Lâm Duyệt đi vào thang máy, mới phát hiện là sẽ cùng ăn với
toàn bộ nhân viên cao cấp trong công ty, xem ra Mạc Lặc Nghị Phàm là cố ý muốn
chỉnh nàng, người đàn ông này thật là đáng giận! Căm giận nghĩ, Lâm Duyệt đi
theo phía sau đám người, bước ra khỏi thang máy.
Mạc Lặc Nghị Phàm một bên lắng nghe Diệp Tường Phi không ôm
gì hi vọng tường thuật lại tình hình công ty, một bên để ý động tĩnh phía sau,
khóe miệng vẫn hàm chứa một ý cười nhàn nhạt.
Tiểu Thư Tình tựa như một chú cá nhỏ, lượn đi lượn lại không
ngớt trong đám người, thỉnh thoảng lại lắc lắc tay Lâm Duyệt, sau lại lắc lắc
tay Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Chị em muốn ăn sữa chua.” Tiểu Thư Tình ngẩng khuôn mặt nhỏ
nhắn, trông ngóng nhìn Lâm Duyệt lớn giọng nói.
“Kêu thúc thúc mua.” Lâm Duyệt không chút nào lo lắng mở
miệng nói.
Đầu nhỏ chuyển hướng bên kia: “Thúc thúc, cháu muốn ăn sữa
chua.”
Mạc Lặc Nghị Phàm nắm tay tiểu Thư Tình thủ, nhìn Lâm Duyệt
một bên liếc mắt một cái, người đứng sau nghĩ mà sợ lại cảm thấy thực buồn cười
rụt cổ cúi đầu, không giám đối diện với ánh mắt tức giận của hắn. Trong lòng
một mực lo lắng, hắn có hay không nói ra những điều không nên nói, dù sao con
bé này với mình bộ dáng quá giống đi.
Mỗi một lần tiểu Thư Tình kêu ‘Thúc thúc’, hai hàng lông mày
Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ nhíu nhanh một cái, thật sự là cách gọi này đối với hắn
rất khó có thể tiếp nhận được.
“Hắc hắc, thúc thúc mang cháu đi ăn sữa chua được không?”
Tiểu Thiên cười tủm tỉm hướng tiểu Thư Tình nói, nói xong vụng trộm liếc mắt
một cái đám người thấy không khí có chút cứng ngắc. Không có biện pháp nào, đứa
nhỏ này thật sự rất đáng yêu, hơn nữa bộ dạng cùng với Lâm Duyệt cư nhiên giống
nhau như đúc, nếu như lớn thêm mười mấy tuổi thì có lẽ chính là cặp song sinh
đi.
“Cám ơn thúc thúc.” Tiểu Thư Tình thực nể tình giang hai tay
ra, Tiểu Thiên liền một tay kéo nó lao vào trong lòng, ôm nó hướng phía cửa
hàng đối diện khách sạn xa hoa đi đến.
Đoàn người đến khách sạn tốt nhất thuê một phòng, Lâm Duyệt
ôm tiểu Thư Tình tìm vị trí khuất nhất ngồi xuống, tự xem là vị trí cách xa Mạc
Lặc Nghị Phàm nhất.
Mạc Lặc Nghị Phàm không làm khó nàng, cũng không nói gì, ở
bên cạnh vị trí của nàng ngồi xuống.
Nguyên lai tưởng cách xa hắn một chút, Lâm Duyệt vụng trộm
nhìn hắn liếc mắt một cái, bất đắc dĩ ngồi vào vị trí, hai tay bất an ôm tiểu
Thư Tình.
“Cameron tiên sinh.” Tiểu Thiên đem thực đơn để trước mặt Mạc
Lặc Nghị Phàm, mỉm cười giơ tay.
Mạc Lặc Nghị Phàm liếc liếc thực đơn một cái, không nghĩ ngợi
nhiều, hướng phía phục vụ nói : “hai ly sữa chua hương xoài.”
“Nha! Sữa chua của cháu! Cám ơn thúc thúc!” Tiểu Thư Tình
hưng phấn mà kêu lên, còn đem hai chữ ‘Thúc thúc’ kêu lớn tới vang dội ra bên
ngoài, Mạc Lặc Nghị Phàm trực giác bản thân giống như một kẻ giở hơi vậy, nhanh
hỏng mất!
“Cameron tiên sinh, món này cũng không tệ” Tiểu Thiên lại mở
miệng lần nữa nói.
“Tùy ý mọi người chọn, tôi không ý kiến .” Mạc Lặc Nghị Phàm
không ý kiến mở miệng, chẳng qua là hắn muốn cùng với cô vợ nhỏ của mình ăn một
bữa cơm thôi, ăn cái gì đều giống nhau.