Vừa xuống máy bay, Mạc Lặc Nghị Phàm liền đem tiểu Thư Tình
đua về Bạn Sơn biệt thự, lái xe điên cuồng tựa như bọn thanh niên điên
cuồng mà tìm kiếm ở xung quanh, tuy rằng hạ nhân đã quả quyết rằng Lâm Duyệt
không có quay về đi làm ở Viễn Vọng nữa, nhưng hắn vẫn không cam lòng mà đi tìm
một lượt
Tiểu thư trước bàn lễ tân khi nhìn thấy Mạc Lặc Nghị
Phàm, cả kinh há to miệng, Tiểu Thiên tưởng mình hoa mắt hô lên vài tiếng:
“Cameron tiên sinh?” Hắn không có mắt hoa đi? Cư nhiên ở trong này nhìn thấy
hắn?
Mạc Lặc Nghị Phàm bình tĩnh nói với cô : ”Tôi tìm Lưu Tuyết.”
“A… Tìm cô ấy làm gì?” tiểu thư lễ tân kinh nghi hỏi, cái nữ
sinh mập mạp ngốc nghếch hơn nữa một chút cũng không xinh đẹp kia sao?
Nhận thấy được trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm xuất hiện một tia không vui, vội thu
hồi ghen tỵ của bản thân, lễ phép mở miệng: “Xin chờ một chút, tôi lập tức giúp
ngài tìm cô ta xuống đây.”
Toàn bộ nhân viên của Viễn Vọng, vừa nghe đến Cameron tiên
sinh muốn tìm Lưu Tuyết, toàn trường ồ lên, giống đang xem quái vật mà nhìn Lưu
Tuyết, Vương Ức Linh ngạc nhiên nói: “Cameron tiên sinh gần nhất không lộ diện,
không phải là bị bệnh chứ? Cư nhiên tìm tới Lưu Tuyết nhà chúng ta?”
“Uy, xin mời đem những lời hâm mộ thu lại, chua quá!” Lưu
Tuyết cười hì hì nói hưng phấn mà hướng thang máy đi đến. Trong lòng cũng
là vừa sợ vừa nghi hoặc, Mạc Lặc Nghị Phàm tìm đến cô? Sẽ là chuyện gì
chứ? Không phải là….
Không đợi cho cô tưởng tượng xong tình khúc lãng mạn, thang
máy liền ‘Đinh’ một tiếng, tới lầu một. Mới vừa đi ra khỏi thang máy, cánh tay
liền bị Mạc Lặc Nghị Phàm nắm lấy, hướng góc xó kéo đi.
Mạc Lặc Nghị Phàm buông tay cô ra, gắt gao nhìn gần cô, hỏi:
“Lâm Duyệt ở đâu?”
Lưu Tuyết còn đang si mê mơ tưởng khi được hắn nắm tay, lấy tay nhẹ nhàng mà vuốt cánh tay bị hắn cầm qua, nghĩ rằng nếu có thể,
cả đời này cô cũng không tắm rửa.
“Lâm Duyệt ở nơi nào?” Mạc Lặc Nghị Phàm dương cao âm lượng,
không kiên nhẫn nhắc lại một câu, nữ nhân ngu ngốc đáng chết này! Quả nhiên là
kẻ hóa sắc, cùng Lâm Duyệt giống y như đúc!
“Lâm Duyệt?” Lưu Tuyết nghi hoặc đánh giá hắn, trong lòng
biết vậy nên một mảnh mất mát, nguyên lai là tìm Lâm Duyệt, mệt khiến cô
vui vẻ như vậy. Nhìn đến biểu tình lạnh lùng của Mạc Lặc Nghị Phàm,
không thể không nghiêm trang mở miệng nói: “Lâm Duyệt không theo anh đi Ý sao?
Sao anh lại đến đây hỏi tôi?”
Sắc mặt Mạc Lặc Nghị Phàm tối sầm lại, thất vọng nói: “Chẳng
lẽ mấy ngày nay cô đều không nhìn thấy cô ấy sao?”
“Cameron tiên sinh, tôi còn chưa từng đến Ý nha, ha ha.” Tuy
rằng cô thật rất muốn đi một lần, nhưng là…, ai, nhận lấy vận mệnh đi, ngoan
ngoãn đứng đúng vị trí tiểu oa nhi là tốt rồi..
“Lâm Duyệt không cùng đi Ý với tôi, mất tích.” Mạc Lặc Nghị
Phàm nhìn ra được cô cũng không có nói dối, hắn nói cho cô, chính là hi
vọng cô có thể giúp bản thân tìm kiếm Lâm Duyệt! Có lẽ cô sẽ tương đối
biết được Lâm Duyệt ở nơi nào đó.
