừa rời khỏi văn phòng ba Khưu, Tiểu Lộc mới bắt đầu lo lắng vừa rồi vì xúc động nhất thời mà nói quá, không biết bước tiếp theo phải đi như thế nào thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lê Nhược Lâm.

Ở nhà hàng mà Lê Nhược Lâm hẹn đợi gần nửa giờ, rốt cuộc cũng có người đến.

Đáng tiếc, người đến không phải Lê Nhược Lâm, mà là một người làm Tiểu Lộc kinh ngạc đến nói không nên lời.

“Tôi biết cậu sẽ không muốn nhìn thấy tôi, nhưng mà, chúng ta đều vì công việc, thủ trưởng ra lệnh, tôi cãi không được, mặc dù tôi cũng chẳng muốn gặp lại cậu, nhưng cũng đành phải đến.” Khóe miệng Nguyễn Linh nhếch lên, cười thật dịu dàng, thoải mái tự nhiên ngồi xuống chỗ đối diện với Tiểu Lộc.

“Là Lê Nhược Lâm cho cậu đến?” Tiểu Lộc khó nhọc lấy lại tinh thần sau kinh ngạc.

“Ừm.” Nguyễn Linh gật đầu, lấy một xấp tài liệu từ túi ra, “Chúng ta nói chuyện công việc đi. Về dự án bên công ty cậu, tôi xem rồi, chi phí cho cảnh nền có lẽ thấp hơn một chút so với báo giá lần trước Nhược Lâm đã đưa. Mặc khác, gần đây tôi cũng vừa tiếp nhận mẫu quảng cái áo cưới, có một đề nghị, không biết cậu có cảm thấy được hay không ……”

Nguyễn Linh nói thao thao bất tuyệt, Tiểu Lộc một chữ cũng không nghe vào, chỉ lo kinh ngạc đánh giá Nguyễn Linh.

Mái tóc uốn quăn nghênh ngang đã biến mất, thay vào đó là mái tóc được búi cao, càng tôn thêm khí chất của Nguyễn Linh. Nhìn thấy càng khiến người ta bất giác liên tưởng đến bốn chữ ‘Tẩy tẫn duyên hoa’ (“Rửa hết phấn hoa” – nguyên tác: “Tẩy tẫn duyên hoa” (洗 尽铅华), “Duyên hoa” là một loại bột phấn trang điểm của Trung Quốc cổ đại. Câu này chỉ một người con gái đã cởi bỏ vinh hoa phú quý, lau sạch phấn son, để lại khuôn mặt mộc không trang điểm. Bình thường dùng để chỉ kỹ nữ, ca nữ lúc hoàn lương. – Xin phép dùng chú thích của bạn Hà Hoa Khứ)

“Tôi có một vấn đề.” Đột nhiên Tiểu Lộc cắt ngang.

“Là gì?”

“Chuyện ở tổ ý tưởng, cậu có tham gia không?” Nén lòng thật lâu, Tiểu Lộc muốn phải có được đáp án.

“Tôi nói không có, cậu có tin không?”

“Sẽ.”

“Cậu thật sự là khờ đến chết cũng không chừa, quả nhiên Thẩm Thần Xuyên không thích hợp với cậu, cũng chỉ có người đàn ông như Khưu Sinh, mới có thể bảo vệ cho cậu.”

Tiểu Lộc nghiêng đầu, đột nhiên lại không muốn tiếp tục đề tài này nữa, chẳng lẽ cô còn phải cảm ơn Nguyễn Linh, để cô và Khưu Sinh có cơ hội bắt đầu sao?

“Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải muốn cậu cảm ơn tôi, chỉ là cậu cần phải hiểu, sống trên đời này thì đừng quá ngây thơ. Có một số người xem tình yêu là quan trọng nhất, mặt khác cũng có vô số người vì thứ gì đó mà vứt bỏ tình yêu. Nói đến người đàn ông nuôi được cậu so ra còn thua xa người có thể vì cậu mà ngăn trở khói lửa nhân gian.” Nhìn thấu tâm tư Tiểu Lộc, Nguyễn Linh cười giải thích, “Có thể cậu cũng biết, lúc trước Khưu Sinh chủ động nhận dự án của tôi, là bởi anh ta hoài nghi tôi sẽ trộm ý tưởng của cậu mà bán.”

“Cậu thật sự nghĩ sẽ làm vậy sao?” Như thế nào thì Tiểu Lộc cũng không bao giờ nghĩ rằng, từ sau khi Nguyễn Linh về nước, buổi nói chuyện dài nhất với Nguyễn Linh, là là nói về đề tài này, vô cùng nặng nề.

“Có nghĩ đến.” Về điểm này, Nguyễn Linh thẳng thắn, dù sao chuyện cho đến giờ, cũng không còn gì cần phải che giấu, “Chỉ là ông chồng nhà cậu rất có năng lực, tôi cố ý tiếp cận anh ta như vậy, làm anh ta té gãy xương, anh ta cũng không kháng cự, để tôi tiếp cận, còn phối hợp diễn trò với tôi, chủ động tiếp nhận dự án của tôi, sau khi làm nhiếp ảnh gia cho tôi, thì tự nhiên có cách lấy được tin tức của mọi khách hàng từ máy tính của tôi, tôi có muốn bán cũng không bán được.

“Bởi vì không bán được, cho nên cậu mới không làm?”

“Đúng thế, chứ không thì cậu cho là gì?”

“………” Nhất thời Tiểu Lộc không đáp trả được câu nào. Cô đã nghĩ rằng, cô thật sự nghĩ rằng cho dù Nguyễn Linh có thế nào, cũng không thể xem cô như bàn đạp được.

“Tôi đùa thôi, ngốc, sao mà cậu ngốc vậy hả!” Tức giận mắng Tiểu Lộc hai câu, Nguyễn Linh lại trở nên nghiêm túc, “Dung Hiểu Dương ở tổ cậu không có gan một mình xuống tay, cô ấy từng tìm đến tôi muốn hợp tác, nhưng tôi cự tuyệt. Hiệu trưởng hi vọng chúng ta thành tài tôi cũng vẫn cố gắng vì mục tiêu ấy, nhưng mà tôi lại nghĩ ….. hiệu trưởng hẳn là không hi vọng chúng ta có được thành công kiểu như thế. Cũng hết cách, đời này đại khái là tôi bị cậu khắc chết rồi, nếu không phải cậu từ chức, tôi mới không có cơ hội để Thẩm Thần Xuyên bắt được bản ghi chép của Tiểu Dương, thế thì ngư ông đắc lợi, nhưng sẫy mất Lê Nhược Lâm, thật đáng tiếc, đều do cậu hại.”

“Thật bội phục cậu, thế mà con có thể tiếp tục làm việc, cậu không cảm thấy mình không có mặt mũi nào để đối mặt với Nhược Lâm sao?”

“Biết. Cho nên làm xong mục quảng cáo áo cưới này, tôi sẽ từ chức.”

Tiểu Lộc không biết bản thân có phải nghĩ quá nhiều rồi không, cô cảm thấy, Nguyễn Linh dương như đang giúp cô làm triển lãm này. Tuy có cảm động, nhưng mà theo như lời Nguyễn Linh, trở lại như xưa, là không có khả năng.

“Trước kia, lúc chúng ta cùng thả đèn, đã từng hứa, sau này phải là một cặp bài trùng, cùng gầy dựng sự nghiệp, cậu còn nhớ không? Chỉ mong dự án triễn lãm lần này, chúng ta có thể hợp tác thật tốt, coi như đền bù cho nguyện vọng khi xưa vậy.”

