Đại chiến hơn mười hiệp sau, cuối cùng thành công từ trên mặt
đất tiến đến lầu hai, Diệp Giai bởi vì đứng quá lâu, có chút duy trì không được
dùng hai tay chống lên lan can, nhẹ nhàng mà thở phì phò.
Hai người trong lúc đó nhất thời đều im lặng, Lâm Duyệt thấy
cô khó chịu, liền nói: “Chị vẫn nên đi vào nằm nghỉ thì tốt hơn.” Sau đó
giúp đỡ cô hướng bên trong giường lớn đi đến. Diệp Giai nằm lại trên giường,
nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn, nhìn chằm chằm nàng nghi hoặc hỏi: “Em vì sao
lại tới đây?”
Vẫn luôn nhìn bên ngoài ban công Lâm Duyệt lại cười
nói: “Chị trang bị thật đầy đủ hết mọi thứ, chẳng lẽ luôn luôn vào
thời điểm này có thể dùng phương pháp giống như tôi để chuồn đi êm
đẹp sao ? “
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Giai đỏ lên, ngượng ngùng
nở nụ cười, nói: “Tường Phi không biết dùng phương thức này đi lên, lúc
mà thân thể chị vẫn còn bình thường, dùng phương pháp này nửa đêm chuồn
đi ra ngoài, ở xung quanh dạo một vòng sau lại trở về, bởi vì chị sợ bác Chung sẽ phát hiện ra.”
“Bọn họ vì sao không cho chị đi ra ngoài?” Lâm Duyệt tò mò
hỏi.
Diệp Giai do dự một chút, cân nhắc có nên nói cho nàng biết chuyện của mình hay không, thật lâu sau mới mở miệng nói: “Em là hỏi
Tường Phi sao? Anh ấy lo lắng thân thể chị không tốt.” Cô cười đến thực
chua sót, trên thực tế thật là như vậy sao? Chính cô cũng thực hoài nghi!
“Chị ở trong này ngây ngốc bao lâu rồi?” Lâm Duyệt nhẹ giọng
hỏi, nín thở đợi câu trả lời của cô.
“Bản thân chị đã không còn nhớ rõ nữa, bất quá Tường Phi nói
cho chị biết là hai năm.” Diệp Giai nhìn nàng, trong lòng tràn đầy nghi hoặc,
trên thế giới này, cư nhiên sẽ có người có bộ dạng giống nhau như vậy
sao?
Trong lòng Lâm Duyệt đau đớn một chút, vợ của Mạc Lặc
Nghị Phàm đúng là biến mất hai năm trước, mà thật không ngờ lại bị Diệp Tường Phi dấu ở chỗ này .
“Tại sao em lại tới nơi này?” Diệp Giai chuyển động cặp mắt
to linh động kia, tò mò hỏi, hai năm đến nay, trừ bỏ Diệp Tường Phi, vốn không
có người thứ hai xuất hiện tại nơi này.
Lâm Duyệt không được tự nhiên cười cười, nói: “Em là vụng
trộm theo dõi Diệp tổng đến đây, chị trăm ngàn lần đừng nói cho anh ta biết
nga, không thì anh ta sẽ giết em mất.” Nàng thật sự không dám tưởng tượng ra
thời điểm Diệp Tường Phi biết bản thân theo dõi hắn, sẽ phản ứng như thế
nào ?
“Yên tâm đi, chị sẽ không nói cho anh ấy biết.” Diệp Giai mỉm
cười hứa hẹn nói, bởi vì cô cũng rất muốn nhìn thấy nàng, nghĩ muốn lý giải
những thắc mắc của mình, muốn từ trong miệng của nàng nghe được những chuyện về
thế giới bên ngoài, có phải cũng giống như Diệp Tường Phi nói hay không.
“Nghe nói em làm ở Viễn Vọng, trong công ty chơi vui chứ?”
thời điểm Diệp Giai hỏi câu này, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ, giống như
khát vọng của một cô tiểu thư 20 tuổi.
Lâm Duyệt nhìn đến bộ dáng này của cô, không biết nên
đáp lại thế nào mới thật thích hợp, đi làm ở Viễn Vọng , trước khi Diệp
Tường Phi trở về quả là chơi rất vui, rất hạnh phúc nha. Hiện thời…. Kỳ thực
cũng không phải khổ sở gì, chẳng qua là nàng sợ hãi nhìn thấy Diệp Tường Phi,
bởi vì ánh mắt phức tạp của hắn, tâm tình lại hay thay đổi khiến cho nàng thấy
thực là áp lực nha.
“Hoàn hảo….” Cuối cùng, nàng đáp cho Diệp Giai hai chữ này.
