Thời điểm Mạc Lặc Nghị Phàm tỉnh lại, phát hiện bản
thân đã bị nhốt tại một gian nhà đá hôn ám, chung quanh tất cả đều
là cửa đá, không có cửa sổ, căn bản không thể phân rõ ngày đêm. Chính giữa
phòng có một ngọn đèn lúc sáng lúc tối.
Hắn dần dần thanh tỉnh, ý thức cũng bắt đầu một chút lại một chút khôi phục, hắn minh bạch bản thân cuối cùng vẫn là bị kẻ xấu
hãm hại. Bị nhốt ở chỗ này, không cần hỏi, cũng có thể biết nhất định là do bọn người Sơn Khẩu Tổ Nhật Bản làm. Đáng chết, bọn họ sẽ phải
trả giá đắt, hắn giãy giụa ngồi xuống, sờ sờ sau gáy, đau đớn một mảnh.
Nhưng là giờ phút này hắn căn bản không có tâm tư để ý đến
sống chết của chính mình, tuy rằng một mảnh hắc ám, hắn vẫn là theo bản năng
nhìn quét bốn phía, lo lắng kêu: “Duyệt Nhi! Duyệt Nhi em ở nơi nào?”
Đáp lại hắn, chỉ có chính tiếng vang của hắn, từ bốn
phía trên vách tường vọng trở lại. Không nghe được Lâm Duyệt đáp lại, trong
lòng hắn càng thêm kinh hoảng, giơ hait ay đạp đạp lên vách tường.
Đang trong lúc lo lắng phẫn nộ, một bên góc tường cuối cùng
truyền đến thanh âm mở cửa, sau đó là ánh sáng chiếu tiến vào, làm
đau đớn hai mắt Mạc Lặc Nghị Phàm. Vài tên hắc y nhân đi đến, mặc dù không mở
mắt xem, Mạc Lặc Nghị Phàm có thể biết người tới chính là kẻ đã từng đối đầu
với mình, vốn là tên nam nhân nên chết rồi.
Thanh âm này khiến cho hắn cả đời khó mà quên được, chính là cái tên đáng chết người của Sơn Khẩu Tổ - Long Phu kia.
Long Phu đánh giá Mạc Lặc Nghị Phàm, lạnh giọng cười ha hả: “Ha ha, Cameron
tiên sinh, hoan nghênh ngài đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, xin thứ
lỗi. Cameron tiên sinh đi đường phong trần mệt mỏi, nhất định bụng đói kêu
vang, đến, xem tôi chuẩn bị bữa tối phong phú mời các hạ, mời
các hạ từ từ thưởng thức, dùng xong chúng ta bàn lại.”
“Vợ của tao ở đâu?!” Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh lùng trừng
mắt nhìn hắn, hỏi.
“Ngài muốn gặp cô ấy sao? Đương nhiên có thể, trước đem mật
mã của hòm nói ra.” Long Phu hơi hơi giơ tay, một tên khác liền bê đến
một chiếc hòm, hòm thoạt nhìn rất nặng, hẳn là được chế tạo bằng kim
loại.
Xem ra đây chính là chiếc hòm lấy ra từ trong két bảo hiểm
của ngân hàng, Mạc Lặc Nghị Phàm thật không ngờ là chiếc hòm này cư nhiên còn
có một tầng mật mã. Rốt cuộc là cái gì vậy, cần phải bảo quản nghiêm ngặt như
vậy? Xem ra nhất định là loại chất lỏng gì đó, bằng không cái hòm
kim loại như vậy, bọn họ có thể dùng sức mạnh bổ ra là xong
mà .
Mật mã? Chính hắn căn bản cũng không biết mật mã là cái
gì! Cho dù biết, hắn cũng không tất sẽ nói!
“Thế nào? Không chịu nói sao?” Long Phu cắn răng theo dõi
hắn, cười khẩy nói: “Thứ này đã không có khả năng trở lại tay của mày, mày mềm
không thích lại thích cứng như vậy, chắc lại muốn cho quý phu nhân chịu khổ
rồi”
“Gọi bang chủ của chúng mày đến gặp tao!” Mạc Lặc Nghị Phàm
giờ phút này đã không thể kiềm chế sự phẫn nộ của mình rồi, quát
với Long Phu, hắn căn bản là khinh thường đấu võ mồn với cái thằng này..