“A ……” Tiểu Lộc nghệch ra, …. Vẻ mặt suy nghĩ đăm chiêu, không bao lâu, nụ cười rạng ngời đã hiện lên mặt, “Thử xem, hẳn là hợp tác thật hoàn mỹ.”

“Trước khi bàn công việc, tôi còn có một chuyện cuối cùng, muốn cậu cho một lời giải thích.”

Tiểu Lộc không nói, bởi vì cho dù không cần hỏi, cô cũng đoán được, nhất định là chuyện về Thẩm Thần Xuyên.

Sự thật chứng minh, sự ăn ý giữa cô và Nguyễn Linh vẫn còn đó, “Có một khoản thời gian, mình rất hận cậu. Người đàn ông mình yêu nhất trong đời này, yêu đến toàn tâm toàn ý, đến phải lừa cậu mà nói rằng Tô Phi là bạn trai mình, bởi vì, mình biết, chỉ có thế cậu mới hoàn toàn không động tâm với anh ta. Chỉ là, sau này, mình mới nhận ra, thì ra, có một số người, cho dù không thuộc về cậu, cũng không hẳn sẽ thuộc về mình. Cho nên, khi mình xuất ngoại, lúc gặp Thần Xuyên ở đấy, vì tình cảm thân thiết giữa cố tri hương ngộ, mà cùng anh ấy dùng cơm, nói chuyện cũ. Công việc khi ấy của ta không được thuận lợi, chuyện đó cậu cũng chẳng biết, là mình, mình đã giúp anh ấy rất nhiều ….. Mình biết mình không đến được với Tô Phi, và có lẽ cũng vì sớm chiều kề cạnh, mình đã yêu Thẩm Thần Xuyên, hơn nữa cũng không cam tâm đem người đàn ông giúp mình thành công đưa cho người khác, nên mới lừa anh ấy bảo rằng cậu đã không còn yêu anh ấy, cũng không còn chờ đợi anh ấy nữa. Hôm đó, anh ấy uống thật say, rồi bọn mình cùng lên giường……”

“Tôi không muốn biết, đừng nói nữa. Dường như, chẳng có ai sai, chỉ vì lúc này tuổi còn nhỏ, nói câu ‘anh yêu em’ cũng không hiểu được yêu cả đời là như thế nào.”

Giờ tuổi đã không còn nhỏ, không còn có thể dùng đến cái cớ tuổi trẻ bồng bột nữa, trước khi kết hôn, ít nhất phải nói trước với nhau rằng sẽ trải qua một đời bên nhau như thế nào.

Đêm bình an, ông già Noel khắp đầy đường, hồng hồng xanh xanh phủ ngập cả thế giới.

Khưu Sinh vội vàng suốt một đêm, ngay cả về nhà đổi quần áo cũng không có thời gian, liền vội vàng lái xe đến cục dân chính.

Trên đường, anh thuận tiện gọi điện cho Tiểu Lộc, không ai nghe, nghĩ rằng cô còn đang ngủ, Khưu Sinh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, đi thẳng đến cục dân chính, từ từ chờ cô.

Chín giờ, chín rưỡi, mười giờ, mười rưỡi …. Mãi cho đến mười hai giờ trưa, Tiểu Lộc vẫn chưa xuất hiện.

Gọi điện cô vẫn không nhận.

Cuối cùng Khưu Sinh cũng ý thức được có gì đó không đúng.

Người điều khiển chương trình đang giời thiệu ý nghĩa của những tấm ảnh áo cưới, sau khi giới thiệu còn không ngừng khen ngợi, tạm thời bắt được không ít ánh mắt của người đi mua sắm.

Sau sân khấu, là một đám cuống cuồng.

Người thảo luận về chuyện triễn lãm áo cưới kéo Nguyễn Linh đến trước mặt Tiểu Lộc, “Trình tiểu thư, trước đây tôi quên giới thiệu với cô, đây là tổ trưởng phụ trách tổ ý tưởng bên công ty quảng cáo chúng tôi ……..”

