Mè Xửng (Ngưu Bì Đường)

Chương 22: Chương 22




Mùa đông tuyết bay rợp trời năm ấy, quãng thời gian lạnh lẽo đằng đẵng ấy, chớp mắt tới giờ đã 10 năm vụt trôi qua.

* Mọi người có thể vừa đọc vừa nghe Anh rất nhớ em (我好想你), đọc xong rồi xem nội dung bài hát cuối chương, lời bài rất thấm và rất hợp 2 chương này đó T v T

Khi tỉnh lại từ trong cơ thể người thanh niên cùng họ cùng tên với mình, Lăng Yến ngỡ như mình vừa trải qua một giấc mộng thật dài thật dài.

Doanh trại tập huấn ma quỷ, phù hiệu Liệp Ưng, tên lửa nổ mạnh, khói súng mù mịt, từng thứ từng thứ ào ạt ùa về hỗn độn xoay vòng trong giấc mơ. Lúc Lăng Yến tỉnh lại đang là đầu mùa thu. Hiện tại, cậu đang ở đại đội tân binh thuộc tiểu đoàn trinh sát, nằm ở giường bệnh trong phòng cứu thương.

Nhưng lời tỏ tình của Diệp Triêu, xúc cảm khi được Diệp Triêu hôn, cảm giác bị chiếm hữu lại vô cùng chân thật. Chân thật đến nỗi, Lăng Yến không hề cho rằng tất cả chỉ là mơ.

Quanh giường bệnh có rất nhiều chiến sĩ, tất cả đều là binh nhì, và còn rất trẻ. Đáng lý ra, cậu phải biết tất cả bọn họ, nhưng nhìn thật kỹ bao nhiêu lần đi nữa cậu vẫn cảm thấy mông lung mơ hồ, hoang mang lạ lẫm, bởi cậu không hề biết một ai trong này.

Một binh nhì cao to lực lưỡng tiến đến vỗ vai cậu, kêu lên: “Lăng Yến, cậu làm sao thế? Bị ngã đến choáng rồi hả? Anh là Tuân Diệc Ca, cậu có nhận ra anh không đấy?”

Lăng Yến khẽ thì thào lặp lại “Tuân Diệc Ca”, hốt nhiên cảm thấy đầu đau như muốn vỡ ra.

Bác sĩ đuổi hết các chiến sĩ đang ồn ào xung quanh đi, cúi xuống kiểm tra con ngươi của Lăng Yến, dìu cậu xuống dưới đất vận động, rồi lại cho cậu nằm lại trên giường, nói: “Tình hình cậu khá ổn rồi, một lát nữa sẽ có xe đưa cậu vào thành phố kiểm tra toàn thân, chụp qua não xem sao. Cậu nằm đây nhé, khi nào xe đến tôi báo.”

Lăng Yến căng thẳng hỏi: “Tôi bị làm sao ạ?”

Bác sĩ chau mày hỏi: “Cậu không còn nhớ gì đúng không?”

“Không ạ.” Lăng Yến không rõ tình hình hiện tại như thế nào, nói: “Tôi chỉ hơi choáng thôi ạ.”

“Trong lúc huấn luyện cậu bị ngã từ trên tường tập* xuống, đầu bị đập mạnh.” Bác sĩ nói tiếp: “Cậu có thấy buồn nôn, muốn nôn ra gì không? Nhìn mọi thứ có khó khăn lắm không?”

Lăng Yến sửng sốt một chốc rồi vội lắc đầu nói: “Không, không ạ.”

Bác sĩ nóng ruột, nhìn xuống đồng hồ, báo cậu: “Để tôi đi giục họ, nhanh nhanh đưa cậu vào trong thành phố luôn.”

Bác sĩ đi rồi, Lăng Yến lặng người ngồi trên giường, vắt não nghĩ xem chuyện quái gì đang xảy ra quanh mình.

Mảnh ký ức cuối cùng trong đầu cậu chính là hình ảnh cậu cứu một người nông dân ngang tuổi mình, sau đó tên lửa vụt đến, trong chớp mắt nổ tung. Trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy, trái tim cậu lạnh băng bởi cậu biết rằng mình sẽ chết.

Nước mắt đau đớn lạnh lẽo trào ra, mọi thứ tối đen mịt mù. Trong những giây cuối cùng của cuộc đời ấy cậu nghĩ đến Diệp Triêu, nghĩ đến việc mãi mãi không còn có thể gặp lại anh nữa, rồi lại nghĩ không biết sau này Diệp Triêu sẽ sống như nào đây?

Nếu có kiếp sau, ước ao lớn nhất của cậu chính là có một cơ thể khỏe mạnh, cường tráng, vĩnh viễn, mãi mãi được bầu bạn bên Diệp Triêu.

Lăng Yến đột ngột lắc mạnh đầu, mắt trợn trừng nhìn bức tường trắng xóa trước mặt.

