“Đúng vậy.” Không lấy được vòng cổ về, nàng không thể đi
được, không phải Mạc Lặc Nghị Phàm đã sớm đem nàng bắt đến tòa nhà lớn sao, bất
quá cũng may mắn hiện tại nàng còn có nghĩa vụ tìm vòng cổ. Không lo bị Mạc Lặc
Nghị Phàm bắt đi lúc này, nàng thực sự khóc không ra nước mắt!
“Chỉ cần là nhân viên của Viễn Vọng, đều có thể nhận hỗ trợ nhà ở của công ty.”
Diệp Tường Phi nói, công ty có cấp nhà ở tương xứng cho công nhân viên chức
trong công ty, chẳng qua bởi vì Lâm Duyệt không phải là nhân viên chính thức
của, bởi vậy Tiểu Thiên mới không dám tự ý mà cấp .
Tức giận trên mặt Lâm Duyệt dịu đi, mât tự nhiên lắc đầu, nói: “Không cần, tôi
đã quen ở đây, gần trường học, cũng gần công ty, cám ơn Diệp tổng.”
Tuy rằng phong cách làm việc thường ngày của Diệp Tường Phi khiến nàng có chút
phẫn hận, nhưng là, dù sao cũng là ý tốt của người ta. Làm chủ tịch Viễn Vọng,
bản thân có thể quan tâm đến cấp dưới như vậy, thật sự rất khó có được
Lâm Duyệt không biết nguyên nhân nào thúc đẩy hắn làm như vậy, nàng đương nhiên
sẽ không tự kỷ mà cho rằng Diệp Tường Phi động tâm với chính mình đi. Một người
đàn ông tuổi trẻ, khí suất như vậy, đầu óc nếu không bị đá đập vào, cũng sẽ
không coi trọng một cô bé lọ lem bình thường như nàng.
Nàng lần nữa cự tuyệt, khiến cho Diệp Tường Phi không còn lý do nào để khuyên
nàng rời đi nơi này, đành phải để bóng dáng nàng tùy biến mất bên hành lang.
Một cô gái kiên cường tự lập, ở trong cuộc sống hiện tại thực sự gặp không
nhiều lắm.
Ánh mắt hắn tự dưng bị hấp dẫn cũng là chuyện thường thôi. Nhìn theo hướng mà nàng
biến mất, Diệp Tường Phi bất tri bất giác nhớ đến Diệp Giai, hai người bọn họ
rốt cục là có mối quan hệ gì?
Xoay người đi tới ô-tô, hướng biệt thự Thủy Loan đi đến, trong phòng ngủ xa hoa
trên lầu hai, Diệp Giai đang an tĩnh ngủ trên chiếc giường lớn màu hồng. Khuôn
mặt gầy guộc kia cùng với Lâm Duyệt giống nhau như đúc, vẫn xinh đẹp như trước,
hoàn toàn nhìn không ra người phụ nữ này đã bị bệnh tới hai năm.
Diệp tường Phi cúi người, gần gũi dừng trên khuôn mặt của Diệp Giai, cười ôn
nhu nói: “Nếu em không có yêu hắn thì tốt biết bao.” Nàng không nên yêu cái tên
sát thủ tuyệt tình kia, bằng không sẽ không mắc phải căn bệnh này, cũng sẽ
không phải nằm ở nơi này tận hai năm.
Cúi đầu thở dài, Diệp Tường Phi đứng thẳng dậy, xoay người yên lặng đi ra
ngoài. Ở một khắc cánh của gỗ khép lại kia, cô gái yếu ớt mở mắt, yên lặng nhìn
chằm chằm cánh cửa phòng đã được đóng chặt lại.
Cô từng yêu ai? Vì sao chính cô cũng không nhớ rõ? Là người đàn ông luôn xuất
hiện trong mộng, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng, rồi lại không thấy rõ hình
dáng sao? Hắn là ai?
Hôm nay là thứ Bảy, Lâm Duyệt giống như thường ngày sớm bò dậy khỏi giường, rửa
mặt xong cùng Lưu Tuyết chuẩn bị đi làm. Ánh mắt đột nhiên chạm phải tập tài
liệu trên mặt bàn kia.
Đây là tài liệu mà Diệp Tường Phi dặn nàng nhất định phải đưa đến tay Mạc Lặc
Nghị Phàm , Lâm Duyệt cầm lấy văn kiện, không tình nguyện rút điện thoại ra bấm
dãy số mà lần đầu tiên gặp Mạc Lặc Nghị Phàm lưu lại cho nàng.
Sau năm tiếng tút dài, rốt cục cũng kết nối, một thanh âm nam nhân xa lạ lọt
vào tai Lâm Duyệt: “Xin chào ngài, xin hỏi ngài tìm thiếu gia chúng tôi có
chuyện gì?”
Tìm mình còn muốn chuyển cho nhân viên phục vụ? Nam nhân kia cũng quá thanh cao
đi? Lâm Duyệt chịu không nổi trợn trắng mắt, đè nén thanh âm nói: “Vâng, anh
khỏe, phiền toái giúp tôi tìm một chút cái tên tự cho là đúng, tự cho là thanh
cao, bộ dạng vô cùng đáng khinh, vô cùng giống đại sắc lang kia, cám ơn!”
Đầu kia điện thoại yên lặng một chút, phỏng chừng đối phương đã bị nàng đánh
tỉnh mộng, chừng năm giây sau. Giọng nam lại lần nữa vang lên: “Phiền thiếu phu
nhân xin chờ một chút.”
Nam nhân đầu bên kia quả thật là bị nàng đánh tỉnh mộng, trên cái thế giới này,
dám như vậy trách móc Mạc Lặc Nghị Phàm cũng . . . cũng chỉ có vị Thiếu phu
nhân không biết trời cao đất rộng này.
Sở dĩ, cho dù giọng nói của đã Lâm Duyệt thay đổi, hắn vẫn có thể đoán được là
nàng, ngoan ngoãn đem điện thoại giao cho vị kia siêu đáng khinh siêu giống đại
sắc lang như lời nàng nói.
Bên trong di động truyền đến một trận tiếng giày da dẫm lên sàn nhà , tiếng
bước chân vững vàng cân xứng. Chừng nửa phút sau, tiếng bước chân mới dừng lại,
ngay sau đó truyền đến thanh âm trầm thấp mê người của Mạc Lặc Nghị Phàm: “Bảo
bối, buổi sáng tốt lành.”