“Được, trên đường cẩn thận.” Mạc Lặc Nghị Phàm dặn dò nói, sau đó chuyển hướng bốn nhân viên bảo tiêu phía sau, nghiêm túc
phân phó vài câu sau, mới thả lòng để cho bọn họ dẫn Lâm Duyệt cùng tiểu
Thư Tình đi đăng ký.
Đoàn người chậm rãi đi lên chuẩn bị cho chuyến bay cất cánh,
ở khoang Vip, nhân viên bảo tiêu vì không có phương diện lộ mặt, chẳng qua là
ngồi ở phía xa xa, nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi nhiệm vụ vủa bản
thân.
“Mẹ! Con muốn ngồi trên đùi mẹ!” Tiểu Thư Tình vang dội hô
lên, có một tiểu cô nương hai tuổi kêu chính mình là mẹ, khiến cho Lâm
Duyệt xấu hổ vô cùng, dù sao nàng mới mười tám tuổi, khiến cho người ta
vừa thấy cũng coi nàng là một đứa trẻ mới lớn hư hỏng.
“Được, đến đây đi.” Lâm Duyệt vỗ vỗ đùi bản thân, thành tâm
mời nói.
“Không phải như vậy!” Tiểu Thư Tình lắc đầu.
“Kia… Như thế này sao?” Lâm Duyệt bất đắc dĩ thay đổi tư thế.
“Không đúng!” Vẫn là lắc đầu.
“Thế này thì sao?” Lại đổi tư thế.
“….” Lắc đầu.
“Tổ tông của tôi! Con rốt cuộc muốn như thế nào? Mẹ còn muốn
ngồi ở trên đùi con nữa là!” Lâm Duyệt chịu không nổi ôm nó đứng lên, bực mình
kêu lên. Hoàn toàn không để ý tới radio đang không ngừng thông báo máy bay sắp
cất cánh, nhìn bốn gã bảo tiêu không ngừng chảy mồ hôi ròng ròng.
Máy bay chậm rãi cất cánh, tuy rằng ôm tiểu Thư Tình
đứng cực kỳ vững vàng nhưng Lâm Duyệt vẫn bọ lắc lư , kinh hô hướng bên
cạnh ngã xuống
“Mẹ nha ——!” Mẹ con hai người đồng thanh thét chói tai, nàng
ngã vào một lồng ngực rộng lớn mà ấm áp, tiểu bảo bối lại không hay ho gì
giống một miếng thịt hướng dưới đất lăn xuống, lăn vào trong gầm ghế.
Lâm Duyệt cuống quít từ trong ngực ai đó giãy dụa đứng dậy,
lại bởi vì cuống quýt mà dứng không vững, cuối cùng vẫn là được ai đó hảo tâm
mà nâng dậy, giữ chặt lấy nàng.
“Cám ơn…” Lâm Duyệt xấu hổ cúi thấp đầu, khi ngẩng đầu ngoài
ý muốn tiếp xúc đến một đôi mắt thâm thúy. Sửng sốt một chút sau đó kinh ngạc
há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời cả kinh không thể nói rõ lên lời.
Sắc mặt lạnh lùng của Long Hạo Hiên có một tia ôn nhu hiếm
có, nhìn chăm chú vào đôi mắt nàng có chút thương cảm, ánh mắt khác
thường kia Lâm Duyệt luôn nhìn không hiểu, biểu tình thương cảm kia
thường xuyên gặp ở trong đôi mắt của Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Uy, cho dù muốn câu dẫn soái ca, cũng không dùng bộ dáng này
chứ?” Vẫn ngồi ở bên cạnh Long Hạo Hiên, nhắm mắt an tĩnh Long Hạo Vũ khiếp sợ
rất nhiều, không quên lớn tiếng kêu lên.
Lâm Duyệt bị tiếng kêu của người kia thức tỉnh, nháy
mắt đã tỉnh táo lại, tức giận trừng mắt nhìn liếc mắt một cái cái tên Long Hạo Vũ luôn cợt nhả kia, thời điểm muốn phản bác, mới giật mình thấy
trong lòng mình đã không còn gì, tiểu bảo bối nhà nàng… Không thấy….
“Tiểu thư, xin hỏi cần phục vụ gì sao?” Thời điểm bốn gã bảo
tiêu kìm không được định đi lên, một vị tiếp viên hàng không cười hỏi nàng.
” Bảo bối nhà tôi không thấy… Mau giúp tôi tìm xem… Mau…!”
Lâm Duyệt thất kinh giơ hai tay vò đầu, gấp đến độ sắp khóc ra.
