“Bởi vì tôi muốn đi, tôi muốn nhìn thấy chị ấy, xem thân thể
chị ấy có khỏe hơn hay không.” Kỳ thực nàng chủ yếu là muốn biết rốt cục chuỵện
gì đang xảy ra, vì sao Diệp Giai lại trúng độc, lại thất lạc chồng mình!
Diệp Tường Phi nhìn nàng cười nhẹ một tiếng, giọng mỉa
mai nói: “Tôi nghĩ không đơn giản như vậy đi? Cho dù chỉ là vì xem cô ấy có tốt
hơn hay không, cô cảm thấy tôi sẽ cho cô đi sao?”
“Vì sao không cho?” Nàng khó hiểu, hắn rốt cuộc đang sợ hãi
cái gì? Nếu trên người Diệp Giai không có bí mật kinh người gì, anh ta lại quản
thúc chị ấy như vậy sao? Đến cả gặp cũng không để cho người khác gặp?
“Không có nhiều vì sao như vậy.” Diệp Tường Phi nhìn chăm chú
vào cánh môi đỏ mọng phấn nộn của nàng, lại xúc động muốn hôn nàng, không
biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy nàng đều muốn hôn nàng, ôm nàng.
Là vì nàng cùng Diệp Giai giống nhau cho nên
khiến cho hắn phải để ý sao? Có lẽ là vậy đi! Bởi vì bằng tư sắc của nàng căn
bản không đủ để khiến cho một người nam nhân nhất kiến chung tình với
nàng. (Tình yêu sét đánh đó mọi người. Ong cũng mong có ai sét đánh
với Ong lắm, nhưng mừ chả thấy đâu, hic hic.)
“Nhưng là lần trước anh đã cho tôi gặp chị ấy đấy thôi? Vì
sao lần này không được?” Lâm Duyệt không buông tay nói.
Diệp Tường Phi vén mấy sợi tóc đen trước ngực nàng lên,
để trên đầu ngón tay mà mân mê, : “Cô biết không? Để cho cô đi vào
biệt thự kia một khắc đó, tôi liền hối hận, tôi không nên cho cô thấy cô
ấy.”
“Nhưng là hối hận cũng đã muộn.” Lâm Duyệt giữ chặt sợi
tóc, ý đồ giật khỏi trong tay hắn.
“Sở dĩ hi vọng cô có thể quên đi tất cả những gì cô đã thấy,
nghe hiểu chứ ?.” Ngón tay vẫn như cũ quấn quanh sợi tóc của nàng, nhìn
nàng thật chăm chú, như là vĩnh viễn cũng nhìn không đủ vậy.
“Thực xin lỗi, tôi không thể quên được!” Lâm Duyệt cầm lấy
chiếc kéo nhỏ trên bàn làm việc, ‘XOẸT’ một tiếng, mấy sợi tóc kia
lên tiếng trả lời là những đoạn mảnh.
Diệp Tường Phi bị hành vi của nàng làm hoảng sợ, nhìn
những sợi tóc phất phơ trong tay, lại nhìn sang nàng rõ ràng mái tóc đã không
còn bằng nhau nữa. Hắn thật không ngờ nàng lại dã man đến trình độ này, trực
tiếp cắt tóc của chính mình.
Lâm Duyệt giống là chuyện gì cũng không có phát sinh,
nói: “Diệp tổng, anh đã không muốn mang tôi đi, tôi đây tan tầm trước.”
Diệp Tường Phi căn bản không có nghe được nàng đang nói cái
gì, tỉ mỉ quan sát thật kỹ mặt hoa quật cường của nàng, cánh tay dài duỗi ra,
mạnh mẽ đem nàng ôm vào trong lòng. Thô bạo như mãnh thú mà hôn lên cánh
môi anh đào của nàng, hung hăng mà hôn.
Lâm Duyệt bị nụ hôn bất thình lình của hắn tập kích tức thời
cả kinh đứng yên tại chỗ, kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn, làn môi quyện chặt có
chút hương vị của hắn. Ra sức bắt đầu giãy giụa, đáng tiếc, lực đạo của nàng
căn bản đối với hắn là vô dụng.
Mãnh liệt vẫn còn tiếp tục, Lâm Duyệt gắt gao đẩy lồng
ngực hắn ra, thời khắc đầu lưỡi của hắn tham nhập trong miệng nàng
kia, bối rối hung hăng mà lấy kéo định đâm lên thắt lưng của
hắn.
Diệp Tường Phi làm như đoán được nàng sẽ ra chiêu như vậy,
nhanh tay bắt lấy tay nàng, ngăn lại hành vi không lý trí này của nàng.
