Mê Vợ Không Lối Về

Chương 91: Chương 91: Tìm cho mẹ một người đàn ông tốt




“.....” Ăn cơm xong, hai người rời khỏi nhà hàng.

“Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi.”

Lâm Tử Lạp nghĩ nghĩ một hồi: “Về nhà.”

Cửa hàng làm chưa tốt, cô vẫn còn công việc cần xử lý, còn là nhận từ nước A nữa chứ.

Cô đã hẹn với vị khách đặt làm áo cưới ấy xem bản thiết kế rồi.

Sau đó sẽ dựa trên kiểu dáng, chất liệu cô ấy lựa chọn để may thành váy.

Nghe Lâm Tử Lạp nhắc đến chữ ‘nhà’, Tông Triển Bạch nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt trào phúng: “Con trai em đến ba cũng không có, vậy mà cũng có thể gọi là nhà à?”

Lâm Tử Lạp muốn phản bác một câu, nó còn chưa có à, nhưng lời đến bên miệng rồi lại bị cô nuốt xuống.

Nếu như cô phản bác, không biết anh còn nói ra những lời như thế nào nữa, liền nghiêng đầu trừng anh một cái, sau đó xoay người ngồi vào trong xe.

Tông Triển Bạch cười nhạt.

Bên trong xe cực kỳ yên tĩnh, ai cũng không nói chuyện, bầu không khí bức bối đến khó hiểu.

Lâm Tử Lạp dựa người lên cửa kính xe, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Kỹ thuật diễn của cô không cao, Tông Triển Bạch chỉ vừa liếc mắt đã biết, nhưng không vạch trần cô.

Qua khoảng hai mươi phút, Lâm Tử Lạp lại vờ như vừa mới tỉnh, từ từ mở mắt ra, cô đã tính toán kỹ thời gian rồi, vừa đúng lúc ô tô đi đến tiểu khu.

Cô dụi dụi mắt, đẩy cửa ra, bước xuống xe: “Cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh đã đưa cô về nhà.

Tổng Triển Bạch ngả người ra sau, tay tùy ý đặt trên vô lăng: “Lời cảm ơn của em chẳng có chút thành ý gì cả.”

Động tác đóng cửa xe của Lâm Tử Lạp khựng lại: “Anh có ý gì?”

“Nếu muốn cảm ơn tôi, thì không phải nên mời tôi lên nhà uống tách trà à?” Khóe môi anh nhiễm mấy phần ý cười, bộ dạng trêu đùa.

Mà Lâm Tử Lạp chính là đối tượng trêu đùa của anh.

Lâm Tử Lạp đóng cửa đánh sầm một tiếng, lạnh lùng nói: “Mời anh ăn cơm, là đã đủ biểu đạt thành ý của tôi rồi.”

Thái độ của Lâm Tinh Tuyệt với anh rất thù địch, nếu để Trang Kha Nguyệt trông thấy anh, bà nhất định sẽ không vui.

Cô bị điên, mới để anh bước vào nhà mình.

Lâm Huệ Tinh cắn ngón tay, mở to đôi mắt tròn xoe của mình, nhìn Lâm Tử Lạp đứng ở ven đường: “Kia là mẹ à?”

Lâm Tinh Tuyệt còn đang nghĩ phải làm thế nào mới lấy lại được máy tính bảng cùng đồng hồ thông minh từ chỗ Lâm Tử Lạp, nghe em gái nói, quay lại nhìn cô bé: “Mẹ ở đâu cơ?”

Lâm Huệ Tinh chỉ về phía cổng tiểu khu.

Lâm Tinh Tuyệt nhìn qua, liền trông thấy Lâm Tử Lạp đứng bên vệ đường nói chuyện với ai đó, khuôn mặt kia ----

Sao lại quen thế nhỉ?

Rất nhanh, nó đã nhận ra, người đàn ông đang nói chuyện với Lâm Tử Lạp kia, không phải là cái kẻ phụ bạc đó à?

Sao mẹ còn ở cùng một chỗ với ông ta chứ?

Lâm Tinh Tuyệt xị mặt, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm hai người họ.

Lâm Huệ Tinh kéo kéo tay cậu: “Anh ơi, anh làm sao thế?”

Lâm Tinh Tuyệt hừ lạnh một tiếng: “Huệ này, có trông thấy cái người ở trong xe kia không?”

Lâm Huệ Tinh thành thực gật gật đầu: “Có thấy.”

“Ông ta là ba của chúng ta đấy.” Lâm Tinh Tuyệt siết chặt nắm tay nhỏ.