“Bang chủ đang cùng chơi với quý phu nhân, nguyên bản là
không đếm xỉa tới ngài, bất quá, ngài đã cố ý muốn gặp ngài ấy, mời đi theo
tôi.” Long Phu nói xong, xoay người hướng ngoài cửa đi đến. Mạc Lặc Nghị Phàm
không có nửa điểm sợ hãi theo đi lên, đi theo phía sau hắn trái phải một người,
cuối cùng đi đến một gian phòng ngủ xa hoa.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhanh chóng vọt vào phòng ngủ, liền nhìn
thấy Diệp Giai chính là yên tĩnh nằm ở trên giường, mà xung quanh giường lớn là
mấy vị bác sĩ mặc áo trắng, đang giản giải gì đó với một vị nam tử chừng 50
tuổi
“Duyệt Nhi!” Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy thân mình Diệp Giai,
lớn tiếng gọi, lập tức nhìn quét nhân viên bốn phía, giận dữ hét: “Các người
đang làm cái gì? Các người đã làm gì cô ấy?”
Vị nam tử chừng 50 tuổi kia âm trầm cười nói: “Cameron tiên
sinh, nghe đại danh đã lâu, lại vẫn là lần đầu gặp mặt đâu? Bản tôi kêu Y Xuyên
Chính Hùng, xin được chỉ giáo thêm!” Nói xong, giơ tay muốn bắt tay với
Mạc Lặc Nghị Phàm.
Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh lùng liếc hắn liếc mắt một cái, không
để ý đến hắn, tiếp tục cúi đầu kiểm tra trên người Diệp Giai có bị thương hay
không. . Hắn thề! Nếu ai dam slàm gì đối với vợ của hắn, hắn tuyệt đối
không tha cho kẻ đó!
“Cameron tiên sinh, nếu ngài nhất định không chịu nói
ra mật mã, như vậy hôm nay cũng chính là ngày an nghỉ vĩnh hằng của ngài và quý
phu nhân. Ngài biết không? Quý phu nhân bị bệnh, nếu trong vòng 2 ngày không mở
được chiếc hòm này, lấy ra thuốc để phối trộn, cô ấy sẽ vĩnh viễn không thể
tỉnh lại. Làm như vậy đối với Sơn Khẩu Tổ chúng tôi vốn không tốt, đối
với các ngừơi cũng không tốt không phải sao?” Long Phu không sợ chết nói.
Lâm Duyệt làm sao có thể bị bệnh?! Cho dù là bị bệnh,
cũng là bọn họ vừa mới tạo thành! ngón tay thon dài của Mạc Lặc Nghị Phàm
nắm thành quyền, hơi hơi run run. Cúi đầu đánh giá Diệp Giai, nhẹ nhàng mà kêu:
“Duyệt Nhi, em mau tỉnh lại! Mau tỉnh lại!”
Có lẽ là lực đạo lay động của hắn quá mạnh, Diệp Giai
cuối cùng ẩn ẩn tỉnh lại, nhìn chăm chú vào khuôn mặt khí suất của Mạc Lặc Nghị
Phàm, gian nan mở miệng nói: “Nghị ca ca, em muốn lọ thuốc của em… Ngày hôm qua
anh đã từng nhìn thấy nó .”
“Ngày hôm qua…” Mạc Lặc Nghị Phàm khiếp sợ, thuốc này vẫn do
nàng cất giữ, hơn nữa túi xách của nàng đã bị bọn Sơn Khẩu Tổ lấy đi, hắn
căn bản không có thuốc! Nhìn sắc mặt trắng xanh của Diệp Giai, lòng hắn
nóng như lửa đốt!
Diệp Giai phát bệnh, nguyên nhân đúng là bởi vì không có uống
thuốc đúng hạn, cho nên mới khiến cho bọn Sơn Khẩu Tổ khả nghi, sau đó kêu thầy
thuốc đến nghiên cứu loại thuốc này. Việc này kinh động đến Y Xuyên Chính
Hùng, khi hắn lần đầu tiên nhìn đến Diệp Giai, liền ngây người!
Cô gái này vốn đã phải chết đi hai năm trước, cư nhiên thần
kỳ có thể xuất hiên jtrước mắt hắn. Hơn nữa, đã trở thành vợ của Mạc Lặc
Nghị Phàm?
Diệp Giai khổ sở cuộn mình trong lòng Mạc Lặc Nghị
Phàm, càng không ngừng run rẩy, Mạc Lặc Nghị Phàm đang lúc lo lắng, trên
đỉnh đầu vang lên một trận nhẹ nhàng động tĩnh. Ngẩng đầu, Y Xuyên Chính Hùng
chính là đang cầm bình thuốc của Diệp Giai lắc lắc.
Diệp Giai trừng mắt nhìn bình thuốc kia, thống khổ nhắm
mắt lại!
“Đem thuốc đưa đây!” Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn hắn thanhh âm
lạnh lùng nói, Y Xuyên Chính Hùng mở lắp bình thuốc ra, lấy 1 viên bỏ vào trên
tay của Mạc Lặc Nghị Phàm, sau đó xoay người, đi đến bên quầy rượu,
đem những viên thuốc còn lại đổ vào trong ly rượu, thuốc gặp rượu lập tức
tan ra, thành một loại chất lỏng màu nâu. Hất tay một cái đem đổ vào
trong thùng rác.