Cứ như vậy, Lâm Duyệt nhanh chóng biến hóa thành Cameron phu
nhân. Ở trong Bạn Sơn biệt thự , Lâm Duyệt ôm cái bụng đã nhô ra cao cao ngồi ở
thành bể bơi , thả hai chân xuống đung đưa đá đá khiến nước bay tung tóe.
Một người giúp việc trung niên nhìn thấy nàng cuống quít chạy
tới, đứng ở phía sau nàng hổn hển kêu lên: “Ai nha, bà cô của tôi ơi, cô sao
lại đến đây nghịch nước chứ? Như vậy đối thai nhi không tốt nha!”
“Không cho phép tôi bơi lội, ngâm chân cũng không được sao?”
Lâm Duyệt tức giận nói, mỗi ngày đem nàng nhốt trong tòa nhà lớn này, nàng đều
nhanh buồn muốn chết, thế này không cho phép thế kia không cho phép. Cái tên xú
nam nhân kia quả thực so với nữ nhân còn lắm chuyện hơn.
“Ai, thiếu phu nhân cô phải nghe lời tôi, mau lên đây đi, một
hồi thiếu gia thấy được lại trách móc tôi.” Bà đúng là chưa từng nhìn thấy
người hụ nữ có thai nào nghịch ngợm như thế này, ai, trẻ con vẫn cứ là
trẻ con nha!
“Muốn tôi đi lên cũng có thể, gọi thiếu gia nhà các người đến
đây ôm tôi lên.” Lâm Duyệt cũng không quay đầu lại làm khó dễ nói, chỉnh Mạc
Lặc Nghị Phàm là lạc thú lớn nhất của nàng khi sống ở nơi này. Ai bảo hắn đã
hủy đi trong sạch của nàng, còn khiến nàng mang thai, hại nàng ngay cả trường
học đều không đi được!
Nũ giúp việc khó xử xoa xoa hai tay, cuối cùng vẫn là thỏa
hiệp hướng trong nhà đi vào, chỉ chốc lát sau, Mạc Lặc Nghị Phàm liền bước chân
thon dài đi đến đây.
“Vì sao anh lại đối tốt với em như vậy!” Lâm Duyệt tức giận
hỏi hắn. Mạc Lặc Nghị Phàm cúi đầu nhìn nàng liếc mắt một cái, mỉm cười nói:
“Bởi vì em là mẹ của con anh, là vợ của anh.”
Chỉ biết mỗi như thế này, Lâm Duyệt ảm đạm nghĩ, nếu không là
bởi vì đứa nhỏ, hắn nhất định sẽ không đối xử tốt với bản thân như vậy. Thật sự
là chán ghét a, hại nàng ảo tưởng, chẳng lẽ lại chuẩn bị một tình yêu
thầm nặng nữa sao?
Chờ nàng sinh xong đứa nhỏ, nam nhân này nhất định sẽ không
khách khí đem nàng đuổi đi ra ngoài đi? Hắn ưu tú như vậy, làm sao có thể muốn
nàng, loại người dáng người không có, ngay cả tốt nghiệp trung học cũng
còn chưa ? Nghĩ đến đây, Lâm Duyệt liền cảm thấy xót xa, vuốt ve cái bụng
lớn đã bảy tháng, thật hy vọng cục cưng không cần sớm sinh ra như vậy nha!
Nàng còn chưa có hưởng thụ hết sự sủng nịnh của soái ca này
dành cho nàng nha, nàng bình thường chỉ thích ác trị hắn, chỉ là vì muốn
khơi mào sự chú ý của hắn, làm cho ánh mắt hắn từ công việc chuyển về đến trên
người nàng, sau đó bầu bạn với bản thân nàng mà thôi.
Mạc Lặc Nghị Phàm dè dặt cẩn trọng đem nàng đặt ở trên giường
lớn, dừng ở nàng nói: “Em nên ngủ trưa rồi.”
“Em không ngủ!”
“Ngoan!”
“Em muốn anh ngồi ở chỗ này dỗ em ngủ!”
“…”
Lâm Duyệt quật cường nhìn hắn, cố ý làm khó dễ. Mạc Lặc Nghị
Phàm chỉ trầm mặc ba giây, liền gật đầu đáp ứng: “Được anh sẽ ngồi ở chỗ này.”
