“Ôi ôi…! Anh nói chuyện cẩn thận một chút, ai là con
nhóc nha?” Lâm Duyệt tuy rằng trong lòng sợ hãi, vừa nghe thấy người khác lớn
tiếng phê bình chính mình ngay trước mặt mình, khó chịu dâng lên trong
lòng.
Cũng dùng bộ dáng đánh giá giống y như vậy nhìn hắn ta nói:
“Người không biết lịch sự như anh, tại sao hải quan lại không có đem các người
ném về cái hòn đảo bé tý nhà các người kia cơ chứ?”
Long Phu chán nản, phẫn hận ngập đầu trừng mắt liếc nàng, mà
ngồi ở trên sô pha Long Hạo Hiên lại vẫn như cũ mặt không chút biến đổi, ánh
mắt liếc qua ngoài cửa sổ, trong đôi mắt lãnh đạm có chất chứa một loại ưu
thương mà người ta không thể nắm bắt được.
Lâm Duyệt nhìn hắn, lại giống như lần nữa nhìn thấy bóng dáng
Mạc Lặc Nghị Phàm, đột nhiên cảm thấy rất ngạc nhiên hắn rốt cuộc là loại
người nào vậy, nhìn dáng vẻ của hắn, căn bản không giống như là một công tử nhà
giàu bình thường.
“Được, tôi đây sẽ chờ Mạc Lặc Nghị Phàm ngoan ngoãn đem vòng
cổ giao ra đây.” trên mặt Long Phu lộ ra một chút tươi cười tàn nhẫn, bộ dáng
tựa như tình thế bắt buộc.
Lâm Duyệt cười nhạo một tiếng, chọc tức hắn nói: “Đại
thúc, ôia khuyên chú vẫn là đừng lãng phí tâm cơ, vòng cổ căn bản không ở trên
người Mạc Lặc Nghị Phàm.” Vòng cổ ở nơi nào, chỉ có nàng mới biết được, không
thể tưởng được không chỉ có một mình Mạc Lặc Nghị Phàm tìm vòng cổ, những
người này cũng muốn có được nó.
Nàng đột nhiên ý thức được tầm quan trọng của chiếc vòng cổ kia, nguyên bản còn đoán rằng có thể hay không đó là
vật đính ước của Mạc Lặc Nghị Phàm cùng với vợ trước của hắn,
cho nên mới coi là bảo bối như vậy, xem ra cũng không phải là như thế!
“Cô nói cái gì?” hai tròng mắt Long Phu trừng lớn, lớn tiếng
hỏi.
Không chỉ có mình hắn, người luôn luôn ngẩn ngơ nhìn ngoài cửa sổ Long Hạo Hiên tầm mắt cũng quay lại, dừng ở trên
mặt của nàng. Lâm Duyệt không nghĩ tới hai người bọn họ phản ứng kịch liệt như
vậy, đầu tiên là kinh ngạc sau đó lại không dám lên tiếng.
Không chỉ bởi vì sợ hãi, mà là không biết nên trả
lời thế nào mới không mang đến phiền toái cho Mạc Lặc Nghị Phàm, Mạc Lặc
Nghị Phàm coi trọng cái vòng cổ kia như vậy. Nếu nàng nói cho hai người này vòng
cổ ở chỗ chủ cho thuê nhà, bọn họ nhất định sẽ cướp đi vòng cổ.
Nhưng là nếu không nói, bọn họ sẽ lợi dụng nàng để ép buộcMạc
Lặc Nghị Phàm giao ra vòng cổ, căn bản Mạc Lặc Nghị Phàm lấy không được vòng
cổ, hai người này sẽ không thẹn quá thành giận đem nàng và Mạc Lặc Nghị
Phàm bí mật sát hại chứ?
Nghĩ đến đây, Lâm Duyệt cảm thấy cả người rét run, thật không
rõ bản tính của hai người này, quỷ mới biết bước tiếp theo bọn họ sẽ làm
ra hành động kinh người gì ?
“Ýtôi là, các người không cần uổng phí tâm cơ, tôi căn bản
không phải là vợ của Mạc Lặc Nghị Phàm, không có khả năng hắn sẽ nguyện ý tiêu tốn thứ gì đó để đổi lấy tính mạng của tôi.” Nói xong chuyển
thành trợn tròn mắt, cười hắc hắc nói: “Hơn nữa, đại thúc cũng vừa mới nói qua,
Mạc Lặc Nghị Phàm làm sao có thể cưới loại con nhóc như tôi làm vợ chứ?”
Ôi , cảm giác tự miệt thị chính bản thân mình thật là khó
chịu muốn chết, nhừng vì muốn thoát chết, nhịn, cố nhịn !
“Ba năm trước đây tÔI từng gặp qua phu nhân của Mạc Lặc Nghị
Phàm một lần, nhớ không nhầm thì người đó phải là cô.” Long Hạo
Hiên nhìn chằm chằm nàng, kiên định mở miệng nói.
“Đại ca, vì sao các người đều cho rằng tôi là Cameron phu
nhân đâu? Ba năm trước đây tôi đang còn học năm nhất trung học, không tin
các người có thể đi đến trường học điều tra một chút!” Lâm Duyệt thực muốn khóc, Mạc Lặc Nghị Phàm nhận người sai còn chưa tính, cư nhiên lại chạy
đến một tên nhận nhầm người nữa!
