Trong thời gian này, cô phiên dịch tài liệu cho công ty của Tông Triển Bạch, biết anh mới khai triển dự án ở nước A, hơn nữa dự án này còn triển khai ở thành phố Nghi Lan. Mà tám năm cô ở nước ngoài này lại sinh sống ở thành phố Nghi Lan.
Những điều này không phải là quan trọng nhất.
Quan trọng chính là vào đêm cô bán mình đổi lấy tiền giải phẫu cho em trai và mẹ, vì là lần đầu tiên quá đau đớn nên cô đã cắn người đàn ông kia một cái. Theo yêu cầu của người phụ nữ đã giới thiệu việc này cho cô, trong phòng không thể bật đèn. Cho nên từ khi cô vào phòng, trong phòng đều tối đen.
Cô không nhìn thấy dáng vẻ của đối phương, nhưng căn cứ vào tình hình lúc đó, vị trí cô cắn người đàn ông kia chính là vai bên phải.
Chỉ là trùng hợp thôi sao?
Cô không khỏi lùi lại một bước.
Nếu là trùng hợp, làm sao có thể trùng hợp như vậy được?
Hơn nữa qua tài liệu phiên dịch, cô biết được một việc, chính là Tông Triển Bạch đã qua nước A vào hai tháng trước.
Nếu là thật, vậy…
Tay của cô không khỏi đặt lên bụng dưới.
Con mình là của anh?
Sau khi có ý nghĩ này, Lâm Tử Lạp cũng sợ hãi.
Tông Triển Bạch cảm giác được rõ ràng có người đang nhìn mình chằm chằm. Người phụ nữ này đang làm gì vậy?
Anh giả vờ vừa tỉnh ngủ, chậm rãi mở mắt ra. Anh cho rằng Lâm Tử Lạp đang nhìn trộm mình trong lúc mình ngủ, nhưng anh lại bắt gặp một đôi mắt đẫm lệ.
Ngực anh ghẹn lại. Cô đang khóc.
Tông Triển Bạch tỉnh dậy quá đột ngột, Lâm Tử Lạp vội lùi lại phía sau để tránh rồi cuống quít quay người, chạy nhanh ra khỏi phòng.
Động tác của cô quá nhanh đã động tới vết thương trên đầu gối, cô cố nhịn đau, chạy một hơi vào phòng và khóa trái cửa phòng, cô dựa vào cánh cửa mà vẫn còn chưa hoàn hồn.
Qua một lúc lâu, cô mới bình tĩnh lại.
Cho dù các loại hiện tượng đều cho thấy đêm đó có thể chính là Tông Triển Bạch, nhưng cũng có khả năng chỉ là trùng hợp.
Chắc chắn là vậy, nhất định là trùng hợp thôi.
Không, không chừng là thật.
Cô dần bình tĩnh lại và đi phòng tắm để tắm rửa thay quần áo, băng bó lại vết thương trên đầu gối.
Trên tầng, Tông Triển Bạch hoảng hốt mất mấy giây. Vẻ mặt của người phụ nữ kia vừa rồi là đang… khóc à?
Cô khóc cái gì? Chạy cái gì chứ?
Anh ngồi dậy day mi tâm. Cho dù tối hôm qua bị trúng kế, nhưng anh không làm gì cô cả. Sao cô lại có vẻ mặt như vậy?
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, ánh mắt anh tối lại, cầm điện thoại ở lên bàn lên, gọi cho Quang Kình: “Tôi không muốn nhìn thấy Lâm thị nữa!”
“Tôi đã rõ.” Quang Kình đại khái có thể đoán được một chút về chuyện xảy ra tối hôm qua ở nhà họ Lâm. Tông Triển Bạch đưa ra mệnh lệnh này không phải là ngẫu nhiên, mà là tất nhiên.
Anh ấy cúp máy và ném điện thoại sang bên cạnh, vén chăn xuống giường. Lúc này anh ấy mới phát hiện trên người mình chỉ còn có một cái quần lót.
Tối hôm qua... Anh nhắm mắt lại.
Trong lúc mơ hồ hình như là Lâm Tử Lạp cởi cho anh.
Người phụ nữ kia…
Tông Triển Bạch luôn cảm thấy cô giống như một đống câu đố, vén ra được một tầng lại có tầng tiếp theo.
Cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên, sau đó vọng đến giọng nói của má Vương: “Cậu chủ, cậu đã tỉnh dậy chưa? Cơm sáng đã chuẩn bị xong rồi.”
Tông Triển Bạch đáp một tiếng rồi đi rửa mặt, tắm tám, mặc vào quần áo sạch sẽ xong mới xuống tầng.
Lâm Tử Lạp đã ở trong phòng ăn, quần áo trên người cũng đã thay, vẻ mặt bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng anh nhìn thế nào cũng thấy giả tạo.
Anh ấy bước chậm lại, chân đi dép bước từng bước một tới.
Lâm Tử Lạp đặt một bát cháo thanh đạm đến trước mặt anh: “Sáng sớm ăn thanh đạm một chút, tốt cho dạ dày.”
Tông Triển Bạch ngồi xuống, rất nể tình múc một thìa đút vào trong miệng. Quả thật là thanh đạm, chẳng có mùi vị gì cả.
Lâm Tử Lạp cúi đầu: “Chuyện tối hôm qua là do tôi sơ suất, không ngờ Thẩm Thanh Anh có thể làm ra được chuyện như vậy.”
Tông Triển Bạch ngước mắt lên và nhe răng cười, cả hàm răng trắng tới lóa cả mắt: “Tôi gặp qua không ít kẻ không cần mặt mũi, nhưng không cần mặt mũi đến như nhà họ Lâm thì đúng là hiếm thấy.”
