“Nhưng mà hiện tại mình lại khổ sở, so với trước kia càng khổ
hơn gấp vạn.” Trước kia đều là do mê luyến soái ca, sau lại đột nhiên
phát hiện căn bản hắn ta không đẹp dẽ gì giống như bề ngoài bởi vậy nên không
thích nữa. Lúc này người nàng yêu là Mạc Lặc Nghị Phàm, người đàn ông kia ưu tú
tới cực điểm a.
“Không phải là Diệp tổng chứ? Nhất định là như vậy, cậu luôn
luôn đều thực không biết tự lượng sức mình yêu đương loạn lên, lúc này càng
khoa trương nha, mê đến Diệp tổng nữa cơ đấy, ha ha.” Lưu Tuyết cười to hai
tiếng, sớm đã cảm thấy quen với chuyện nàng thất tình sau đó tàn phá tinh
thần bản thân mình. Cười xong tiếp tục nói: “Bất quá không nỗ lực làm sao mà
biết không được chứ? Hạnh phúc là chuyện tình cả đời, vốn không được bỏ lỡ.
Thân ái, thử đi, mình sẽ chuẩn bị tinh thần chờ đợi cậu đi thử!”
Tuy rằng cô cũng yêu Diệp tổng, bất quá cô lại biết thân biết
phận, sẽ không đi làm mấy việc đẹp mặt kia. Vẫn là chờ giảm béo thành công rồi
nói sau, bất quá phỏng chừng khi đó Diệp tổng sớm đã con cháu đầy đàn
nha.
Lâm Duyệt thơ thẩn từ trên giường ngồi dậy, sờ soạng nước mắt
trên mặt, nhìn nàng hỏi: “Nếu là chồng của người khác thì thế nào?”
“Nếu cậu có thể mang đến hạnh phúc cho hắn, thì chuyện đó có
là gì chứ?” Lưu Tuyết không cho là đúng nói.
“Nhưng như vậy là đối xử tàn nhẫn với một người
khác.” Tàn nhẫn đối với Diệp Giai, nàng sao còn có thể làm tổn
thương đến người đang thương tích đầy mình như Diệp Giai chứ? Cô gái kia
có bộ dáng giống như đúc với bản thân nàng!
“Tình yêu nguyên bản không có hai từ công bằng.” Lưu
Tuyết không bỏ mất thời cơ đem bản thân từng trải qua một đống tiểu
thuyết ngôn tình nói toàn những lời như trong kịch.
Lâm Duyệt ngơ ngác tựa vào đầu giường, nghĩ chuyện đã xảy ra
hôm nay. Hiểu rõ Diệp Giai đã ốm yếu đến không thể xuống giường, hơn nữa đã
quên đi chồng mình, nàng còn có thể tiếp tục thương hắn sao ?
Mạc Lặc Nghị Phàm thì sao ? Khi hắn biết vợ yêu của mình
rất nhanh sẽ chết đi, nhất định sẽ thương tâm đến chết đi ? Nghĩ nghĩ, Lâm
Duyệt biến dần dần thành giấc ngủ. Dây dưa trong mộng, vẫn như cũ là chuyện
tình yêu hận thù phức tạp này….
Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Duyệt bị một trận tiếng chuông di
động đánh thức, nàng tùy tay không kiên nhẫn vớ lấy cái di động trên mặt
bàn,bật lắp ra, đưa điện thoại di động đặt ở bên tai hỏi: “Ai nha?”
“Bảo bối, chào buổi sáng.” Đầu dây bên kia đầu truyền đến
giọng nói từ tính trầm thấp của Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron, Lâm Duyệt
nháy mắt từ mơ hồ thanh tỉnh trở lại, theo bản năng ngồi dậy hỏi: “Anh tìm tôi
có việc sao?”
“Có, anh ở dưới lầu chờ em.” Mạc Lặc Nghị Phàm nói.
Lâm Duyệt lại là sửng sốt, đi chân trần lao ra cửa sổ, đem
cái đầu tổ quạ vươn ra ngoài cửa sổ cúi xuống nhìn lại. Đúng vậy, tầng
dưới cùng với một chiếc xe hòa nhoáng, một người đàn ông khí suất đang cầm điện
thoại tựa vào cửa xe kia chính là Mạc Lặc Nghị Phàm.
Tuy rằng nàng ở tại lầu 9, có điểm nhìn không rõ lắm,
nhưng là nàng chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra kia là hắn. Vừa tỉnh lại
liền bị cả kinh vây nhốt, thậm chí đã quên mất chuỵen xảy ra tối hôm qua, đã quên sự tồn tại Diệp Giai. Trong lòng ẩn ẩn dâng lên một cỗ vui
mừng không hiểu, lại cắn đầu lưỡi giả bộ đang rất bình tĩnh nói: “Chuyện gì,
anh nói qua điện thoại đi”
“Bảo bối, anh cũng có thể đi lên ôm em xuống dưới.”