Hai người tuy rằng mới là lần thứ hai gặp mặt, lại cảm giác
hết sức thân thiết, có lẽ là do nhìn đối phương cũng như chính mình đang
soi gương chăng, có những thứ thật là kỳ diệu đó là duyên phận.
Hai người có giây phút trầm mặc ngắn ngủi, Lâm Duyệt đột
nhiên ngẩng mặt nhìn cô nói: “Chẳng lẽ chị không muốn hỏi em về chuyện của
chồng và con gái chị sao?”
“Chị muốn….” Diệp Giai khẩn cấp gật đầu: “Từ lần trước nghe
em nói qua những lời này, mỗi ngày chị đều cầu Tường Phi nói cho
chị biết tình hình thực tế, nhưng anh ấy luôn không muốn nói.”
“Đó là bởi vì anh ta hiểu lầm Nghị ca ca!” Lâm Duyệt lớn
tiếng nói. Diệp Giai giơ ngón tay đặt ở trên môi của nàng, sau đó
chỉ chỉ vào cửa, ý bảo nàng nhỏ giọng một chút, sau đó dùng ánh mắt nghi hoặc
nhìn nàng.
Lâm Duyệt ý thức được bản thân quá kích động, vội hạ giọng,
tiếp tục nói: “Diệp tổng cho rằng bệnh của chị là do Nghị ca ca làm hại, anh ta
hận Nghị ca ca, cho nên mới đem chị dấu ở đây.”
“Nghị ca ca?” Diệp Giai nhíu mi, vẻ mặt nghi hoặc.
“Mạc Lặc Nghị Phàm – Cameron, chị thật sự đã không thể nhớ rõ người này sao?” Lâm Duyệt dừng ở cô hỏi.
“Không nhớ rõ, sự tình trước kia chị cơ hồ cũng không nhớ
rõ.” Diệp Giai xin lỗi mở miệng nói, trước kia bản thân cô rốt cuộc trải qua
những chuyện gì, cô thật sự rất ngạc nhiên!
Lâm Duyệt sau một lúc lâu do dự, thẳng đến khi Diệp Giai nhịn
không được thúc giục mới nghiêm cẩn mở miệng nói: “Hai người trong lúc đó
đã từng phát sinh chuyện gì thì em không biết, chính là đột nhiên có một ngày…
Em bị người ta đưa đến biệt thự của Mạc Lặc Nghị Phàm, thành phu
nhân của anh ấy, cũng là mẹ của một đứa bé 2 tuổi.”
“Ý của em là anh ấy đã nhận nhầm người?” Diệp Giai kinh hãi
trừng mắt nhìn nàng.
“Đúng vậy.” Lâm Duyệt gật đầu: “Mạc Lặc Nghị Phàm nhận định
em chính là vợ của anh ấy, đã đi tìm em hai năm, đối với người vợ đã mất tích
của mình anh ấy vẫn còn tình cảm rất sâu đậm, căn bản không phải như Diệp tổng
nghĩ đâu, chị nhất định không nên hiểu lầm theo anh ta.” Nhớ tới ánh mắt luôn
mang theo ưu thương của Mạc Lặc Nghị Phàm , nhớ tới nhu tình mỗi ngày hắn đối
với bản thân mình, nàng liền cảm thấy Diệp Giai thật hạnh phúc, Mạc Lặc Nghị
Phàm thật đáng thương!
Diệp Giai nhẹ nhàng khẽ động khóe môi, lộ ra nụ cười chua
sót, khẽ thở dài: “Mặc kệ anh ấy đối với chị thế nào, đều đã là quá khứ
rồi, đều đã bị chị lãng quên rồi.”
“Nhưng là anh ấy lại không quên được chị!” Lâm Duyệt lo lắng
nói.
Diệp Giai dừng ở nàng thật lâu, hỏi: “Vì sao em lại cứ
như vậy khẳng định người kia chính là chị chứ?”
“Bởi vì em không có mất trí nhớ, biết rõ ràng bản
thân mình có kết hôn sinh con hay không, mà chị, Diệp tổng nó ba năm trước đây
chị bị một sát thủ bắt đi, một năm sau thời điểm tìm được chị, chị đã bị bệnh, hơn nữa đã yêu người sát thủ kia rồi.”
“Người sát thủ mà em nói chính là Mạc Lặc Nghị Phàm sao?”
“Đúng vậy.” Lâm Duyệt gật đầu, lập tức nói: “Có lẽ sau khi
chị nhìn thấy anh ấy, có thể nhớ ra được gì đó, em không tin một khi đã
yêu nhau sâu đậm như vậy mà lại có thể dễ dàng quên đi đối phương được.”