Đây là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết sao? Diệp
Giai lăng lăng trừng mắt nhìn khuôn mặt tức đến đỏ ửng của Mạc Lặc Nghị
Phàm, thật hy vọng hắn có thể biểu diễn lại một lần nữa cho bản thân xem nha.
Đang chìm trong tò mò, Mạc Lặc Nghị Phàm giơ hai tay, bắt đầu nghiên cứu bình thuốc. Diệp Giai thế này mới từ trong si mê
phục hồi lại tinh thần, có chút kích động theo dõi hắn, may mắn, trên bình màu
trắng kia nửa chữ cũng không có, hắn dù có mười ánh mắt cũng nhìn không ra đây
là thuốc gì đi!
“Ách… Nghị ca ca….” Diệp Giai giả bộ ra một bộ xấu hổ bộ
dáng, nhăn nhó nói: “Đó là thuốc nở ngực.”
Mạc Lặc Nghị Phàm châm biếm nhìn cô nàng liếc mắt một cái:
“Em quả thật cần dùng đến nó ?’’
Cái gì? Diệp Giai oán giận trừng mắt liếc hắn, người này cư
nhiên một chút mặt mũi cũng không cho người ta. Bình tĩnh, chỉ cần hắn đừng
tiếp tục nghiên cứu bình thuốc nữa là ổn, giơ tay muốn đoạt lấy bình thuốc
trong tay hắn.
Mạc Lặc Nghị Phàm đưa tay hướng bên cạnh giơ lên, trêu đùa:
“Đáng tiếc anh không tin.” Hắn không phải là kẻ dễ bị lừa như vậy, nếu chính là
thuốc nở ngực, cô lại phải sốt ruột hướng ngoài cửa sổ ném đi sao?
Liếc mắt nhìn Diệp Giai đang một mặt khẩn trương, mở lắp bình
thuốc ra, lấy một viên, ngửi qua một chút càng thêm chắc chắn ý nghĩ của
mình. Như thế mới ngẩng ánh mắt lên, nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô:
“Duyệt Duyệt, nếu em không muốn anh lãnh phí thời gian đi đến bệnh viện tìm
hiểu, tốt nhất bản thân em nên nói cho anh biết. “
Trong lòng Diệp Giai căng thẳng, há miệng thở dốc, thật lâu
sau mới lắp bắp nói: “Nghị ca ca… Anhvì sao nhất định phải biết?”
“Bởi vì anh muốn biết mọi chuyện của em, bởi vì anh không
thích bị dấu diếm.” Mạc Lặc Nghị Phàm nghiêm túc nói. Lời nói của hắn càng
khiến cho Diệp Giai chột dạ hơn, hắn không thích bị giấu diếm? Nhưng là cô… Tựa
hồ đã giấu diếm hắn nhiều lắm.
“Thế nào? Vẫn là không muốn nói cho anh biết sao?” Mạc Lặc
Nghị Phàm giơ tay nâng lên cằm dưới của cô, tiếp tục nhìn gần cô hỏi. Cô
càng là không muốn nói, trong lòng hắn càng thêm hoài nghi.
“Là thuốc trị mất trí nhớ….” Diệp Giai do dự dè dặt cẩn trọng
mà nói, thuốc này chỉ có một nửa công hiệu là trị mất trí nhớ, một nửa công
hiệu khác là… Tóm lại là thay cô kéo dài sinh mệnh là được rồi.
Mạc Lặc Nghị Phàm sửng sốt, thất kinh hỏi: “Mất trí nhớ?” sau
khi gặp Diệp Giai gật đầu, tiếp tục truy vấn nói: “Em làm sao có thể uống loại thuốc này được? Từ khi nào thì bắt đầu uống? Ai bắt em uống?”
Lâm Duyệt! Chẳng lẽ nàng rốt cục cũng tin tưởng bản thân nàng thật sự bị mất trí nhớ sao? Nàng không phải là sống chết không chịu
tin sao? Vấn đề này của hắn hùng hổ hướng Diệp Giai tra hỏi, khiến cô
trong lúc nhất thời căn bản không đáp được, chỉ có thể run giọng nói: “Là tự
bản thân em uống, em sợ hãi sẽ quên mọi chuyện bây giờ, bao gồm Nghị ca
ca cùng tiểu Thư Tình.”
