Một nhà ba người thông suốt phóng khoáng chơi một ngày, thẳng
đến mặt trời sắp xuống núi mới quay về nhà. Ăn qua cơm chiều, tiểu Thư Tình
cùng Lâm Duyệt sớm đã mệt mỏi nằm úp sấp trên giường. Đem tiểu Thư Tình dỗ ngủ
xong, Lâm Duyệt trở lại phòng ngủ, đi tắm rửa sạch sẽ, thời điểm đi ra Mạc Lặc Nghị Phàm còn chưa có trở về phòng.
Như thế, chân trần hướng dưới lầu đi đến, ở lan can cầu
thang, nhìn thấy vài người hầu đang dè dặt cẩn trọng lau bức họa của nàng. Vô thức àm dừng chân lại, nhìn bọn họ cẩn thận tỉ mỉ làm việc.
“Mọi người đang làm gì vậy? Tranh sơn dầu không thể tùy tiện
lau được .” Lâm Duyệt tò mò hỏi.
Vài vị tôi tớ hướng nàng gật đầu một cái nói: “Thiếu phu
nhân, là thiếu gia phân phó chúng tôi mỗi ngày đều phải lau một lần. Thiếu phu
nhân yên tâm, chúng tôi đều là những người đã thành thạo việc này sẽ không làm
hỏng bức họa này của thiếu phu nhân.”
“Nga, ha ha.” Lâm Duyệt cười gượng vài tiếng, nghĩ rằng Mạc
Lặc Nghị Phàm cư nhiên yêu bức họa này đến mức đó, còn mời những người chuyên
nghiệp đến lau dọn tranh sơn dầu. Xoay người, thời điểm đang muốn tiếp tục đi
xuống dưới liền nhìn thấy Mạc Lặc Nghị Phàm vừa khéo từ ngoài cửa đi vào, sau
đó đi đến bên người của nàng.
Hai tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, nhìn liếc mắt một cái tranh
sơn dầu trên tường, sủng nịch hỏi: “Mệt mỏi. Vì sao không ngủ sớm chút?”
“Nghị ca ca, anh thực thích bức họa này sao?” Lâm Duyệt nhìn
hắn, đem đáy thắc mắc trong đáy lòng hỏi ra. Mạc Lặc Nghị Phàm gật đầu: “Ân,
chỉ cần có liên quan gì đó với em, anh đều thích.”
Lâm Duyệt bị lời nói của hắn làm cho giật mình, ngẩng khuôn
mặt nhỏ nhắn lên, ẩn ẩn mở miệng hỏi nói: “Vì sao? Chúng ta đã từng phát
sinh quá sự tình gì? Vì sao anh có thể yêu em sâu đậm như vậy?” Nàng thật
sự rất muốn biết, bởi vì nàng biết bản thân mình có được mấy cân mấy lạng, nàng cũng thực ngạc nhiên vì sao bản thân mình năm đó có thể chiếm được
tình yêu sâu sắc như vậy của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Mạc Lặc Nghị Phàm trầm mặc một trận, dùng ngind tay âm sáp
khẽ vuốt ve cằm nàng, ôn nhu hỏi : “Em muốn biết sao?”
Lâm Duyệt gật đầu, nàng đương nhiên muốn biết, rất lâu rồi
cũng đã muốn biết.
“Được, anh sẽ đem từng giây từng phút ba năm trước đây khi
chúng ta mới quen nhau kể lại cho em” Mạc Lặc Nghị Phàm nhẹ nhàng mà mở miệng
nói, suy nghĩ trong đầu từng chút, từng chút hồi tưởng lại, trở lại ba năm
trước đây…