Bọn họ bất an là có căn cứ, bởi vì mới một khắc kia, cơ
hồ ở cùng một lúc, ba gã nam tử liền cùng đổ ập xuống mặt đất. Trong đó
có một tên thận chí còn ngã quỵ ở trên người Long Hạo Hiên.
Diệp Giai đột nhiên bị một gã nam tử ngã vào trên người mình,
cô thật là sắp điên rồi, vì sao luôn không ngừng có người ở trước mặt của cô
chết đi, lại không có ai có thể đến cứu người nam nhân mà cô yêu chứ?
Mạc Lặc Nghị Phàm đẩy xác một tên nam tử ra, kéo Diệp Giai dậy đánh giá một lượt cả người đầy máu của cô, vừa sợ vừa vội nói: “Duyệt
Nhi, em làm sao vậy? Bị thương chỗ nào ? Mau nói cho anh biết !”
Chờ không kịp Diệp Giai trả lời vấn đề của hắn, liền một tay
kéo lấy thân mình của cô ôm lấy hướng phía cửa lớn đi ra, an ủi nói:
“Đừng sợ! Anh mang em rời đi nơi này.”
“Nghị ca ca!” Diệp Giai giãy giụa từ trong lòng hắn nhảy
xuống , lộn trở lại bên người Long Hạo Hiên, đem thi thể trên người Long Hạo
Hiên đổ sang một bên, nức nở nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm nói; “Nghị ca ca, cầu anh
cứu cứu chồng của tôi, cầu anh mang anh ấy đi cùng!”
Mạc Lặc Nghị Phàm sửng sốt, kinh ngạc ngoái đầu trở lại nhìn
cô, nhìn thoáng qua Long Hạo Hiên đang quỳ rạp trên mặt đất. Liền nhận ra hắn
chính là sát thủ hai năm na, vẫn hoạt động ẩn hình ở Nhật Bản cùng Trung Quốc - Long Hạo Hiên.
Nói hắn ẩn hình, là vì hắn mặc kệ là thống lĩnh hắc đạo,
vẫn buôn bán, chính là ở phía sau màn mà thao túng, cho tới bây giờ không
hiện ra trước mặt người khác, chỉ có gần nhất hai năm nay mới xuất
hiện nhiều một chút trên thương giới.
Nhưng là, Lâm Duyệt vì sao lại ôm hắn, gọi hắn là chồng??
Diệp Giai nhìn ra được sự nghi hoặc của hắn, quỳ gối
trước mặt hắn lay lay ống quần của hắn, nức nở nói: “Nghị ca ca, tôi biết anh
khi sáng đã hoài nghi tôi không phải là Lâm Duyệt, tôi nói thật với anh, tôi
quả thật không phải là Lâm Duyệt, tôi là Diệp Giai… Diệp Giai vợ của Long Hạo
Hiên a!”
Mạc Lặc Nghị Phàm vừa nghe xong lời của cô, đcúi xuống
băt slấy cánh tay của cô kép lên, sát mặt nhìn cô, cắn răng nói: “Lâm Duyệt ở
nơi nào? Nói cho tôi biết Lâm Duyệt hiện tại ở nơi nào!”
“Cô ấy….” Diệp Giai cứng lại, vốn là tính nói ra tình hình
thực tế, nhưng là tình huống nguy cấp, căn bản không có nhiều thời gian như vậy
mà kể chuyện xưa cho hắn biết. Như thế nói: “Lâm Duyệt tốt lắm, Nghị ca ca, chỉ
cần anh cứu Long Hạo Hiên, tôi liền mang anh đi tìm Lâm Duyệt, cầu anh!” Nói
xong, cô lại muốn quỳ xuống.
Cô không phải là cố ý muốn uy hiếp hắn, nhưng là ai cũng nói, sát thủ là vô
tình thị huyết, căn bản sẽ không xen vào chuyện của người khác mà đi cứu ai, huống hồ hiện tại điều kiện không cho phép. Vậy nên cô chỉ có thể
như vậy!
Mạc Lặc Nghị Phàm nổi giận, gầm nhẹ nói: “Cô đang uy hiếp
tôi ?” Trời biết trong lòng hắn hiện tại có bao nhiêu sốt ruột, Lâm Duyệt
của hắn hiện tại ở nơi nào? Có khỏe không? Mục đích của nữ nhân này khi tiếp
cận hắn là gì ?
Diệp Giai liều mạng lắc đầu, reo lên: “Nghị ca ca, tôi không
có ác ý, loại tình huống này chính là hiểu lầm mà thôi, chờ thời điểm rời đi
khỏi nơi này, tôi sẽ đem toàn bộ mọi chuyện nói cho anh biết chỉnh, cầu ngươi!”
