Mê Vợ Không Lối Về

Chương 40: Chương 40: Em làm bạn đi cùng của anh




“Thư ký Tần, chuyện này phải trừ lương đúng không?” Ngô Giai Lộ hăm dọa nói.

Tần Lộ Khiết nói với giọng điệu đúng đắn: “Dựa vào chế độ của công ty thì chính là như vậy.”

“Vốn dĩ đây chỉ là một việc nhỏ, tôi cũng không muốn làm ầm ĩ, nhưng cô rõ ràng đến trễ, còn nói bản thân đã xin nghỉ phép, loại người giả dối như vậy, nhân phẩm chắc chắn là…”

“Cô ấy đã xin nghỉ phép rồi.” Lúc Ngô Giai Lộ đang đắc ý mắng nhân phẩm của Lâm Tử Lạp không tốt, thì bỗng có một giọng nói trầm thấp vang lên cắt lời cô ta.

Ngô Giai Lộ sửng sốt, cảm giác bản thân nghe nhầm rồi, loại chuyện này còn cần đến tổng giám đốc Tông tự mình giải quyết à?

Rõ ràng là không thể.

“Loại người đã đến muộn mà còn nói dối, nhân phẩm chắc chắn có vấn đề, người như vậy không nên để lại ở trong công ty.”

“Tôi đã cho phép cô ấy xin nghỉ phép rồi, cần tôi nói lại nữa không?” Giọng điệu của Tông Triển Bạch lên cao, anh nói chậm rãi lại nặng nề, càng làm cho người khác có cảm giác áp bức.

Lần này thì Ngô Giai Lộ đã nghe rõ, một lần thì có thể là nghe nhầm, nhưng hai lần thì chắc chắn không thể.

Cảm giác không thể tưởng tượng được.

Chuyện này nên để thư ký Tần xử lý, sao lại cần ông chủ tự mình ra tay chứ?

Người phụ nữ này có quan hệ gì với giám đốc Tông?

Một lần, hai lần…

“Được rồi, đi làm việc hết đi.” Tông Triển Bạch giả bộ lạnh nhạt nói.

Trong lòng ngược lại bất an không thôi.

Ánh mắt của Lâm Tử Lạp vô tình quét qua khuôn mặt giả vờ bình tĩnh của Tông Triển Bạch, trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ, cô muốn xác nhận lời của má Vương, Tông Triển Bạch không yêu cô mà là vì những lý do khác.

Lý do này có liên quan với việc đến nước A.

Vốn dĩ cô cho rằng đó chỉ là trùng hợp.

Nhưng lời nói hôm nay của Trang Kha Nguyệt và Hà Khiếu Thiên làm cho cô để ý.

Con của cô cần một người cha.

Tần Lộ Khiết đi theo Tông Triển Bạch vào phòng làm việc, sau khi báo cáo xong tất cả lộ trình, cô ta khép bản lộ trình lại, thử thăm dò: “Tiệc tối để cô Lâm tham dự với anh à?”

Tông Triển Bạch dường như hơi mệt mỏi mà nhắm mắt lại, im lặng vài giây: “Em đi với anh.”

Tần Lộ Khiết thở phào nhẹ nhõm: “Vậy em ra ngoài làm việc đây.”

Đóng cửa phòng làm việc lại, Tần Lộ Khiết quay người, thì nhìn thấy Lâm Tử Lạp đang đứng đằng sau cô ta, khẽ dừng bước.

“Thư ký Tần, tôi có chuyện muốn nhờ cô chỉ bảo, có thể nói chuyện một chút không?” Lâm Tử Lạp hỏi.

Tần Lộ Khiết ngược lại hơi kinh ngạc khi Lâm Tử Lạp chủ động tìm mình.

Cô ta ngược lại muốn xem xem cô ấy sẽ nói gì: “Được, đi xuống quán café dưới lầu đi.”

Hai người đi thang máy xuống quán café dưới lầu một.

Tìm một vị trí yên tĩnh ngồi xuống.

