“Bảo bối, chúng ta có thể trở về rồi chứ?” Mạc Lặc Nghị
Phàm nhìn Lâm Duyệt, tà mị cười hỏi. Trong lòng nhất thời thư thái vui sướng,
cuối cùng, hết thảy đều đã trời quang mây tạnh, hắn lại có thể hảo hảo yêu
nàng, cùng nàng sống cùng một chỗ.
“Em không muốn đi theo anh, trừ phi anh nói cho em biết Diệp
Giai chị ấy không chết, bằng không em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh.” Lâm
Duyệt hung tợn uy hiếp nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm khẽ cau mày, sau đó lấy điện thoại ra
bấm một dãy số, phân phó thủ hạ bên kia đi tra rõ Diệp Giai thế nào. Lâm
Duyệt vẫn như cũ không hài lòng kêu lên: “Anh mau nói cho em biết
rốt cuộc sao lại thế này, Diệp Giai hiện tại ở nơi nào?”
Mạc Lặc Nghị Phàm không thể không chi tiết mở miệng nói cho
nàng biết: “Trở lại Trung Quốc anh liền thả cô ta đi, hiện tại ở đâu anh
không rõ, bất quá em đừng vội, anh đã sai người đi điều tra tung tích của cô
ấy.”
“Nếu chị ấy không có chết, khẳng định là ở Thủy Loan biệt
thự, em tự mình đi gọi điện thoại hỏi Diệp Tường Phi. “
“Không, anh sai người đến Thủy Loan biệt thự tra rõ, em
không cần gọi điện” Gọi điện cho Diệp Tường Phi? Vẫn là thôi đi, hắn cũng không
thích nàng gọi điện thoại cho nam nhân khác, mặc dù là chuyện quan trọng cũng
miễn đi!
“Tốt lắm, chờ có kết quả em sẽ quyết định có nên theo anh hay
không” Lâm Duyệt xoay người hướng Morgan tiên sinh, nói: “Ba ba, chúng ta đi
vào ăn cơm trưa đi.”
“Mẹ, con cùng ba ba cũng muốn đi vào ăn cơm trưa.” Tiểu Thư
Tình nhìn đến Lâm Duyệt tựa hồ đang tức giận, dè dặt cẩn trọng nói.
Lâm Duyệt mỉm cười, một tay lấy nó ôm vào trong lòng: “Được,
tiểu Thư Tình cùng mẹ còn có ông ngoại cùng nhau đi vào ăn cơm trưa, về phần vị
kia, người ta không rảnh, để cho người ta làm xong việc rồi ăn đi” Khi nói
chuyện, liếc mắt nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm, ôm tiểu Thư Tình hướng trong phòng đi
đến.
“Đừng mà, ba ba một mình thật đáng thương nga.” Tiểu Thư Tình
ghé vào trên vai Lâm Duyệt, nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm nói.
“Tiểu tử kia còn biết đau lòng ba ba.” Morgan tiên sinh cười
ha ha nói, nhìn Lâm Duyệt nói: “Bảo bối, con để cho người ta vào ăn đi
thôi, người ta vừa mới tới, khẳng định rất đói bụng.”
Lâm Duyệt bị ông ấy nói thế có chút động tâm, cũng có
chút đau lòng, còn khẽ cắn môi, kiên quyết nói: “Mặc kệ hắn, ai kêu hắn
không biết thương xót mạng người chứ, đem mạng người coi như con kiến
vậy.”
Nhưng nàng thật không ngờ là, nàng mới vừa ở trên bàn cơm
ngồi xuống, Mạc Lặc Nghị Phàm đã ngồi xuống ngay bên cạnh nàng. Lâm Duyệt
nhìn hắn, há hốc mồm, nói còn chưa kịp nói, Mạc Lặc Nghị Phàm liền mỉm cười
nói: “Bảo bối, nói cho em một cái tin tức tốt, Diệp Giai hiện tại ở tại Thủy
Loan biệt thự, hơn nữa nghe nói anh đã tìm được em, cô ấy rất là cao hứng.”
“Thật sao?!” Lâm Duyệt kinh hỉ kêu một tiếng, gắp một khối
bít- tết lớn bỏ vào trong bát của Mạc Lặc Nghị Phàm, hưng phấn nói: “Thật
sự là quá tốt.”
“Diệp Giai không có việc gì! Chị ây sbằng tuổi với em, nói
không chừng chúng ta là chị em ruột đó, ba ba, có phải như vậy hay không?” Lâm
Duyệt chuyển hướng Morgan tiên sinh, cười hì hì hỏi.
Morgan tiên sinh mỉm cười nhún nhún vai: “Ta không biết, ta
thậm chí không biết con được lôi từ cái xó nào ra, sau khi mẹ con đi du
lịch trở về, trong nhà liền có thêm một người.”
