“Được, cậu đi xuống đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm phân phó nói, nam
tử gật đầu một cái lui đi ra ngoài.
Mạc Lặc Nghị Phàm trở lại phòng tắm, thay quần áo xong
mới đi ra, vẫn như cũ kiên trì kế hoạch của chính mình nói: “Duyệt Duyệt, chúng
ta cần phải trở về, tiểu Thư Tình một mình ở nhà.”
Hắn biết, chỉ cần nhắc tới tiểu Thư Tình, lòng Duyệt Duyệt sẽ
đột nhiên nhuyễn xuống, sự tình gì cũng đều nguyện ý vì tiểu Thư Tình đi
làm, nhìn ra được , nàng thực yêu nó.
“Cameron tiên sinh, ngài muốn dẫn Duyệt Duyệt nhà
tôi đi đâu? Ngài không thể mang cậu ấy đi.” Lưu Tuyết vội la lên, mê luyến thì
mê luyến, yêu thì yêu. Cuối cùng cũng phải tỉnh táo mới được.
“Về nhà” Mạc Lặc Nghị Phàm ngắn gọn nói.
“Nhà?” Lưu Tuyết nghi hoặc thấp giọng than một tiếng, lập tức
ngẩng đầu nói: “Ngài không cần bắt Duyệt Duyệt đi, bắt cô ấy cũng vô
dụng, căn bản cô ấy lấy không được vòng cổ nha.”
Cô không nghĩ tới là, người vẫn đuổi theo Lâm Duyệt
muốn đòi lại vòng cổ cư nhiên lại là tổng tài Thụy Ca, hơn nữa xem Lâm
Duyệt một bộ ủy khuất bộ dáng đã đủ biết cậu ấy cũng không muốn đi cùng với
Mạc Lặc Nghị Phàm.
Lâm Duyệt cảm kích nhìn cô liếc mắt một cái, hít vào một hơi
nói; “Cameron tiên sinh, anh trở về đi, tôi sẽ không đi theo anh.” Cho dù nàng
đã bắt đầu dần dần yêu thương hắn, yêu thương tiểu Thư Tình, nhưng là
nàng không thể cướp đoạt đi thứ gì đó của người khác nha?
Mạc Lặc Nghị Phàm lần này không có nghe Lâm Duyệt đang nói
chuyện gì, ánh mắt gắt gao nhìn Lưu Tuyết, lạnh giọng hỏi: “Nói cho tôi biết,
vòng cổ ở đâu!”
“Ách…!?” Lưu Tuyết cứng lại, rõ ràng sợ hãi, lại vẫn là
không thể thoát khỏi khuôn mặt khí suất bức người đang trừng lớn mắt của hắn,
cứng họng không nói ra lời.
Lâm Duyệt lại là vì trong lòng căng thẳng, rất nhanh
nhìn về phía Lưu Tuyết đang u mê đến mức đầu óc choáng váng kia,
vội hỏi: “Nghị ca ca, cậu ấy làm sao có thể biết được vòng cổ ở đâu chứ? Anh
đánh giá cậu ấy quá cao rồi, cái kia….”
“Vòng cổ ở dưới chỗ kia.” Mạc Lặc Nghị Phàm cao quý hơn
người tựa như vương tử câu mất hồn vía của Lưu Tuyết. Cô giơ tay chỉ xuống
dưới, ánh mắt vẫn như cũ như cũ nhìn chăm chú vào trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm.
Mặt Lâm Duyệt nóng lên, nháy mắt đã ửng hồng, xấu hổ
lảng tránh ánh mắt hút hồn của Mạc Lặc Nghị Phàm . Trong lòng lại một
trận cuồng khóc đứng lên, con ranh đáng chết kia cư nhiên lại phạm tội háo sắc, thật sự là không nên a…!
Mạc Lặc Nghị Phàm kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Duyệt, vòng cổ
cư nhiên thật sự ở trên người nàng?! Nhưng là vì sao nhiều người như vậy đang
âm thầm tìm kiếm đều không có tìm thấy?
Đem khiếp sợ trong đáy mắt che dấu rất khá, Mạc Lặc
Nghị Phàm lại đem ánh mắt quay lại trên mặt Lưu Tuyết, đối cô ta lộ ra
một nụ cười nhàn nhạt tà mị cười nói: “Dưới lầu?”
Lưu Tuyết gật đầu, lăng lăng mở miệng nói: “Ở chỗ chủ cho
thuê nhà đó.”
ý cười trên khóe miệng Mạc Lặc Nghị Phàm chậm rãi nhạt
đi, sau đó xoay người, bước dài chân hướng cửa đi đến, cùng
thời gian lấy ra microphone, đối với ai đó phân phó gì đó.