Không ai mở miệng trước, sau khi uống được một lúc thì Lâm Tử Lạp mới nói: “Cô Tần, hình như cô có sự thù địch với tôi rất sâu.”

“Tôi và anh Bạch là một đôi, nhưng đột nhiên lại bị tách ra, nếu là cô, thì cô sẽ làm thế nào?” Tần Lộ Khiết hỏi ngược lại.

Lâm Tử Lạp cầm chiếc thìa và nhẹ nhàng khuấy cà phê trong tách, cô khuấy rất cẩn thận.

“Cô biết không, tôi và anh Tông chỉ mới thực hiện hợp đồng hôn nhân, hơn nữa, thời gian cũng không dài, cô Tần hình như rất gấp gáp, cũng rất kiêng dè với tôi.” Cô chậm rãi ngước mắt lên.

“Dựa vào cái gì mà cô cho rằng như thế?” Tần Lộ Khiết khẽ cười, nhấp một ngụm café.

“Tôi và cô đều biết rõ, việc đồn đại ở chỗ ở của tôi rằng tôi mang thai, mua chuộc người khác hãm hại tôi, chọc tức mẹ tôi, tại sao lại làm những chuyện này thì hẳn là cô Tần biết rất rõ.” Tần Lộ Khiết giả bộ rất tốt, nhưng Lâm Tử Lạp còn thâm sâu hơn cô ta, dường như đã nắm rõ mọi thứ trong tay.

“Tôi không biết cô Lâm có ý gì, tôi làm những việc này chỉ đơn giản là tôi không hài lòng với việc cô gả cho anh Bạch, nếu như cô Lâm muốn kiện tôi, thì tôi cũng không quan tâm, bởi vì anh Bạch sẽ hiểu cho tôi, tôi chỉ là một người phụ nữ, một người phụ nữ đang hẹn hò với một người đàn ông nhưng lại bị người khác cướp đi thứ thuộc về mình, làm ra những chuyện này thì cũng dễ hiểu thôi.”Cô ta cười nhạt, nhìn Lâm Tử Lạp: “Ngược lại là cô Lâm đây chủ động hẹn tôi, giống như là không nhẫn nhịn được nữa vậy.”

Lâm Tử Lạp chỉ cười không nói, dáng vẻ bí hiểm đó càng làm cho Tần Lộ Khiết phát điên.

Cô ta lạnh giọng: “Cô cười cái gì?”

“Tôi mới nghe một chuyện rất thú vị, không biết cô Tần có hứng thú để nghe không?”

“Chuyện gì?”

“Tôi nghe nói cô Tần đi theo anh Tông rất lâu rồi, nhưng anh ấy cũng không yêu cô, đột nhiên từ đâu nhảy ra một thân phận bạn gái của anh ấy là cô Tần đây, là bởi vì…” Lâm Tử Lạp cố ý dừng lại, quan sát sắc mặt của Tần Lộ Khiết.

Qủa nhiên cô ta biến sắc, tuy vẫn cực lực nhẫn nhịn, nhưng cô ta vẫn để lộ dấu vết.

“Bởi vì cái gì?” Tần Lộ Khiết không còn kiên định như trước.

“Tôi chỉ nghe vài câu vớ vẩn thế thôi, cô Tần đừng để ý.” Lâm Tử Lạp nửa nói nửa mở, làm cho Tần Lộ Khiết không biết cô đã biết được bao nhiêu, cố ý chơi xỏ cô ta.

“Tôi và anh Bạch là yêu nhau thật lòng, đương nhiên sẽ có người ghen tị, nói xấu về tôi, cô Lâm tin thật thì tôi cũng hết cách rồi.” Nói xong, cô ta đứng dậy: “Còn nửa tháng nữa, vị trí nên thuộc về tôi thì sẽ thuộc về tôi.”

Cô ta liếc nhìn Lâm Tử Lạp rồi quay người rời đi.

“Cô Tần sao biết tôi mang thai hai tháng?” Lâm Tử Lạp cũng đứng lên.