“Nhưng là mẹ đi mất rồi.” Lâm Duyệt nhỏ giọng nói thầm, nàng
không dám nói quá lớn, bởi vì không nghĩ gợi lên chuyện thương tâm cho
Morgan tiên sinh. Morgan phu nhân từ lúc Lâm Duyệt mới sáu tuổi đã bỏ
chạy đi theo nam nhân khác.
“Mẹ, con đây được lôi từ xó nào ra thế?” Tiểu Thư Tình giơ
một đôi tay nhỏ bé bóng nhẫy hỏi.
“Không phải đã từng nói với con rồi sao? Con chui ra từ Hoa
Qủa Sơn đấy thôi.” Lâm Duyệt cười hi hi rút khăn giấy, giúp nó lau đi dầu
mỡ trong tay.
Tiểu Thư Tình không tin chuyển hướng Mạc Lặc Nghị Phàm, hỏi:
“Ba ba, là như vậy sao? Con cùng Hầu Tử giống nhau sao?”
Mạc Lặc Nghị Phàm liếc mắt một cái nhìn cái người không
nghiêm túc Lâm Duyệt kia, lại cười nói: “Mẹ không nhớ rõ con là từ đâu đi ra,
bởi vậy mới lừa con nói là con chui ra từ Hoa Qủa Sơn, về sau trưởng thành con
sẽ biết mình từ đâu đi ra.”
“Lại là sau khi lớn lên.” Tiểu Thư Tình bất mãn nói thầm, đều
đã đợi hai năm lâu như vậy, mới có thể lớn ra một tý. Muốn trưởng thành giống
như người lớn, nó không thể đợi được, phiền chết a.
Ăn xong cơm trưa, Mạc Lặc Nghị Phàm liền bắt đầu hướng
Morgan tiên sinh chào từ biệt, Lâm Duyệt không giữ chặt góc áo Mạc Lặc Nghị
Phàm, nói: “Chúng ta không thể ở nơi này thêm vài ngày sao? Em rất luyến tiếc
ba ba.”
Mạc Lặc Nghị Phàm mỉm cười vỗ vỗ tay nàng an ủi nói: “Chúng
ta tạm thời sẽ ở lại Anh, anh còn có chút việc về nhà một chút, em muốn
trở lại nơi này lúc nào cũng có thể.” Cameron gia tộc cách nơi này cũng không
xa, cũng là ở cùng một vùng.
“Nga.” Lâm Duyệt gật đầu một cái, cùng Morgan tiên sinh nói
lời từ biệt sau đó một nhà ba người tiến vào phòng bên trong xe. Xe chậm rãi
chạy ra khỏi tòa nhà lớn, đi ra đường cao tốc của London
“Nghị ca ca, anh muốn dẫn em đi đến nhà nah ở Anh sao?” Lâm
Duyệt dè dặt cẩn trọng hỏi, thấy Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu, trong lòng bắt đầu
khẩn trương. Nghe nói Cameron gia tộc là gia tộc tối cao danh gia vọng tộc ở
Anh, nàng cơ hồ có thể tưởng tượng được tình hình bên trong.
Một tòa lâu đài siêu siêu lớn, một vị phu nhân xảo quyệt, còn
có….”Ô…, Em cũng không thể không đi sao?” Lâm Duyệt lắc lắc đầu kêu rên
nói, chỉ cần nghĩ đến, nàng liền cảm thấy hai chân như nhũn ra.
“Đương nhiên không thể, em một mình trốn đi, anh còn chưa
tính sổ với em, bây giờ còn dám đề ý kiến với anh sao?” Mạc Lặc Nghị Phàm hướng
nàng nhíu mày, nàng hại hắn lo lắng lâu như vậy, thương tâm tự trách lâu như
vậy, còn tìm nàng lâu như vậy…. Những tội này, hắn sẽ chậm rãi cùng nàng thanh
toán mới được
“Còn muốn tính sổ sao? Nghị ca ca, chúng ta không phải là vợ
chồng sao?” Lâm Duyệt lấy lòng tiến vào trong lòng Mạc Lặc Nghị Phàm, nói
thầm làm nũng nói: “Hơn nữa, người ta lại không phải cố ý, người ta cũng
thực thương tâm, ngày ngày đều khóc đấy thôi.”
Mạc Lặc Nghị Phàm kinh hãi khiếp sợ, cúi đầu dừng ở nàng:
“Thật vậy chăng?” Rời đi khỏi hắn, nàng thật sự thương tâm sao? Rất khổ
sở? Vừa mới chẳng phải hắn nhìn thấy nàng cùng Morgan tiên sinh ở
trong hoa viên cười thập phầm vui vẻ đấy thôi.