Một câu nói này đã mắng cả họ Lâm rồi.
Lâm Tử Lạp cúi thấp đầu. Cô cũng là họ Lâm.
“À… tôi muốn xin nghỉ một buổi.” Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên. Cô muốn đi tới bệnh viện một chuyến, mấy ngày nay cô đều không tới bệnh viện thăm mẹ rồi.
Còn nữa, cô phải đổi tấm chi phiếu kia ra thành tiền mặt, để trong thẻ ngân hàng. Bên phía mẹ có thể sẽ phải cần dùng tiền trong một thời gian dài đấy. Số tiền này rất quan trọng đối với cô.
Còn nữa, Hà Khiếu Thiên đã ứng trước tiền thuốc men giúp cô, cộng thêm tiền trước đó nữa cũng phải trả cho anh.
Tông Triển Bạch uống cháo không ngẩng đầu, thản nhiên hỏi: “Có việc sao?”
Lâm Tử Lạp khẽ gật đầu: “Tôi muốn qua thăm mẹ tôi.”
Tông Triển Bạch ừ khẽ một tiếng, xem như đồng ý.
Sau khi ăn sáng xong, Tông Triển Bạch tới công ty như mọi ngày. Lâm Tử Lạp giúp má Vương thu dọn bàn ăn. Má Vương cầm lấy cái bát trong tay cô: “Cô không cần giúp đâu, đi nghỉ ngơi đi.”
Hả?
Sáng sớm như vậy nghỉ ngơi gì chứ?
Má Vương liếc nhìn cô rồi nói với lời lẽ sâu xa: “Cô đã gả vào nhà họ Tông, tối hôm qua… cô đã là bà chủ chính thức rồi, đừng để cho kẻ thứ ba chui vào chỗ trống.”
Mặt Lâm Tử Lạp đỏ lên. Má Vương nghĩ gì thế?
Khuya qua cô và Tông Triển Bạch ngủ một phòng nhưng không có gì cả.
Má Vương chắc chắn sẽ không tin.
Lâm Tử Lạp bất lực đành gật đầu ứng phó qua loa.
Má Vương vẫn là thiên vị Lâm Tử Lạp, cho dù trước đó còn bất mãn với hành vi của cô.
“Tôi thấy cậu chủ chưa chắc đã thật lòng thích cô Tần đâu. Cô cố gắng lên, nhất định có thể chiếm được sự yêu thích của cậu chủ.”
Lâm Tử Lạp nhíu mày: “Làm dì biết Tông Triển Bạch không thật sự thích Tần Lộ Khiết?”
“Cô Tần theo cậu chủ trong thời gian không ngắn, nhưng cậu chủ vẫn không thích cô ta. Mãi tới hai tháng trước, sau khi bọn họ ra nước ngoài về, cậu chủ mới bỗng nhiên thừa nhận thân phận của cô ta. Đến bây giờ tôi cũng không hiểu rõ lắm về điều đó. Sao cậu chủ lại bỗng nhiên thích cô ta được?” Đến bây giờ má Vương cũng không nghĩ ra.
Lâm Tử Lạp hoàn toàn chấn động. Hai tháng trước à?
Cô cố bình tĩnh, hỏi như không có việc gì xảy ra: “Trước đó Tông Triển Bạch không thích Tần Lộ Khiết, nhưng hai tháng trước, sau khi đi công tác về lại bỗng nhiên cho cô ta thân phận bạn gái này sao?”
Má Vương khẽ gật đầu: “Đúng vậy, cậu chủ không phải là người không biết suy nghĩ, bỗng nhiên thừa nhận như vậy thì chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì thôi.”
Lâm Tử Lạp trầm tư suy nghĩ, Tần Lộ Khiết hình như rất thù địch đối với cô.
Chỉ đơn giản vì cô lấy Tông Triển Bạch, hay là có ẩn tình nào khác?
Trong giây lát cô không tìm được đáp án, chỉ có thể đi tới bệnh viện thăm mẹ trước. Trước khi tới bệnh viện, cô đổi chi phiếu ra tiền mặt, lấy một ít cần thiết để dùng, số còn lại gửi tiết kiệm. Sau đó cô lại đến bệnh viện, nộp tiền thuốc men. Nhờ y tá thu xếp, cô gặp được Trang Kha Nguyệt.
Trang Kha Nguyệt bị nhốt trong gian phòng không lớn lắm, bên trong không có gì, chỉ có một cái giường và một cái bàn, trong cốc nhựa đặt phía trên có nửa chén nước.
Người có bệnh tâm thần sẽ tự làm hại mình một cách vô thức. Cho nên trước khi cô bước vào còn bị y tá lục soát trên người, không cho phép mang theo bất kỳ thứ gì nguy hiểm vào trong.
Trên người Trang Kha Nguyệt mặc đồng phục người bệnh màu xanh, bà co người ở đầu giường, miệng lẩm bẩm.
Lâm Tử Lạp nghe không rõ lắm, đẩy cửa bước vào. Thấy Lâm Tử Lạp bước vào, bà ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt hoảng hốt vài giây: “Lạp Lạp.”
Chỉ một câu như vậy lại khiến cho khoang mũi của Lâm Tử Lạp chua xót, vành mắt đỏ hoe, nhào lên ôm bà: “Mẹ.”
Trang Kha Nguyệt giơ tay vuốt tóc cô: “Sao con tới có một mình vậy? Con không dẫn theo Tân Kỳ tới thăm mẹ à? Mẹ đã không gặp nó lâu lắm rồi.”