Xe dừng ở cửa lớn của Thế giới vui vẻ, Lâm Duyệt liền nhảy
xuống xe nhanh chóng chạy tới mua phiếu, vì là ngày nghỉ, bên trong tương đối nhiều
người. Bản thân Mạc Lặc Nghị Phàm thực vô cùng chán ghét đến những nơi đông
người hỗn độn như thế này, nhưng là vì muốn cho con gái yêu vui vẻ, hắn đành
phải cau mày đến đây.
Nhưng Lâm Duyệt thật ra lại rất thích và luôn mơ ước tới những nơi như thế này,
nhưng vì không trả nổi vé vào cửa nên đành đứng ngoài, trời sinh đã thích vui
chơi nàng nhanh chóng hòa nhập vào đoàn người vui nhộn.
Trình độ ngây thơ một chút cũng không kém so với tiểu Thư Tình, tựa như đứa nhỏ
vui vẻ chạy xuyên vào trong Thế giới vui vẻ.
“Mẹ, con muốn đi chơi cái kia!” Tiểu Thư Tình chỉ vào vòng xoay tròn ngựa gỗ
phía trước lớn tiếng nói.
“Được, lập tức đi thôi.” Lâm Duyệt dắt tay nhỏ bé của nó, vui vẻ chạy nhanh
qua, đem Mạc Lặc Nghị Phàm ở phía sau đá ra xa. Khi chuẩn bị muốn đi vào, Lâm
Duyệt đột nhiên nghĩ đến gì đó, hướng Mạc Lặc Nghị Phàm vẫy vẫy tay. Đợi hắn
đến gần xong, cười hì hì cầm máy ảnh trong tay đẩy vào trong lòng hắn nói:
“Nghị ca ca, anh mau giúp chúng tôi chụp mấy bức ảnh xinh đẹp đi.”
Mạc Lặc Nghị Phàm tiếp nhận máy ảnh, xuyên thấu qua màn ảnh, hắn thấy được hai
khuôn mặt kia cười đến thật vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn, xoay tròn trong không
trung. Khóe miệng không tự giác hiện lên một ý cười làm người ta không thể bắt
lấy.
Nhẹ nhàng bấm nút chụp, đem giờ khắc này cất chứa vào bên trong máy ảnh.
Còn chưa có chơi tận hứng, âm nhạc liền dừng lại, Lâm Duyệt ôm tiểu Thư Tình đi
ra, ầm ĩ muốn xem ảnh chụp. Mạc Lặc Nghị Phàm rất nhẫn nại, đem những hình vừa
mới lưu lại phóng lớn lên cho nàng xem.
“Tôi còn muốn chụp hình lớn liên tục!” Lâm Duyệt lại lần nữa đem máy ảnh nhét
vào trong tay Mạc Lặc Nghị Phàm, cùng tiểu Thư Tình bày ra các kiểu dáng đáng
yêu, còn làm bộ mặt xấu, khiến cho mọi người xung quanh đều cười vui vẻ.
“Bảo bối, giả bộ khóc lớn.” Lâm Duyệt cười hì hì đem tiểu Thư Tình đặt ở trên
ghế đá, bản thân lại chạy đến phía sau Mạc Lặc Nghị Phàm ngẩng đầu hoa chân chỉ
dẫn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thư Tình vừa nhíu, liền oa oa khóc lớn lên.
“Tuyệt quá! Vui quá!” Lâm Duyệt không nghĩ tới tiểu Thư Tình có thể nhập vai
như vậy, sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, sau lại yêu cầu nói: “Lại mỉm cười
một cái.”
Như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lại biến đổi, nở một nụ cười sáng lạn dưới ánh mặt
trời. Lâm Duyệt lại vỗ tay hoan hô, cười ha ha nói: “Bảo bối, con quả thực có
thể đi làm diễn viên, đến tiếp tiếp tiếp, lại cười thật lớn.”
Mạc Lặc Nghị Phàm nheo mắt, dời tầm mắt từ trên màn ảnh đến trên mặt Lâm Duyệt
vẻ mặt đáng sợ .
“Làm sao vậy?” Lâm Duyệt ha ha cười gượng một tiếng, sờ sờ khuôn mặt, nghĩ hành
vi trong giờ phút này của bản thân, hình như không có gì không ổn? Làm sao đột
nhiên hắn lại nhìn nàng như vậy?
“Mẹ, mẹ làm mẫu cho người ta xem một chút.” Không biết như thế nào là cuồng
tiếu tiểu Thư Tình giương giọng nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn Lâm Duyệt, tức giận nói: “Em muốn đem con bức điên à?”
Nào là khóc lớn nào là cuồng tiếu, không điên mới là lạ. Lâm Duyệt không vui
vểnh vểnh môi đỏ mọng lên, nam nhân không có tý nào hài hước, chơi vui vẻ một
chút cũng không được!
Lập tức cười, đoạt lấy máy ảnh nói: “Nghị ca ca, tôi giúp anh chụp mấy bức
ảnh.” Chụp một chút bộ dáng khi hắn mặc quần áo hưu nhàn , trở về bán cho những
nữ nhân viên cuồng si trong công ty, khẳng định sẽ kiếm được rất nhiều tiền!