“Tôi nói rồi, tôi chỉ đoán thôi.”

Lâm Tử Lạp đi tới: “Bụng của tôi không hiện rõ, không có cách nào nhìn ra tôi đã mang thai mấy tháng, nhưng cô Tần lại đoán trúng như vậy, e rằng một người phụ nữ đã từng sinh con có kinh nghiệm thì cũng không có con mắt tinh tường như cô Tần đâu?”

“Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi? Cố tình bị tôi đoán trúng, thế giới này không thiếu những điều lạ, hoặc là tôi có năng lực đó thì sao?” Nói xong, Tần Lộ Khiết đi về phía thang máy.

Thang máy từ từ khép lại, qua khe hở, cô ta đối diện với ánh mắt của Lâm Tử Lạp.

Tuy nói chuyện trôi chảy, nhưng Tần Lộ Khiết biết, Lâm Tử Lạp chắc chắn là đã biết gì rồi.

Nếu không thì sẽ không có màn thăm dò ngày hôm nay.

Cô biết được bao nhiêu, Tần Lộ Khiết không biết.

Sức lực của Lâm Tử Lạp gần như bị rút cạn khi khoảnh khắc thang máy khép lại kia.

Sự thật chứng minh, suy đoán của cô là thật.

Nhưng cô không có cách nào hiểu rõ chi tiết trong đó.

Nếu thật sự là Tông Triển Bạch, tại sao người phụ nữ giới thiệu cho cô hôm đó lại đưa tiền cho cô?

Tông Triển Bạch, vì sao…

Chỉ vì giải quyết ham muốn?

Cô không biết, đây giống như là một bí ẩn với những âm mưu sâu kín.

Nhưng cô không thể nào điều tra ra được.

Sau khi tan làm, cô trở về nhà như thường ngày.

“Chỉ một mình cháu?” Má Vương nhìn đằng sau Lâm Tử Lạp.

Lâm Tử Lạp gật đầu, tâm tình không tốt lắm, lúc tan làm, cô nhìn thấy Tần Lộ Khiết ăn mặc chỉnh tề lên xe của anh.

Cô dao động với suy đoán của mình, có lẽ Tông Triển Bạch thật sự yêu Tần Lộ Khiết?

Trước đó không yêu, chỉ là không phát hiện ra.

Cô hiện giờ rất loạn.

“Sao không về nhà cùng với cậu chủ?” Hai người ở chung một chỗ mới có thể bồi dưỡng tình cảm.

“Anh ấy đi cùng với cô Tần rồi.” Lâm Tử Lạp cảm thấy phiền lòng, sau khi có suy đoán đó, thái độ của cô đối với Tông Triển Bạch cũng thay đổi.

Má Vương thở dài: “Cháu phải cố gắng lên.”

Lâm Tử Lạp cười cười, không muốn nói đến chuyện này nữa, cô cô ý nói: “Cháu mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.”

Má Vương rõ ràng cảm giác được tâm tình của cô không tốt: “Cháu nghỉ ngơi đi, nấu xong thức ăn thì dì sẽ gọi cháu dậy.”

Lâm Tử Lạp vâng một tiếng, rồi đi vào phòng.

Cô nằm trên giường cảm thấy mệt mỏi cực kì, cô chậm rãi nhắm mắt lại, thật sự muốn ngủ một giấc, lúc cô mơ hồ sắp đi vào giấc mộng thì điện thoại vang lên.

Cô mò mẫm điện thoại, ấn nút nghe.

“Lạp Lạp, có thể giúp anh trai một việc không?”

Giọng nói này…

Lâm Tử Lạp trong nháy mắt tỉnh ngủ, cô ngồi dậy: “Anh nói đi.”

“Anh có một buổi tiệc phải tham dự, em làm bạn đi cùng với anh.”

Lâm Tử Lạp im lặng trong chốc lát: “Được.”

“Gửi vị trí của em qua cho anh, anh đến đón em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.