“Không cần giới thiệu, chúng tôi đã rất quen thuộc.” Tiểu Lộc vội đến sức đầu mẻ trán, không có thời gian để tiếp.

“A, vậy thật tốt quá, có vấn đề gì, cô có thể trực tiếp thương lượng với cô ấy.”

“Vấn đề lớn.” Tiểu Lộc đảo mắt, nhìn sang Nguyễn Linh, “Người bên công ty kia nói, có hai người phát ngôn bên kia bị vướng cái thông báo, có thể sẽ đến trễ.”

“Đến trễ? Chơi trò gì vậy?” Nguyễn Linh ức chế thét to.

Lẽ ra người phát ngôn cho thương hiệu áo cưới đều phải tự mình tuyển chọn, nhung vì ngày đó Nguyễn Linh và Tiểu Lộc cùng bàn sẽ thêm mới, mục đích là muốn lợi dụng lực kêu gọi của người phát ngôn đó, làm vài trò giải trí đề thu hút nhiều người đến hơn, để hoạt động làn này làm ít mà công to, đạt đến mức độ mở rộng cao nhất.

Hai người tìm cũng tốn không ít sức lực, hết dụ rồi lại dỗ, cuối cùng mới khiến ông chủ kia đồng ý bỏ vốn mời hết tất cả người phát ngôn.

Nhưng lại không thể lường trước chỉ vì một cái thông báo mà kéo dài thời gian, Tiểu Lộc còn sắp xếp không ít trò, không ngờ rằng các cô ấy lại đến trễ như vậy, thế thì làm thế nào mà Tiểu Lộc chống đỡ được đây.

“Đừng vội, để yên cho tôi nghĩ còn có biện pháp gì không.” Nói là nói vậy, nhưng Nguyễn Linh càng không ngừng đi tới đi lui, nhìn qua có vẻ còn gấp hơn cả Tiểu Lộc.

“Không cần nghĩ, làm thế nào cũng phải cần người cả, thôi cứ để co người điều khiển chương trình đứng trên sân khấu không ngừng chơi trò trúng thưởng đi, quà thưởng này nếu lên đến siêu dự toán, tôi sẽ càng bị ăn mắng.” Tiểu Lộc nóng ruột, muốn đâm phát chết ngay.

“Tiểu Lộc Tiểu Lộc, người điều khiển chương trình ra dấu, mau ra chống đỡ. Cứ tiếp tục như vậy, phóng viên sẽ bỏ đi hết.” Tiếng gào của Tiểu Bát dội đến.

Phóng viên bỏ chạy là chuyện nhỏ, chỉ sợ là sau khi đưa tin, sẽ ảnh hưởng đến bách hóa cũng như danh dự của áo cưới này.

“Đừng rối đừng rối, không phải là đang suy nghĩ đó sao. Mười lăm phút, sống chết cũng bắt cô ấy cho tôi thêm mười lăm phút.”

“Mười lăm phút thì cậu làm được cái gì?” Không phải Nguyễn Linh muốn tạt gáo nước lạnh, chỉ là tình cảnh thật sự rất gay go.

“Con mẹ nó, có thể tìm chết.” Nhịn không được liền mắng hai câu, Tiểu Lộc lấy điện thoại ra nhìn, bấm nút thật nhanh, thì ra là phát tin nhắn, nói là người phát ngôn dù có thế nào cũng phải có mặt, “Không phải đã có hai người đến rồi sao? Để họ ra trước đi.”

“Hai người, thì làm được gì, cô để hai người họ làm gì?” Lần này, người nói chính là người bên công ty áo cưới.

“Trước tiên để phóng viên phỏng vấn, kéo dài được bao nhiêu hay bấy nhiêu.”

“Để tôi đi, tôi quen với phóng viên hơn.” Nguyễn Linh chủ động đứng ra, cười an ủi với Tiểu Lộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.