Lâm Duyệt đứng ở tại chỗ vẻ mặt đỏ bừng cuống quít đuổi theo,
hai bước bằng ba bước đi sát theo phía sau Mạc Lặc Nghị Phàm, vội vàng biện
giải nói: “Nghị ca ca, tôi không phải cố ý lừa gạt anh, là do tôi không
biết Lưu Tuyết lại dùng để gán nợ tiền thuê nhà….”
Nàng nói thực vội, bởi vì không muốn Mạc Lặc Nghị Phàm cho
rằng nàng là kẻ nói dối, nói dối thì phải che dấu, còn đây là nói dối giả bi ai
nha! Nàng cứ vậy mà đem dồn chính bản thân mình vào đường cùng. Chẳng qua là
không có để ý tới đã đi tới bậc thang nha.
Mạc Lặc Nghị Phàm tiếp tục vòng qua hành lang nhỏ
hẹp, nghe nàng biện giải lý do với bản thân mình, Lâm Duyệt lại tưởng rằng hắn
căn bản sẽ không tin bản thân mình tiếp tục lớn tiếng mà vội vàng giải thích
nói: “Nghị ca ca, anh có đang nghe tôi nói chuyện chứ? Tôi đã đi thử mấy lần để
đòi lại, nhưng là chủ cho thuê nhà không chịu cho, tôi….”
“A…!” Lâm Duyệt kinh hô một tiếng, một đầu chui vào trong
lòng Mạc Lặc Nghị Phàm, mũi nàng sinh đau. Chán ghét, đi đường liền cứ
vậy mà đi thôi, làm sao lại đột nhiên dừng lại! Nàng càng không ngừng ở trong
lòng thấp rủa nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm thuận thế ôm lấy nàng, nhìn xuống nàng ôn
nhu nói: “Cẩn thận một chút.”
“Ách…, cám ơn.” Lâm Duyệt cuống quít từ trong lòng hắn lùi đi
ra, không được tự nhiên cười gượng một tiếng, vì đứng ở bậc thang cao
nhất , muốn lảng tránh ánh mắt đầy ma lực của hắn thì quả là khó khăn,
đành phải gục đầu xuống.
“Em đừng khẩn trương, anh sẽ không bởi vậy mà trách em.” Mạc
Lặc Nghị Phàm tà ác đánh giá nàng, lại cười nói, dù sao nàng cũng không phải cố
ý. Nguyên nhân rốt cuộc, hẳn là trách hắn mới đúng, là hắn không cẩn thận đánh
mất nàng, khiến nàng phải trải qua cuộc sống thiếu thốn khốn cùng này.
Lâm Duyệt ngóng nhìn hắn thật lâu, bất đắc dĩ cũng cười cười.
Nàng không sợ hắn quát nàng, nàng lo lắng là, hắn sẽ cho rằng nàng là một kẻ
thích nói dối, một cô gái không thành thực.
Không biết từ lúc nào thì bắt đầu, nàng trở nên để ý đến
cái nhìn của Mạc Lặc Nghị Phàm đối với bản thân nàng như vậy, tựa như
không biết bản thân nàng từ khi nào thì đã yêu thương hắn.
Hai người tương đối trầm mặc, thẳng đến khi Lưu Tuyết đuổi
kịp tới nơi mới hồi phục lại tinh thần, xoay người tiếp tục hướng dưới
lầu đi đến.
Đại sảnh lầu một,, chủ cho thuê nhà cũng không có ngồi ở trên chiếc ghế mà hắn ta luôn ngồi, Lâm Duyệt có chút lo lắng kéo kéo góc
áo Mạc Lặc Nghị Phàm, khuyên nhủ: “Nghị ca ca, hay là thôi đi, tên lợn béo kia
sẽ không đưa vòng cổ trả lại cho anh đâu, hơn nữa… ông ta cũng có nhiều chân
tay…”
“Ai u!” Một tiếng kêu đột nhiên vang lên, cùng với đó
là một tiếng ‘Phanh’ chấn động, tên chủ cho thuê nhà béo ú, giống
như xác con lợn chết ngã sóng xoài dưới chân Lâm Duyệt cùng Mạc Lặc Nghị Phàm
còn có Lưu Tuyết, đánh gãy những lời mà nàng đang định nói tiếp.
”Má ơi! Một đống thịt thật lớn nga!” Lưu Tuyết lùi về
sau từng bước, oa oa kêu lên.
Vài vị nam tử tinh tráng kéo tên chủ cho thuê nhà ra phía sau
xong liền đứng thẳng tắp ở phía sau hắn, chờ Mạc Lặc Nghị Phàm xử lý. Ngoài cửa
vài người bảo vệ một bộ rất nóng lòng muốn vào thử sức mạnh, lại không ai
dám vào, tựa hồ như đều bị những người mặc danh kỳ diệu này dọa đến.
Chủ cho thuê nhà chật vật từ trên mặt đất ngồi
dậy, hoảng sợ nhìn nhóm người này lắp bắp nói: “Các người… Các người là loại
người nào? Đến đây gây sự hả?”