Cùng thời gian đó, môi cũng rời khỏi nàng.
“Qủa nhiên cô không thể hạ thủ được?” Diệp Tường Phi dừng ở
nàng, cúi đầu hỏi, trong lòng có tràn đầy thất vọng.
Bàn tay cầm kéo của Lâm Duyệt bỗng dưng buông lỏng, kéo
lên tiếng trả lời mà rơi trên sàn nhà. Nàng đương nhiên không hạ thủ được, vừa
mới lúc nãy là nàng rất bối rối, gặp cái loại chuyện cưỡng hôn này, nàng
thật là không có cách nào ứng đối a!
“Thực xin lỗi, Diệp tổng.” Lâm Duyệt cúi đầu, dưới ánh đèn,
lông mi cong dài cụp xuống càng thêm đáng yêu ma mị, mơ hồ gian có thể cảm giác
được có lệ sắp rớt ra.
“Tôi hi vọng lần sau anh đừng như vậy, bởi vì tôi rất khó
khống chế bản thân…” Nàng nói nho nhỏ, nàng không biết Diệp Tường Phi đối
nàng như vậy rốt cuộc là có ý tứ gì, là yêu sao? Không có khả năng!
“Tôi cảm thấy tôi có chút yêu em rồi.” Diệp Tường Phi cười
nhẹ mở miệng, dùng ngón trỏ vuốt ve khóe cằm của nàng, ôn nhu khó tả mà nhìn khuô mặt của nàng.
“Nhất định là ảo giác.” Lâm Duyệt xấu hổ cười gượng nói:
“Diệp tổng, anh nhất định là bởi vì tôi lớn lên giống Diệp Giai, cho nên đối
với tôi sinh ra tò mò, đối tôi chú ý hơn một chút như vậy, nhưng đây chẳng phải là tình yêu.”
“Có lẽ đi.” Diệp Tường Phi buông nàng ra, hấp một ngụm
khí nói: “Tôi cũng hi vọng là như vậy, bởi vì tôi cũng không muốn yêu
cô.” Dù sao thân phận của nàng thực khả nghi, không giống như là một cô gái
bình thường!
Lâm Duyệt gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, ông chủ như anh là
vương tử cao quý trong tòa thành xa hoa, tôi là một nhành cỏ dại dưới chân
thành, chúng ta sẽ không có khả năng sẽ phát sinh tình cảm”
Lâm Duyệt thổ lộ với hắn, quả thật là có chút khiếp sợ, nhớ
tới Diệp Tường Phi mới từ nước ngoài trở về, thời điểm gặp mặt. Ánh mắt hắn
nhìn bản thân có chút kỳ lạ, nguyên lai, hết thảy đều cũng có nguyên nhân!
Mặc kệ là nam nhân như thế nào, chỉ cần là chú ý đến nàng,
liền nhất định là có liên quan tới Diệp Giai! Nàng suy nghĩ, vận mệnh bản
thân chẳng lẽ là cùng gắn liền một chỗ với Diệp Giai sao?
“Cô biết không? Cô không chỉ giống với cô ấy về vẻ ngoài, đến
tính cách đều rất giống, phương thức nói chuyện lại càng giống.” Diệp Tường Phi
nhìn chăm chú vào nàng, cúi đầu mở miệng nói, chỉ cần nhắc tới Diệp Giai, ánh
mắt hắn luôn sẽ ảm đạm một mảnh, mất đi vẻ sáng chói bình thường.
“Tôi nghĩ, tôi với chị ấy sẽ không quá giống như vậy
chứ ?.” Lâm Duyệt cười khổ nói, Diệp Giai có nhiều nam nhân đau khổ vì chị
ấy như vậy, ngay cả sinh bệnh đều có thể đáng yêu xinh đẹp như vậy, nàng làm
sao có thể so với được chứ?
Diệp Tường Phi cũng cười, không nghĩ lại tiếp tục thảo luận
đề tài này, như thế chuyển đề tài nói: “Tốt lắm, cũng đã khuya, tôi đưa cô trở
về đi.”
“Không cần.” Lâm Duyệt cuống quít xua tay, nói: “Cám ơn Diệp
tổng, tự bản thân tôi trở về là tốt rồi.”
Diệp Tường Phi nhìn nàng, thật lâu sau nở nụ cười tà ác, nói:
“Tốt lắm, tôi sẽ không miễn cưỡng cô, tái kiến.”
“Diệp tổng tái kiến.” Lâm Duyệt vẫy vẫy tay với hắn, nhẹ
nhàng mà thở hắt ra, ngón tay không tự chủ được xoa làn môi vừa mới bị hắn hôn
ban nãy, trong lngò hỏa khí bất giác lại dâng lên.