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn cô, trực giác nói cho hắn, Diệp Giai
không phải là người xấu. Mặc dù cô thật sự phá hư, nhìn khuôn mặt gióng y
như đúc với Lâm Duyệt kia, mặt hoa mang lệ, hắn cũng rất khó xử không
biết nên làm gì với cô!
Vậy nên, lấy ra đồ luôn mang theo trên người ra, lấy ra thuốc
bột chuyên trị vết thương bị súng bắn và dao đâm, rắc rắc lên miệng vết thương
của Long Hạo Hiên. Thay hắn đem miệng vết thương ổn định trước.
Thanh âm ồn ào thanh dần dần ngoài cửa sổ yếu đi, cửa
phòng đột nhiên vang lên một chuỗi sang sảng tiếng cười to, ngay sau đó đó là
một vị nam tử cõ khoảng trên dưới 50 tuổi, hăng hái đi đến. Vừa bước vào
cửa, liền cười ha ha nói: “Nghị, tình thế như thế này mà cậu còn có thời gian ở
đâu nói chuyện yêu đương, thật khó đỡ a!”
Mạc Lặc Nghị Phàm xoay người, nhìn liếc mắt Lâm Trúc đang
cười chói lọi, lại nhìn thấy Y Xuyên Chính Hùng bên cạnh sắc mặt cực kỳ không
tốt, lạnh giọng hỏi: “Nhìn ông cười vui vẻ như vậy, tựa hồ tôi có thể
sống để trở về rồi?”
“Đương nhiên, tôi cùng Y Xuyên Chính Hùng tiên sinh đã kết
giao làm bạn tốt.” Lâm Trúc cười lớn nói, không quên vươn tay kéo Y Xuyên Chính
Hùng bên cạnh, nói: “Có phải hay không? Bang chủ đại nhân?”
“Đúng vậy.” Y Xuyên Chính Hùng khẽ động khóe miệng, không cam
lòng phun ra hai chữ này. Sau đó nói: “Lâm tiên sinh mời cứ tự nhiên, bản nhân
tôi đi nghỉ ngơi trước.” Nói xong dẫn một đám thủ hạ xoay người rời đi.
“Thế nào? Có tôi ra mặt, mặc dù là tổ chức khổng lồ Sơn Khẩu
Tổ như vậy, cũng đều phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ như vậy.” Lâm Trúc cười
tủm tỉm nói, đầy vẻ đắc ý.
Mạc Lặc Nghị Phàm khinh thường liếc hắn liếc mắt một cái,
cười lạnh nói: “Dùng loại hạ sách này, mặc dù thắng cũng không vẻ vang gì”
Lâm Trúc bất mãn kêu lên: “Uy! Cậu ngay cả một câu cám ơn
cũng chưa nói thì thôi cư nhiên lại chê tôi dùng thủ đoạn không quang mình
chính đại? Ai… Kỳ thực loại thủ đoạn này đây cũng là lần đầu tiên tôi dùng, do
không phải là địa bàn của bản thân thôi! Trước kia tôi không cần đến nó, cậu có
biết….”
“Đủ, tôi cám ơn cả nhà ông được rồi chứ ?” Mạc Lặc Nghị
Phàm không kiên nhẫn giọng mỉa mai nói, hắn đều đang vội muốn chết, người này
cư nhiên còn có thời gian ở trong này nói nói mát? Nếu có thể an toàn rời đi
nơi này là tốt nhất, hắn hiện tại phải về nước tìm Lâm Duyệt.
“Nghị, cậu như vậy là nợ tôi một cái ân tình nha.” Lâm Trúc
không thèm chấp nhất sự bục dọc của hắn, cười nói: “Tôi thích nhất là các người
nợ ân tình tôi đặc biệt thích Lãnh… Tiêu Ký Phàm nợ ân tình chúng tôi!”
Ông ta vốn định nói là Lãnh Phong, lại nhớ tới thủ hạ
ngoài cửa, cũng không nói gìra lời. Ông chính là bị Tiêu Ký Phàm sai đi cứu người,
vừa mới bắt đầu chỉ định cảnh cáo Y Xuyên Chính Hùng, ai biết cái tên chó má
kia lại không chịu nghe lời. Ông đành phải động não suy nghĩ một chút, thực ti
bỉ đánh úp vào, khiến cho bọn người Sơn Khẩu Tổ trở tay không kịp!
Mạc Lặc Nghị Phàm thật sự là không có tâm tiếp tục nghhe
những lời vô nghĩa của ông ta nữa, túm lấy Diệp Giai đang giúp Long
Hạo Hiên xử lý miệng vết thương, âm thanh lạnh lùng nói: “Cô theo tôi đi.”
“Không! Nghị ca ca, tôi muốn ở lại bên cạnh anh ấy, xin
anh để cho tôi ở lại.” Diệp Giai lưu luyến không rời nhìn Long Hạo Hiên nằm
trên mặt đất, nói với Mạc Lặc Nghị Phàm