”Nga, nguyên lai là như vậy.” Lâm Duyệt hiểu rõ gật gật đầu:
“Không phải chỉ là đi thế giới vui vẻ thôi sao, có cái gì đáng giá mà ngạc
nhiên chứ .” Con gái nhà giàu Giống tiểu Thư Tình , có cái gì mà muốn không
được, muốn chơi cái gì mà không thể chứ? Hơn nữa nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm chiều
nó như vậy , chỉ sợ nó muốn trăng trên trời, Mạc Lặc Nghị Phàm cũng sẽ nghĩ
biện pháp để cấp cho nó đi.
Mạc Lặc Nghị Phàm ăn rất ít, dùng khăn ăn lau lau miệng một chút, nhìn chăm chú
vào nàng, thật lâu sau mới nói: “Đây là nàng lần đầu tiên nó cùng mẹ đi chơi,
cho nên nó thực hưng phấn.”
“Ha?” Lâm Duyệt không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút, kinh ngạc
nhìn hắn.
Mạc Lặc Nghị Phàm mỉm cười: “Biết hôm nay em trở về, nó cả tối hôm qua hưng
phấn không ngủ, sớm liền dậy chuẩn bị bữa sáng.”
“Anh liền tự tin
như vậy tôi sẽ đến?” Lâm Duyệt bất mãn mở miệng nói, nam nhân này, chính là có
tài năng lớn như vậy, như vậy tự tin. Mà nàng, rõ ràng không nghĩ sẽ đến, không
muốn đến, cuối cùng vẫn là phải đi.
“Là do bản thân em đáp ứng nó, hôm nay em sẽ đến xem nó.” Mạc Lặc Nghị Phàm tốt
nhắc nhở, Lâm Duyệt lại là khiếp sợ, nàng đáp ứng? Nàng khi nào thì đáp ứng
chứ? Không phải là thời điểm ở công ty thuận miệng lừa nó nói chơi chứ, nàng
thật sự phải đi sao?
Mạc Lặc Nghị Phàm dường như nhìn ra nghi hoặc của nàng, nhắc nhở nói: “Thế giới
tình cảm cùng nội tâm của trẻ con đều là vô cùng thuần khiết, thuận miệng đáp
ứng chuyện của nó, sau đó em có thể liền quên ngay, khẳng định nó lại cho là
thật.”
Là như vậy sao? Lâm Duyệt không học tâm lý học, cũng chưa từng có cùng tiểu hài
tử tiếp xúc qua, sở dĩ căn bản không biết thế giới nội tâm đứa nhỏ.
Ngày hôm qua, nàng quả thật là ở dưới tình thế cấp bách mới thuận miệng đáp ứng
yêu cầu của nó, chưa từng có ý nghĩ thục hiện lời nói dối này!
“Ba ba, con đã rửa tốt lắm.” Tiểu Thư Tình thân hình mềm mại nho nhỏ chạy tiến
vào, đứng ở dưới chân Mạc Lặc Nghị Phàm, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cho hắn kiểm
tra.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn thoáng qua Lâm Duyệt, thấy nàng đã ăn no, từ trên ghế
đứng lên dắt tay tiểu Thư Tình: “Ngoan, chúng ta đi thôi.”
“Tốt nga, rốt cục có thể đi rồi! Mẹ, mẹ nhanh chút nha!” Tiểu Thư Tình hưng
phấn sôi nổi rộn lên, một bên quay đầu hướng Lâm Duyệt vẫn đang ngồi yên tại
chỗ ngoắc ngoắc tay.
Lâm Duyệt lấy lại tinh thần, cuống quít đứng lên theo đi lên, nhìn tiểu Thư
Tình một mặt hưng phấn, không biết vì sao, lòng của nàng lại nháy mắt dâng lên
một trận chua xót.
Nguyên bản nàng tưởng rằng tiểu Thư Tình nhất định là đứa nhỏ hạnh phúc nhất
trên thế giới, không nghĩ tới. . . .
Mà chính nàng rất rõ ràng, vui vẻ nhất thời này cũng không thể vĩnh cửu đem đến
cho tiểu Thư Tình, bởi vì căn bản nàng không phải thiếu phu nhân của nơi này,
lại càng không là mẹ của tiểu Thư Tình, này hết thảy. . . Đều là hiểu lầm mà
thôi!
Lần này Mạc Lặc Nghị Phàm không cho kêu lái xe, vừa kéo ra cửa xe, tiểu Thư
Tình liền giống như một con cá chạch tức tốc chạy đi vào, vô cùng cao hứng ngồi
yên ổn.
Lâm Duyệt nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm liếc mắt một cái, chần chờ hai giây sau, cúi
người chui vào.