Chồng trước của mẹ, đương nhiên chính là ba của chúng rồi.

Lâm Huệ Tinh chớp chớp mắt, trong thế giới của cô bé trước giờ chưa từng xuất hiện danh xưng ‘ba’ này, trước giờ cô bé chỉ nghe những bạn nhỏ khác gọi ba thôi, chứ bản thân chưa từng gọi bao giờ.

Tự nhiên nghe anh trai nói mình có ba, cô bé liền hưng phấn không chịu được, lập tức muốn chạy về phía đó: “Ba ----”

Lâm Tinh Tuyệt nhanh tay giữ cô bé lại, che kín miệng cô bé: “Xuỵt!”

Lâm Huệ Tinh giãy dụa: “Em muốn tới chỗ ba.”

Tâm tư cô bé không sâu sắc như Lâm Tinh Tuyệt.

Vừa nghe đến ba của mình, cô bé liền muốn chạy tới nhìn thử, xem ba mình rốt cuộc trông như thế nào.

“Ông ta không phải ba của chúng ta.” Lâm Tinh Tuyệt kiên định nói.

Hở? Đầu óc Lâm Huệ Tinh loạn hết lên rồi, một hồi phải, một hồi không phải, rốt cuộc là phải hay không phải vậy?

Cô bé mở to đôi mắt mờ mịt nhìn anh trai mình.

Như thể đang hỏi.

“Ông ta đúng là ba của chúng ta, nhưng ông ta đã vứt bỏ mẹ con chúng ta, chúng ta không thể nhận ông ta là ba nữa.”

Lâm Huệ Tinh nghe không hiểu, hàng mi dài nhấp nháy nhấp nháy, ngơ ngác nói: “Rốt cuộc có phải ba không, em muốn ba.”

Lâm Tinh Tuyệt ôm lấy em gái: “Anh nhất định sẽ tìm cho chúng ta một người ba tốt, tìm cho mẹ một người đàn ông tốt.”

Lâm Huệ Tinh: “.....”

Cô bé nghe không hiểu.

Nhìn chằm chằm chỗ cách đỗ không xa, chỉ có thể thấy được mặt nghiêng của người đàn ông, trong lòng nghĩ, kia có phải ba mình không?

Ông ấy trông thế nào nhỉ?

“Anh từng gặp ba rồi à?”

Lâm Tinh Tuyệt gật gật đầu: “Gặp rồi.”

“Ba có đẹp không?” Lâm Huệ Tinh hỏi, thật muốn chạy qua đó nhìn thử xem.

Lâm Tinh Tuyệt không muốn thừa nhận, nhưng Tông Triển Bạch quả thực rất đẹp trai, đây cũng chính là điều khiến nó phiền lòng.

Rốt cuộc phải đi đâu mới tìm được người đẹp trai hơn ông ta chứ?

“Đẹp.”

Lâm Huệ Tinh càng thêm ao ước.

“Bà lấy đến rồi đây.” Trang Kha Nguyệt cầm cái ô gấp trong tay đi đến, hôm nay bà định dẫn hai đứa nhỏ tới viện hải dương học, xuống dưới lầu mới nhớ ra, nghe nói chiều nay ba giờ sẽ có mưa.

Bà liền quay lên lấy ô.

“Bà ngoại.” Lâm Huệ Tinh hơi hơi ấm ức, anh trai đã được gặp ba rồi, thế mà cô bé lại chưa được gặp, không khỏi cảm thấy oan ức.

Khó khăn lắm mới có cơ hội nhìn thử xem bộ dạng ba thế nào, thế mà anh trai lại không cho cô bé xem.

Đáng ghét.

“Sao thế?” Trang Kha Nguyệt bế cô bé lên.

“Anh ơi.....”

Lâm Huệ Tinh vừa nói ra miệng, đã nghe Lâm Tinh Tuyệt hô: “Mẹ.”

Sau đó lời cô bé muốn nói liền bị cắt ngang.

Lâm Tử Lạp đã bước đến đây, thấy Trang Kha Nguyệt đeo túi trên người, liền hỏi: “Mẹ định ra ngoài ạ?”

“Mẹ muốn dẫn tụi nhỏ tới viện hải dương học, cứ ở nhà mãi cũng không tốt.”

Lâm Tử Lạp vươn tay đón lấy con gái: “Đi bằng gì ạ, ngồi tàu điện ngầm sao?”

Đi tàu điện ngầm mà dẫn theo hai đứa nhỏ thế này thì không tiện chút nào.

