Mê Vợ Không Lối Về

Chương 52: Chương 52: Hy vọng tan vỡ




Chẳng mấy chốc giọng nói của Hà Khiếu Thiên đã vang lên: “Lạp Lạp, là anh.”

Giọng nói của Lâm Tử Lạp rất căng thẳng: “Ừm.”

Đầu bên kia im lặng một lúc mới nói: “Người phụ nữ mà em nói đã chết rồi…”

“Cái gì?” Hà Khiếu Thiên còn chưa nói xong, đã bị Lâm Tử Lạp kích động ngắt lời.

Sao lại chết chứ?

Rõ ràng bà ta rất khoẻ mạnh, cũng không già, sao lại nói chết thì chết được?

“Lạp Lạp.” Hà Khiếu Thiên nhỏ giọng kêu cô, an ủi tâm trạng đang kích động của cô: “Em đừng sốt ruột, chuyện này cũng không cần thiết phải điều tra từ bà ta…”

Lâm Tử Lạp nắm chặt điện thoại, vẫn không thể bình tĩnh được, nhưng cô cũng không biết vì sao mình lại mất bình tĩnh như vậy, là sợ hy vọng tan vỡ, hay là cái gì khác, cô không biết.

Chỉ biết trong lòng hơi rối rắm.

Cô rũ mắt: “Không có chút manh mối nào sao?”

Là cô nghĩ nhiều rồi ư?

Hà Khiếu Thiên im lặng.

Hai người không ai cúp máy, nhưng cũng không nói gì.

Bầu không khí yên lặng đến có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.

Một lúc lâu sau đó.

Hà Khiếu Thiên lên tiếng: “Lạp Lạp…” Anh muốn nói lại thôi: “Em thật sự rất muốn biết ba của đứa nhỏ là ai sao?”

Lâm Tử Lạp cúi đầu nhìn chằm chằm chân mình, ánh sáng vụn vặt bên ngoài chiếu xuống khiến cái bóng lắc lư, cô tự hỏi mình, thật sự rất muốn biết ba của đứa nhỏ là ai sao?

Lâm Tử Lạp tự hỏi mình.

Suy nghĩ này bắt đầu có từ lúc nào?

Là khi phát hiện manh mối từ trên người Tông Triển Bạch, cô mới có xúc động muốn biết ư?

“Nếu đáp án khiến em thất vọng, không phải người mà em nghĩ, em có còn muốn biết không?” Hà Khiếu Thiên hỏi tiếp.

Vấn đề liên tục kéo đến, Lâm Tử Lạp không biết nên trả lời thế nào.

Có lẽ trong lòng cô cũng rất mâu thuẫn.

“Sao lại không nói lời nào?” Hà Khiếu Thiên ép hỏi.

Tình cảm trên thế giới này có trăm nghìn loại.

Có một loại, gọi là lâu ngày sinh tình.

Cô và Tông Triển Bạch ở cùng dưới mái hiên, có thể nảy sinh tình cảm không?

Đây cũng là lý do Hà Khiếu Thiên ép hỏi cô.

“Lạp Lạp…”

“Em đang nghe.” Lâm Tử Lạp ngắt lời anh ấy, sợ anh ấy lại nói ra điều gì cô không trả lời được.

Bây giờ nước A đang là buổi tối, Hà Khiếu Thiên đứng ven đường nơi nước lạ, đèn đường chiếu dáng vẻ của anh ấy xuống đất, kéo ra một cái bóng rất dài…

Anh ấy cúi đầu nhìn cái bóng của mình, thật ra anh ấy cũng không biết người đàn ông đêm đó có phải Tông Triển Bạch, đối tượng mà Lâm Tử Lạp nghi ngờ hay không.

Người phụ nữ kia đã chết rồi, camera trong khách sạn cũng bị xoá mất.

Nhưng anh ấy vẫn điều tra ra được, anh ấy cầm ảnh của Lâm Tử Lạp hỏi trong khách sạn, một nhân viên phục vụ nhận ra Lâm Tử Lạp, còn nói rõ ràng tình huống đêm đó cho anh ấy.

Đúng vậy.

Người kia thật sự là Tông Triển Bạch.

Anh ấy không muốn thừa nhận, cũng không muốn để Lâm Tử Lạp biết.

Có đứa nhỏ là còn dính dáng, cho dù Tông Triển Bạch không thích cô, có thể vì đứa nhỏ mà….

Anh không dám nghĩ tiếp.

Anh không muốn cho Lâm Tử Lạp biết.

Anh thích cô, muốn chăm sóc cô.

Rõ ràng là anh gặp được cô trước.

Lúc cô vẫn là một đứa nhỏ, anh đã gặp cô rồi.

“Lạp Lạp, anh tra ra người đàn ông đêm đó…” Hà Khiếu Thiên nắm chặt điện thoại.

Lâm Tử Lạp hồi hộp, trái tim như kẹt ở cổ họng.

Bỗng nhiên cô bị một bóng đen bao trùm, cô quay đầu lại, người tới đi ngược sáng, khuôn mặt sắc nét trốn trong ánh sáng, xuyên qua ánh sáng che phủ, thấy rõ người đứng sau là ai, ánh mắt cô đột nhiên mang theo căng thẳng và đề phòng.

Rồi lại xuất hiện hy vọng khó hiểu.

Hy vọng Hà Khiếu Thiên nói ra kết quả mà mình đoán.

“Là một người địa phương.” Giọng nói của Hà Khiếu Thiên vang lên qua micro.

Ầm.

Đáp án này giống như sấm rền nổ tung trong lòng Lâm Tử Lạp.

Người địa phương?