“A! Vẫn là không cần! Tôi tự mình đi xuống.” Lâm Duyệt cuống
quít quát vào điện thoại, chạy loạn trong phòng bắt đầu lấy tốc độ nhanh nhất
thay quần áo, rửa mặt. Nàng một chút cũng không dám hoài nghi đến sự gan
dạ và sáng suốt của Mạc Lặc Nghị Phàm, đừng nói ôm nàng xuống lầu, trước mặt
người trên toàn thế giới hắn còn có thể hôn nàng nha .
“Duyệt Duyệt, cậu vội cái gì đâu? Ầm ĩ muốn chết!” Lưu Tuyết
không kiên nhẫn kéo chăn trùm qua đầu.
Nửa phút sau, thấy Lâm Duyệt không đáp, như thế kéo chăn ra
lại hỏi: “Lâm Duyệt, cậu gấp như vậy muốn đi đâu?”
Lâm Duyệt vung lược ra sức chải một lọn tóc rối, cũng
không quay đầu lại vừa thở vừa nói: “Cái tên mặt rỗ kia đuổi đến đây tìm vòng
cổ, tmình đi xuống gặp hắn.”
“Đuổi tới dưới lầu sao?” Lưu Tuyết nghi hoặc hỏi, sau khi
nhìn đến Lâm Duyệt gật đầu, cũng chân không chayj đến bên cạnh cửa sổ nhìn vọng
xuống. Ánh mặt trời chói mắt kích thích hai mắt của cô, lấy tay che đi ra sức
ngó, vẫn không thể thấy rõ được khuôn mặt của Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Mình đi xuống trước a.” Lâm Duyệt hướng cô vẫy tay,
kéo của gỗ ra hướng dưới lầu chạy tới.
Khi bay qua quầy thu ngân lầu một, lại gặp phải tên chủ cho
thuê nhà đang cười híp mắt, nhìn Lâm Duyệt nói: “Duyệt Duyệt, thế nào
olại thức dậy sớm như vậy? Ngủ không được sao?”
“Đúng vậy, mơ thấy ông bị thiên lôi đánh chết, sợ tới mức ngủ
không được.” Lâm Duyệt lỗ mãng nói những lời này, bước nhanh hướng cửa
chính đi đến.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn đến Lâm Duyệt xuất hiện, đứng thẳng
thân mình mỉm cười đi tới, ôn nhu nói: “Hôm nay là cuối tuần, anh tới đón em về
nhà.”
Lời nói của hắn khiến cả người Lâm Duyệt
khiếp sợ, máu cũng đông theo đó, cứng đờ đứng ở tại chỗ. Chuyện tối hôm
qua hết thảy như thủy triều dâng lên trong đầu, đánh sâu vào ý thức của nàng.
Diệp Giai cái tên này như than hồng hung hăng tạt vào
lòng nàng, nhất thời đau thấu tâm can.
“Em làm sao vậy?” Mạc Lặc Nghị Phàm nghi hoặc đánh giá sắc
mặt nàng đã biến trắng xanh, cho dù cuối tuần không uốn về nhà cùng hắn,
cũng không nên phản ứng lớn như vậy chứ ?
Lâm Duyệt hai tròng mắt lên trời, nhìn hắn lắc đầu,
từng bước lui về phía sau nói: “Tôi không đi, nơi đó không phải là nhà của
tôi!”
“Duyệt Duyệt, nơi đó vẫn luôn là nhà của em, mặc kệ em phủ nhận thế nào cũng không cách nào thay đổi được sự thực này.” Mạc Lặc
Nghị Phàm nghiêm túc mà ôn nhu nhìn chăm chú vào nàng nói.
“Kia không phải là tôi! Người phụ nữ kia không phải là
tôi!”Lâm Duyệt kích động hét lên, phu nhân Cameron chân chính đang nằm ở một gian biệt thự kia an dưỡng thân thể, người đó căn bản không phải là
nàng.
‘Xin anh không cần tới tìm tôi nữa! Tôi…!”
‘Xôn xao’ một tiếng, trời đổ mưa tầm tã, đúng lúc không nhầm
lẫn mà đổ xuống đầu người nào đó, Lâm Duyệt kinh hô một tiếng, bị bắt
nuốt lại những lời nói trong miệng.
Bất quá cái người không may mắn kia không phải là nàng , mà
là… Mạc Lặc Nghị Phàm đứng cách nàng xa hơn một thước. Chỉ thấy hắn thống khổ
nhắm mắt lại, bọt nước có chứa xà phòng từ trên đầu hắn chảy xuống, nhỏ giọt
trên quần áo, trên mặt đất.