“Mẹ… Con ở trong này!” Dưới ghế dựa truyền đến thanh âm lẩm
bẩm bất mãn của tiểu Thư Tình.
“A? Bảo bối, Con có sao không? Ngã đau không?” Lâm Duyệt nói
xong liền muốn hướng phía dưới ghế dựa chui xuống, Long Hạo Hiên bắt lấy cánh
tay của nàng, đem nàng kéo đi ra, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi giúp cô.”
Nói xong, cúi người hướng phía dưới ghế dựa tìm kiếm, ôn nhu
đem tiểu Thư Tình từ dưới ghế dựa bế ra.
Lâm Duyệt một phen ôm lấy tiểu Thư Tình, lo lắng xem xét toàn
thân trên dưới của nó, hoàn hảo, ngã không làm nó bị thương. Nhưng nàng vẫn là
lo lắng hỏi: “Bảo bối, ngã đau sao?”
“Không đau!” Tiểu Thư Tình sửa sang lại váy tiểu công chúa
trên người, lắc đầu, lập tức nhìn phía Long Hạo Hiên cười hì hì lớn tiếng nói:
“Cám ơn thúc thúc, bộ dạng thúc thúc thật là đẹp mắt!”
Long Hạo Hiên khẽ động khóe môi, lộ ra một nụ cười mộng ảo
với nó, ôn nhu nói, “Cám ơn.” Ánh mắt vẫn dừng lại tại khuôn mặt giống y hệt Lâm Duyệt kia, nhìn nhìn nhất thời có chút mất mát.
Lâm Duyệt nguyên bản muốn nói tiếng cám ơn, nhưng là lại nhớ tới lần trước hắn tiếp tay cho tên Nhật Bản kia bắt cóc bản thân
mình. Hai chữ ‘cám ơn’ không thể thốt ra được nữa. Liếc hắn nói : ‘‘Anh
tại sao lại đi cùng chuyến bay với tôi ? Chẳng lẽ lại có ý đồ gây rối
sao ?’’
Tâm tình thất lạc của Long Hạo Hiên thu lại, ánh mắt như hồ
thu tĩnh lặng sâu xa mà gắt gao nhìn nàng không có trả lời vấn đề của nàng .
Lại cúi đầu hỏi : ‘‘Cô thật sự là vợ của Mạc Lặc Nghị Phàm sao ?’’
“Tôi….” Lâm Duyệt cứng lại, kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, không rõ hắn vì sao đột nhiên hỏi như vậy, chẳng lẽ hắn biết bản
thân nàng là giả sao? Sắc mặt trầm xuống, nói: “Không phải chuyện anh nên
quản!”
“…”
Lâm Duyệt thấy hắn không nói gì, hạ giọng tiếp tục nói: “Ngày
anh bắt cóc tôi không phải đã chứng thực và bảo tôi là phu nhân của là
Mạc Lặc Nghị Phàm sao? Làm sao hôm nay lại hỏi như vậy? Bị tên chó Nhật Bản kia
tẩy não rồi sao?”
“Thực xin lỗi.” Long Hạo Hiên nhẹ nhàng mà nói.
Ách? Hắn nói xin lỗi với nàng? Thổ phỉ còn có thể nói
xin lỗi? Lâm Duyệt kinh ngạc trừng mắt liếc hắn: “Vì sao phải nói xin lỗi với tôi?”
“Lần đó chuyện tình… Thực sự có lỗi.” Hắn thật không ngờ bản
thân lại tiếp tay cho Long Phu, không phải vì hắn ngốc, mà là, chỉ cần có một
điểm cơ hội, hắn cũng không muốn buông tha, sở dĩ vậy nên hắn đáp ứng yêu cầu của Long Phu. Sự thật chứng minh, Lâm Duyệt nói thật đúng,
lời của bọn quỷ Nhật bản không thể tin được!
“Anh cảm thấy giải thích đó có nghĩa sao?” Lâm Duyệt căm giận
gầm nhẹ nói, nàng cùng Mạc Lặc Nghị Phàm thiếu chút nữa đã bị người của
Long Phu kia đánh chết, mà hắn chẳng qua chỉ nói một câu thật có lỗi đơn
giản vậy?
“Tôi cảm thấy vô nghĩa.” Long Hạo Hiên nói nhỏ, nhìn khuôn
mặt nhỏ nhắn tức giận bất bình của nàng, nhịn không được nâng tay, nhẹ nhàng mà
vuốt ve gò má của nàng. Lâm Duyệt cả kinh, kinh ngạc trừng mắt liếc hắn đột
nhiên lại bị tập kích bởi nhu tình trong mắt hắn, cảm thụ được bàn
tay ấm áp của hắn đang vuốt ve trên mặt nàng.