“Rốt cuộc có phải là cô ta hay không?” Long Phu hiển nhiên
đã cảm thấy thực phiền phức, quay sang chất vấn Long Hạo Hiên.
Long Hạo Hiên cười lạnh một tiếng, nói: “Rốt cuộc có phải hay không, nhìn xem đêm nay Mạc Lặc Nghị Phàm có thể xuất hiện hay không
chẳng phải sẽ biết sao ?” Nói xong, đứng lên, nhìn chằm chằm Long Phu nghiêm
trang nói: “Long Phu tiên sinh, tôi chỉ phụ trách đem Cameron phu nhân đưa đến
bên cạnh ngài, đừng quên ngài đã đáp ứng điều kiện của tôi!”
“Nếu Mạc Lặc Nghị Phàm đúng hẹn xuất hiện, tôi đương nhiên sẽ
không quên.” Long Phu cũng đứng dậy, nhàn nhạt cười.
“Uy uy!” Lâm Duyệt đuổi theo kẻ đang muốn xoay người
rời đi Long Hạo Hiên, nhỏ giọng kêu lên: “Đại ca, anh tin tưởng lời nói heo chó
cũng không thể tin tưởng người Nhật Bản nói a…!”
phút chốc bước chân Long Hạo Hiên dừng lại, xoay người
trừng mắt nhìn nàng, đột nhiên dừng bước hại Lâm Duyệt thiếu chút nữa bị
phóng bay lên. May mắn phanh lại đúng lúc, nghi hoặc nhìn hắn, nàng nói sai rồi
sao? Lại là đắc tội với hắn?
Long Hạo Hiên trừng mắt nhìn nàng, thật lâu sau sau,
mới nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu: “Tôi không tin, nhưng là tôi không
có cách nào!” thời điểm nói những lời này, trong mắt hắn có nồng đậm bất
đắc dĩ.
“Ngạch….” Lâm Duyệt nhất thời nghẹn lời, lẳng lặng nhìn hắn
đột nhiên chuyển biến. Biểu tình Trên mặt lại chuyển từ phẫn nộ sang bất đắc dĩ, lại đến mất mát, sau đó là ôn nhu, nhìn chăm chú vào
hắn, trông giống như đang nhìn chăm chú vào một vị tình nhân bị thất lạc
lâu năm.
Lâm Duyệt giương miệng, đứng như đinh đóng ở tại chỗ, thẳng đến lúc sắc mặt Long Hạo Hiên lần nữa quay lại
lạnh như băng, xoay người rời đi khi mới hồi phục tinh thần. Nhìn bóng dáng hắn
biến mất ở chỗ rẽ hành lang, đột nhiên phát giác, nam nhân này thần
bí khiến cho người ta đoán không ra!
Nhìn qua hắn rõ ràng không giống như là một tên tiểu nhân vô
sỉ, lại ở cùng một chỗ với tên Nhật Bản tiểu nhân vô sỉ này , chẳng lẽ
hắn cũng có lỗi khổ gì sao?
Nghĩ đến kế hoạch của bọn họ, Lâm Duyệt liền bước nhanh
né tránh đám người, hướng tới áp sát cửa sổ sát đất. Bên ngoài là một con
đường dài, nàng cúi mặt nhìn xung quanh một chút, cảm thấy cho dù bản thân có nhảy xuống đi chăng nữa cũng không nhất định có thể trốn ra
ngoài được!
Dưới lầu có vài vị ‘nam tử ăn mặc lịch thiệp’ đnag đứng canh
gác, muốn chạy trốn là không có khả năng đi, sở dĩ vẫn là đừng nên vọng
tưởng có chuyện tốt đẹp gì. Bất đắc dĩ xoay người, trước mắt đột nhiên xuất
hiện một gương mặt phóng đại thiếu chút nữa đem nàng hù
dọa sợ tới mức tim nhảy ra ngoài.
Nhìn liếc người vừa mới tới, lớn tiếng thoá mạ nói:
“Tên chết rấp! Anh định hù chết tôi hả?!”
Vẫn đứng ở phía sau nàng trêu đùa nàng đúng là nam hài như ánh mặt trời kia, hắn đang ôm một đống bài tập muốn nàng làm giúp, ra
vẻ đại nhân nhìn nàng hì hì cười nói: “Tôi không gọi là tên chết rấp, tên của
tôi gọi là Long Hạo Vũ, cô có thể gọi tôi Long ca.”
“Tôi phỉ nhổ! Loại hạ tiện như anh mà đòi gọi là Long
ca ?!” Lâm Duyệt quan sát thân hình gầy yếu mỏng manh của hắn,
thực không lưu tình đả kích nói.
Sắc mặt Long Hạo Vũ trầm xuống, lập tức lại ha ha cười rộ
lên, nhìn liếc mắt một cái dưới lầu, cười nói: “Thế nào? Muốn chạy trốn sao?
Thật sự là đứa nhỏ từ trên trời rơi xuống.”
Lâm Duyệt đánh giá hắn, nghĩ rằng nơi này nhân thật sự là đủ
quái lạ nha, hoặc là Như Sương lạnh như băng. Hoặc là sinh động đến uống nhầm
thuốc, nam hài trước mắt này, thoạt nhìn cũng thật giống với học sinh cấp ba,
cũng không biết hắn có thể hơi thiện lương một chút hay không, thả bản thân
mình đi không?