Ở thời điểm Lâm Duyệt còn đang sững sờ, cửa phòng bị người ta
đẩy ra, một thân hưu nhàn thường phục, khí suất mê người Mạc Lặc Nghị Phàm xuất
hiện trước mặt nàng, bước dài chân đi đến trước mặt Lâm Duyệt, lộ ra một nụ
cười mộng ảo với nàng, nhìn chăm chú vào nàng nói: “Bảo bối, buổi sáng tốt lành.”
“Ha ha, buổi sáng tốt lành.” Lâm Duyệt không khỏi tự giác từng bước lui về phía
sau, ý đồ rời khỏi áp lực vô hình mà hắn cấp cho nàng, ánh mặt trời chói lọi
xuyên thấu qua cửa sổ, nhàn nhạt vương trên người hắn, như một vị hoàng tử
trong mộng ảo.
Khiến cho Lâm Duyệt một người luôn có hảo cảm với các soái ca từ trước tới nay
bất ngờ bị hắn mê hoặc, liền ngay cả bị Mạc Lặc Nghị Phàm ôm vào trong lòng,
hôn sâu môi của nàng cũng không có ý thức, hết thảy như đang ở trong mộng.
Mạc Lặc Nghị Phàm đối với sự yên tĩnh thần kỳ của nàng lại cảm thấy hơi hơi
nghi hoặc, bình thường nàng chỉ cần hắn vừa mới ôm nàng, chắc chắn giống phát
điên mà chống cự lại, hôm nay thế nào lại thuận theo như vậy?
Mặc kệ là bởi vì sao, chỉ cần nàng nguyện ý chấp nhận nụ hôncủa hắn, hắn đều là
cao hứng. Muốn một lần nữ vãn hồi lòng của nàng, tự nhiên sẽ muốn nàng tạo
thành thói quen khi hắn đụng vào.
Trong hai tròng mắt của nàng, có mê man, có mê luyến, cũng có chút si ngốc. Mạc
Lặc Nghị Phàm càng ôm chặt thêm thân hình của nàng, hôn cũng càng mang tính xâm
nhập.
Khó mới được nàng yên tĩnh như vậy, không cố gắng mà hưởng thụ một chút nhu
tình của nàng được sao?
Thật lâu sau đó , tận đến khi Mạc Lặc Nghị Phàm buông môi của nàng ra, nắm cằm
của nàng xem nàng có phải đang ngây ngốc hay không. Lâm Duyệt mới giật mình cảm
thấy vừa mới xảy ra cái gì, dưới cằm truyền đến hơi hơi đau đớn nhắc nhở, đây
phải là đang nằm mơ.
“Anh lại hôn tôi?” Lâm Duyệt chằm chằm trừng mắt nhìn hắn, rõ ràng là lời nói
trách cứ, nhưng ngay cả một chút uất hận đều không có, bởi vì vừa mới lúc nãy
nàng tựa hồ cũng rất hưởng thụ những ngọt ngào mà hắn đem lại cho bản thân.
“Đúng vậy.” Mạc Lặc Nghị Phàm trả lời không chút áy náy, tựa như hôn nàng là
chuyện cỡ nào bình thường.
Thấy bộ dáng một mặt tức giận của nàng, cười tà một tiếng hỏi: “Bảo bối, em là
vẫn thấy không đủ sao, chúng ta có thể làm lại một lần.” Nói xong làm bộ muốn
cúi đầu hôn nàng.
Lâm Duyệt cuống quýt đem khuôn mặt nhỏ nhắn quay sang một bên, lớn tiếng kêu
lên: “Mạc Lặc Nghị Phàm! Anh biết rõ tôi không có ý đó! Anh chỉ biết dùng thế
lực tà ác khi dễ tôi!”
Mạc Lặc Nghị Phàm khẽ cười một tiếng đứng thẳng thân mình, đúng vậy, hắn chính
là thích khi dễ nàng, đặc biệt thích nhìn đến bộ dáng tức giận thở phì phì hiện
tại của nàng.
Bất quá hiện tại hắn không có thời gian khi dễ nàng, bởi vì hắn đói bụng, nàng
khẳng định cũng đói bụng! Ngược lại lại cười nói: “Nếu không muốn tiếp tục,
chúng ta đi xuống ăn bữa sáng đi.”.