“Em còn muốn nằm ngủ trên đùi anh!” Lâm Duyệt tiến thêm
một bước làm khó dễ nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn như cũ là một bộ vô cùng ôn hòa, ôm lấy
thân mình của nàng, đặt đầu nàng tựa vào trên đùi bản thân mình. Lâm Duyệt thế
này mới vừa lòng nhắm mắt lại. Trên thực tế, nàng căn bản là ngủ không được,
nhắm mắt lại luôn luôn cười trộm.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn khuôn mặt cố nén cười của nàng, bàn
tay ấm áp mơn trớn khuôn mặt của nàng. Cũng chỉ có nàng, mới có khả năng khiến
hắn nhún nhường như vậy, cam tâm tình nguyện dung túng nàng, sủng ái nàng. Thân
là sát thủ lạnh lùng, bộ dáng này một chút cũng không giống bản tính của
hắn!
Lại là hai tháng sau, Lâm Duyệt lại tới khoa phụ sản trong
bệnh viện, bất quá lúc này không phải là đến phá thai, là tới sinh cục cưng.
Cứ nhìn cái bụng của nàng đau đến chết đi sống lại, cứ việc
nàng chết sống không chịu tiến vào phòng sinh, nhưng cuối cùng vẫn là bị vài vị
hộ sĩ rất lịch sự, rất cẩn thận dìu đi vào.
Từng đợt tiếng thét chói tai tê tâm liệt phế từ trong
cánh cửa vang ra,, mỗi một tiếng chui vào trong tai của Mạc Lặc Nghị Phàm đang
canh giữ ngoài cửa, khiến mặt mày hắn nhăn nhúm lại.
“Nghị Phàm! Anh là vương bát đản ——! Còn không mau chút tới
cứu tôi!” Lâm Duyệt thống khổ khóc, tiếng la một tiếng so với tiếng trước càng
lớn hơn, Mạc Lặc Nghị Phàm gấp đến độ thiếu chút nữa muốn phá cửa mà vào, nữ
hầu của Lâm Duyệt vội ngăn lại hắn, cười gượng nói: “Thiếu gia, ngài đừng
đi, mỗi người đàn bà khi sinh đứa nhỏ đều là như vậy.”
“Nhưng cô ấy còn nhỏ!” Mạc Lặc Nghị Phàm nghiến răng nghiến
lợi bức ra vài chữ này, trên trán cư nhiên mồ hôi lạnh toát ra như
tắm.
“Thiếu gia, ngài đừng nóng vội, rất nhanh liền tốt lắm, nếu
không ngài ra bên ngoài chờ chút thôi!” Nữ giúp việc nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm gấp
đến độ sắc mặt xanh mét, không thể không ra sức trấn an nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm cũng không có rời đi, vẫn như cũ đem tâm
trí đặt hết vào tiếng khóc thét đang vang lên kia, tựa như thống khổ là chính
bản thân hắn vậy, hắn thậm chí có chút hối hận khi nàng còn nhỏ như vậy đã làm
nàng mang thai đứa nhỏ. Nhưng là, nếu không có đứa nhỏ, hắn sẽ không quay đầu lại
đi tìm nàng, cũng sẽ không thể yêu thương nàng. Ít nhất, hắn là thực may mắn
khi có thể trở thành nam nhân của nàng.
Tựa như trải qua ngàn năm, phòng sinh rốt cục yên tĩnh
lại, rất nhanh liền bị một tiếng khóc nỉ non của trẻ con thay thế vào, nữ giúp
việc vui vẻ, vui sướng kêu lên: “Sinh rồi, sinh rồi, thiếu gia, tôi nói
đúng mà, một chút là tốt rồi.” Khi nói chuyện, không quên hướng cánh cửa mà đi
tới, kiễng mũi chân hướng bên trong nhìn ngó
Mạc Lặc Nghị Phàm nghe được bà ta nói như vậy, cuối cùng cũng
kịp phản ứng lại , đầu óc căng thẳng cũng có thể dãn ra, nhưng vẫn là có
chút vội vàng muốn lập tức nhìn đến Lâm Duyệt cùng đứa nhỏ của hắn.