“Mất tích?” Lưu Tuyết kinh hô một tiếng, kinh ngạc nhìn chằm
chằm vào Mạc Lặc Nghị Phàm. Lâm Duyệt không thấy? Vì sao một chút cô cũng không
biết? Cái con nhỏ đáng chết kia, cư nhiên dám chơi trò mất tích với cô?
Rất đáng giận!
Mạc Lặc Nghị Phàm không có chờ cô hoàn hồn khỏi kinh ngạc,
liền xoay người vươn chân thon dài hướng cửa lớn đi đến, tiếp tục tìm kiếm.
Chạy thoát hai năm, thật vất vả hắn mới tìm được nàng, cư nhiên hắn
lại đánh mất nàng một lần nữa.
Ngồi ở trong đại sảnh sân bay, Lâm Duyệt ngơ ngác thời gian
chờ đợi đăng ký, nàng cảm giác bản thân không thể tiếp tục ngây ngôc sở thành
phố này nữa. Bởi vì nàng căn bản không có biện pháp quên người nam nhân mà nàng
yêu sâu sắc kia, còn có tiểu Thư Tình đáng yêu. Rốt cục hết thảy xung quanh đều
là bụ rậm, lại lưu lại cũng chỉ cảm thấy thương xót, khổ sở.
Cho dù vé máy bay nàng mua đi London – Anh là chuyến
cuối cùng trong ngày nhưng mà thời gian đăng ký cuối cùng cũng đã đến, theo
dòng người yên lặng đi đến của đăng ký. Lâm Duyệt nhịn không được quay đầu lại,
lại nhìn thoáng qua bên cạnh đều là người Phương Đông đi qua.
Trở lại Anh quốc, liền không còn có cơ hội thấy được, dòng
người như sóng triều, chỉ có nàng một người yên lặng quay đầu lại, còn lưu
luyến. Là vì chỉ có nàng rời đi trong thương tâm sao ? Dòng người vội vàng
ở bên người nàng đi qua, thời điểm đi ngược chiều khiến cho người ta có cảm
giác cô độc.
Lâm Duyệt là người cuối cùng, nghe vài người phụ nữ bên
cạnh líu ríu nói chuyện trời đất, nàng cảm thấy thật là phiền phức, hận không
thể lập tức xoay người lao xuống. Nhưng là không có khả năng, cho dù có
thể đi xuống, nàng cũng không có dũng khí nha.
Máy bay đúng giờ hạ cánh xuống sân bay, đi ra đại sảnh sân
bay, nhìn dòng người tóc vàng mắt xanh, Lâm Duyệt cảm thấy thật là không được
tự nhiên. Tuy rằng từ nhỏ có một nửa thời gian là sống ở Anh, nhưng trong lòng
nàng, kỳ thực vẫn là thích Trung Quốc hơn.
Trở lại ngôi nhà đã hai năm khôngg có về. một vị tôi tớ mở ra
cổng lớn, kinh hỉ đánh giá Lâm Duyệt, dùng tiếng Anh thuần khiết kinh hô:
“Cytheria tiểu thư, là cô sao?”
“Đúng vậy, là ta, La Khắc tiên sinh.” Lâm Duyệt mỉm cười trả
lời lão quản gia, gần ba năm, tòa nhà lớn này cơ hồ không có đổi, chảng
qua là không có chủ nhân ở mà thôi.
“Tiểu thư xin theo tôi vào đi.” La Khắc cầm lấy hành lý của
nàng, vui vẻ rạo rực hướng t đại sảnh mặt đi đến. Khi bước vào đại sảnh, Lâm
Duyệt ngoài ý muốn nhìn thấy ba ba của nàng đang ngồi ở trên sô pha ngẩn
người.
“Tiên sinh, bảo bối của ngài đã trở lại.” La Khắc vui
sướng kêu một tiếng, Owen — Morgan mất tích hai năm chợt nẩng đầu, thời
điểm nhìn đến Lâm Duyệt, khuôn mặt bị râu che đi một nửa nở nụ cười.
Vui vẻ kêu: “Bảo bối của ta, rốt cục con cũng xuất hiện, ta
còn chuẩn bị đến Trung Quốc đi tìm con đó.” Khi nói chuyện, từ trên sô pha đứng
lên, giơ hai chân hướng bne này đi đến,
Lâm Duyệt căm giận nhìn hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn quay
ngoắt sang bên cạnh, mất hứng nói: “Ba bỏ mặc con ở Trung Quốc, không phải vì
muốn thoát khỏi con sao? Làm sao còn giả vui vẻ mà tươi cười khi thấy con?”