“Không đúng, em sẽ không tiếp tục bị mất trí nhớ nữa.” trái
tim Mạc Lặc Nghị Phàm đau đớn, vươn cánh tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng mà
trấn an. Diệp Giai nhẹ nhàng mà tựa vào ngực trần của hắn, cảm thấy rất không
được tự nhiên, muốn giãy giụa đi ra, lại sợ Mạc Lặc Nghị Phàm hoài nghi
cô không phải là Lâm Duyệt.
“Nghị ca ca, chúng ta đi ngủ sớm một chút đi.” Diệp Giai
ngẩng đầu nhìn hắn, dè dặt cẩn trọng nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm ‘Ân’ một tiếng, buông thân mình của cô ra,
trong lòng cảm giác có chút quái dị khó hiểu. Nhưng là vì chuyện
tình vòng cổ đã khiến hắn sứt đầu mẻ trán, căn bản không có dư thừa tâm tư đi
suy nghĩ sâu xa.
Diệp Giai được tự do, liền rất nhanh hướng phía ổ chăn bỏ
chạy, cùng nằm trên một giường với tiểu Thư Tình. Chỉ tới Mạc Lặc Nghị
Phàm bắt đầu lo lắng chuyện của bản thân hắn xong mới nhợt nhạt bắt đầu ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Mạc Lặc Nghị Phàm liền đem tiểu Thư Tình
phó thác cho một người bạn ở Tokyo chiếu cố, mang theo Diệp Giai chuẩn bị đến
ngân hàng tìm người giữ két bảo hiểm gì đó.
Vào thang máy đi tới lầu một, băng qua đại sảnh dài
rộng của khách sạn , xe thuê phục vụ đã dừng ở ngay cửa cổng, đang chờ
bọn họ lên xe.
Cửa thang máy lại lần nữa mở ra, cũng có thói quen nghỉ ở
khách sạn của người Hoa Long Hạo Hiên khí suất đi ra, đang muốn đến trước bàn
lễ tân làm thu rtục thuê phòng, khóe mắt liếc thấy một thân ảnh quen thuộc.
Hắn cả kinh đứng ở tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng dáng Diệp
Giai sửng sốt ba giây sau đó chạy nhanh đuổi theo, rống lớn nói: “Giai Giai! Em
đứng lại đó cho anh! Diệp Giai!”
Hắn rống giận hét lớn, tựa hồ cũng không có ích gì, tiếng xe
nổ máy cùng đóng cửa cơ hồ đem hắn bỏ mặc lại phía sau. Xe đi ra khỏi cổng
khách sạn, trong chốc lát liền nhập vào dòng xe cộ.
Long Hạo Hiên lòng nóng như lửa đốt đuổi theo, thời
điểm ra tới nơi vũng chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng chiếc xe càng ngày càng xa.
”Tiên sinh, ngài làm sao vậy?” Một vị tiểu thư lễ
tân xinh đẹp săn sóc hỏi.
Diệp Giai! Người đã chết hai năm – Diệp Giai làm sao còn có
thể xuất hiện? Nhất định là hắn hoa mắt đi? Nhìn lầm rồi đi? Nhưng là, hắn vẫn
là không cam lòng ngẩng đầu nhìn chằm chằm tiểu thư phục vụ hỏi: “Xin hỏi cô
gái vừa mới qua kia tên là gì?”
Tiểu thư phục vụ thấy hắn lo lắng, hơn nữa sớm đã bị suất khí
của hắn làm cho thần hồn điên đảo, cũng không quản đúng hay không đúng, đã đem
vội đem tư liệu khác thuê phòng cho hắn xem: “Cô ấy kêu Lâm Duyệt.”
Nhớ rõ cô ấy tên Lâm Duyệt, là vì thời điểm Lâm Duyệt cùng
Mạc Lặc Nghị Phàm đến đăng ký, cô cũng bị suất khí của Mạc Lặc Nghị Phàm
mê hoặc. Hâm mộ cùng ghen tị khiến cho cô hung hăng nhớ kỹ cái tên Lâm
Duyệt này!
Quả nhiên là hắn nhìn lầm rồi?! Nhưng là, cô gái vừa mới kia có dáng đi , kiểu tóc đều rất giống Diệp Giai. Diệp Giai cho tới bây giờ
đều thích đem bộ tóc đen óng ả của mình tết thành những lọn nhỏ đan xen nhau …
Diệp Giai, cô ấy rốt cuộc có còn sống hay không? Nếu còn sống
mà nói, vì sao Diệp Tường Phi lại phải tìm Lâm Duyệt đến thay thế
cô tham dự buổi tiệc chứ? Chỉ cần có một tia hy vọng, hắn đều sẽ không buông
tay!