Trang Kha Nguyệt nói: “Gọi taxi thôi, chứ đi tàu điện ngầm còn phải chuyển bến mà dẫn theo hai đứa nhỏ thì không tiện cho lắm.”

Lâm Tử Lạp đi đến vệ đường: “Con không đi cùng mấy bà cháu được, còn công việc phải làm, đợi có thời gian, con sẽ đi mua một chiếc xe, như vậy lúc ra ngoài sẽ thuận tiện hơn.”

“Con cứ làm việc đi, mẹ lo được cho hai đứa mà.” Trang Kha Nguyệt vươn tay qua bế Lâm Huệ Tinh.

Lâm Huệ Tinh không để Trang Kha Nguyệt bế, cũng không biết cô bé làm sao mà lại có vẻ thực ấm ức, cứ ôm chặt lấy cổ Lâm Tử Lạp không buông, giọng mềm nhũn gọi: “Mẹ ơi.”

“Sao thế con?” Lâm Tử Lạp nhìn con gái, xoa xoa đầu cô bé: “Muốn mẹ đi cùng con à?”

Lâm Huệ Tinh lắc lắc đầu: “Không phải, anh nói là ----”

“Huệ, không phải em muốn xem cá heo biểu diễn à? Còn không đi thì sẽ không kịp xem đâu đấy, anh đã hứa sẽ dùng tiền mừng tuổi mua cho em một cái gối ôm bằng bông hình cá heo, em còn muốn nữa không đây?” Lâm Tinh Tuyệt cố ý ngắt lời em gái.

Nó không muốn để Lâm Tử Lạp biết rằng mình đã biết ba của mình là ai.

Mẹ không nói, chắc chắn là vì không muốn để cho chúng biết.

Lâm Huệ Tinh nhìn chằm chằm anh trai, “Anh sẽ mua cho em thật à?”

Lâm Huệ Tinh ngây thơ, chốc lát đã bị Lâm Tinh Tuyệt dời sự chú ý.

“Thật.” Lâm Tinh Tuyệt nói chắc như đinh đóng cột.

“Thế thì em muốn cả kẹo mút nữa.” Lâm Huệ Tinh híp mắt cười.

Lâm Tinh Tuyệt nhìn về phía Lâm Tử Lạp: “Cái này thì em phải hỏi mẹ, xem mẹ có cho em ăn không đã.”

Lâm Huệ Tinh bĩu bĩu môi nhỏ, mẹ lúc nào cũng nói ăn kẹo không tốt cho răng, mẹ nhất định sẽ không cho cô bé ăn đâu.

Bé con lại một lần nữa cảm thấy ấm ức.

Lâm Tử Lạp hôn hôn má con gái: “Hôm nay cho phép con ăn một cây.”

Hai mắt Lâm Huệ Tinh lập tức phát sáng: “Thật ạ?”

“Thật.” Lâm Tử Lạp đáp một cách chắc chắn.

“Mẹ, vậy con cũng ăn một cây được không ạ?” Lâm Tinh Tuyệt ngửa đầu, hỏi.

“Được.” Lâm Tử Lạp ngồi xổm xuống ôm con trai.

Hai tên nhóc con nghe thấy có kẹo ăn đều trở nên ngoan ngoãn, Trang Kha Nguyệt dẫn chúng tới viện hải dương học, Lâm Tử Lạp thì quay về nhà làm việc.

Hà Khiếu Ninh đầy lòng căm phẫn trở về nhà.

Hà Khiếu Thiên đã không còn tới bệnh viện làm việc nữa, mà giờ đi theo Hạ Khiếu Hành học kinh doanh.

Nếu không phải căn cơ của công ty nhà họ vững chắc, thì chỉ sợ đã lụn bại rồi.

Nhà họ Hà đến đời Hà Khiếu Thiên, được cả hai anh em đều không có đầu óc kinh doanh, Hà Khiếu Thiên chỉ thích làm bác sĩ tâm lý, Hà Khiếu Hành tốt hơn một chút, đã nhiều năm lăn lộn trên thương trường, cũng xem như có chút năng lực, nhưng muốn đưa nhà họ Hà trở về thời huy hoàng trước kia thì lại có chút khó khăn.

Chỉ có thể miễn cưỡng duy trì thôi.

Trông thấy em gái hai mắt đỏ bừng, Hà Khiếu Thiên bỏ tài liệu anh trai đưa cho mình xuống, đứng dậy khỏi sô pha: “Em, đây là có chuyện gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.