Nói cách khác, cái cô nhìn thấy trên người Tông Triển Bạch chỉ là trùng hợp thôi.

Suy đoán của cô cũng là sai lầm ư?

“Lạp Lạp, em có đang nghe không?”

“Em còn có việc, cúp máy trước.” Lâm Tử Lạp bối rối cúp máy, có lẽ vì cô quá hoảng hốt, điện thoại rơi xuống kêu cụp một tiếng.

Cô vừa định cúi người nhặt lên, Tông Triển Bạch đã giành trước, anh hơi híp mắt nhìn số điện thoại trên màn hình: “Nói chuyện điện thoại với ai mà thấy tôi căng thẳng thế?”

Lâm Tử Lạp ra vẻ bình tĩnh: “Tôi đâu có căng thẳng, là anh đột nhiên xuất hiện khiến tôi giật mình ấy chứ.”

Tông Triển Bạch cười, anh cúi người nhìn chằm chằm người phụ nữ giả vờ bình tĩnh: “Vậy sao?”

Lâm Tử Lạp bị anh nhìn đến lạnh sống lưng, cổ họng căng thẳng không nói nên lời, lúc này má Vương bưng táo đã cắt đi tới, giải vây cho Lâm Tử Lạp.

“Đây là táo Tây Hạp chính gốc, vừa ngọt vừa giòn, cô nếm thử đi.” Má Vương để táo lên bàn.

Lâm Tử Lạp vội vàng trốn khỏi ánh mắt của Tông Triển Bạch, găm táo cho vào miệng, đúng là rất giòn, rất ngọt, còn nhiều nước nữa, cô găm một miếng đưa cho Tông Triển Bạch: “Anh nếm thử đi?”

Tông Triển Bạch rũ mắt không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm cái tay cầm táo của cô.

Lâm Tử Lạp lại đưa đến bên môi anh, nước táo dính lên môi, lạnh, lại cảm giác được vị ngọt.

Lâm Tử Lạp trừng mắt: “Ngọt thật mà.”

Tông Triển Bạch cắn vào miệng, nhìn cô một cái: “Nể tình em hiểu chuyện như vậy, tha cho em lần này.”

Đừng tưởng anh không biết cô đang cố ý đổi đề tài.

Má Vương cười, rất biết điều rời khỏi phòng, đi ra bên ngoài xem người ta làm việc.

Lâm Tử Lạp mím môi không dám phản bác, anh vừa nhai táo vừa mở cúc áo âu phục để lên sofa, ngồi xuống, nhìn đàn piano để ở chỗ kia: “Em biết đàn piano à?”

Lâm Tử Lạp quay đầu lại nhìn nó, gật đầu: “Trước kia biết, đã lâu không đụng vào, có lẽ ngón tay cũng không linh hoạt nữa.”

Nói xong, cô cúi đầu nhìn ngón tay của mình.

Tông Triển Bạch cũng nhìn qua, ngón tay cô nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, chỉ là lòng bàn tay có vết chai, anh nhướng mày, vừa định duỗi tay nắm lấy tay cô, cô lại đứng lên, đi về phía đàn piano.

Cô ngồi xuống trước đàn, ngón tay nhẹ nhàng rơi trên phím đàn, một tiếng vang ting giòn giã truyền ra theo đó.

Trong trẻo dễ nghe.

Cô nắm tay tìm cảm giác, tuy đã lâu không chạm vào, nhưng cũng đã học rất nhiều năm, vẫn có can đảm xuống tay.

Cô nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên phím đàn.

Khi ngón tay cô bấm xuống, khúc nhạc du dương “Đau thương và vui vẻ” từ từ vang lên.

Đây là khúc nhạc đầu tiên cô học, cũng là khúc cô thích nhất.

Cảnh của quá khứ xuất hiện trong đầu cô, có vui vẻ, có đau thương.

Cuộc đời cô tuy ngắn ngủi, nhưng lại trải qua rất nhiều chuyện.

Tông Triển Bạch nhìn chằm chằm bóng lưng cô, như đang im lặng suy nghĩ điều gì đó.

Vết chai trên tay cô là có khi ở nước A sao?

Bị ba vứt bỏ, có phải rất đau lòng không?

Anh nghĩ đến ngơ ngác, đột nhiên bị một tiếng chuông điện thoại cắt ngang, hình như anh không vui vì tiếng chuông không thích hợp này, nhíu chặt mày, Lâm Tử Lạp nghe thấy âm thanh, dừng động tác trên tay lại.

Bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.

Tiếng chuông điện thoại càng thêm rõ ràng.

Lâm Tử Lạp đứng dậy đi tới, tò mò vì sao anh không nghe máy.

Đi đến, đã nhìn thấy tên trên điện thoại, Tần Lộ Khiết.

Lâm Tử Lạp ngồi xuống đối diện anh: “Là cô Tần, sao lại không nghe?”

Tông Triển Bạch nhìn cô, như đang chê cô nói nhiều.

Đương nhiên không muốn nghe mới không nghe.

Mà người điện thoại rất có kiên nhẫn, anh không nghe nó cứ mãi reo lên, reo đến khi anh nghe mới chịu bỏ qua.

Lâm Tử Lạp cười: “Là sợ tôi nghe hai người nói chuyện sao? Vậy tôi không làm phiền anh nữa…”

Nói xong cô đứng lên, vừa định đi đã bị Tông Triển Bạch nắm lấy cổ tay kéo lại, Lâm Tử Lạp ngã trên đùi anh, cô vừa định nhúc nhích, đã bị Tông Triển Bạch ôm lấy eo.

Tay kia thì nghe điện thoại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.