Đúng vậy, lúc trước cậu đang chấp hành nhiệm vụ chống khủng bố, không may gặp tên lửa cơ mà, tại sao bác sĩ lại nói cậu từ trên tường tập ngã xuống rồi bị chuyển vào phòng cứu thương?

Những ngày tháng ở Liệp Ưng, những chuyện trải qua trước đây chắc chắn không phải là mơ, hơn nửa năm ở Liệp Ưng tựa như vết chạm trổ sâu hoắm, khắc vào linh hồn cậu.

Càng lúc tim Lăng Yến đập càng mạnh, trong lòng trào nên nỗi bất an sợ hãi không tên. Cậu cúi đầu nhìn cơ thể mình, đứng dậy đi tới hành lang. Gương mặt, thân hình xuất hiện trong tấm kính đặt cuối hành lang dần dần hiện ra, theo bước chân chầm chậm của Lăng Yến mỗi lúc mỗi rõ. Đó là một người hoàn.toàn.xa.lạ.

Tai Lăng Yến như ù đi, cả người như đang treo trên ngọn lửa rừng rực. Cậu trừng mắt nhìn một ‘Lăng Yến’ khác trong gương, cảm giác cả cơ thể như đang muốn vỡ ra thành từng mảnh, không thể thở nổi.

Bác sĩ đã quay lại, Lăng Yến ngồi trên xe Jeep được đưa đến bệnh viện quân đội ở Trường Xuân. Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, các bác sĩ nói cậu chỉ bị trầy da ở một số chỗ, sau khi va chạm thì não bị chấn động nhẹ, nhưng may thay không có hiện tượng sưng phù gì. Ngoài ra, cậu cũng không bị gãy xương, chú ý nghỉ ngơi mấy ngày là được.

Vết đóng dấu trên bệnh án có ghi rõ thời gian khám bệnh. Vừa nhìn đến Lăng Yến đã chết điếng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Mùa đông tuyết bay rợp trời năm ấy, quãng thời gian lạnh lẽo đằng đẵng ấy, chớp mắt tới giờ đã 10 năm vụt trôi qua.

Lăng Yến phải mất cả một tuần mới có thể từ từ chấp nhận được câu chuyện hoang đường này, mới dần dần tin rằng linh hồn mình đã xuyên vào một người khác.

Cậu cố gắng cư xử hết sức bình thường, khép nép lễ phép với mọi người. Thế nhưng, trong lòng lại rối loạn không yên.

Mười năm sau ngày cậu hy sinh, một lần nữa, cậu lại quay về với đại đội tân binh cũ, ở trong thân xác của một người lính cùng tên cùng họ với mình. Vậy, linh hồn người lính ấy giờ ở đâu? Diệp Triêu có còn ở Liệp Ưng nữa không?

Vừa nghĩ tới Diệp Triêu, trái tim cậu đã đau đến rỉ máu.

Sau khi xuất viện, Lăng Yến dần biết thêm nhiều điều về thân thể mà linh hồn cậu đang cư ngụ.

Đối phương cũng tên là Lăng Yến, không sinh ra trong gia đình giàu có như cậu. Ba mẹ cậu ta mất sớm, được ông nuội nuôi tới lớn. Tuy cậu ta học hành không đâu vào đâu nhưng bù lại rất hiền lành, nỗ lực chăm chỉ, từ nhỏ đã khát khao muốn trở thành một quân nhân. Đáng ra vào năm 18 tuổi cậu ta nhập ngũ, nhưng đúng năm đó, ông nội lại đột nhiên mắc bệnh nặng. Cậu ta hết lòng chăm sóc hai năm, mãi cho tới khi bệnh của ông dần đỡ hơn, sức khỏe ổn định mới nhập ngũ, tiếp tục ước mơ thuở nhỏ.

Thế nhưng, dù ‘Lăng Yến’ này có sức khỏe rất tốt nhưng lại ngu lâu dốt dai khó đào tạo, học mãi cũng không vào, dù cố gắng đến mấy vẫn dậm chân tại chỗ, tụt lại trong đám kém cỏi ở đại đội tân binh.

Nhưng dù không thông minh xuất sắc bằng anh bằng em, cậu ta lại luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác, đối xử với mọi người rất tốt. Lúc mới vào tiểu đoàn cậu ta còn hăng hái giúp Tuân Diệc Ca gấp chăn, đun nước, vậy nên chẳng mấy chốc Tuân Diệc Ca đã coi cậu ta như em trai thân thiết.

Lăng Yến không dám nói cho bất kỳ ai về việc mình trùng sinh. Mười năm dài đằng đẵng, hết lớp lính này đến lớp lính khác trong doanh trại nối tiếp như nước chảy sóng mới xô sóng cũ. Trong những người ở tiểu đoàn trinh sát hiện tại, cậu chẳng quen ai cả. Ngoài doanh trại cùng sân huấn luyện, tất cả đều xa lạ mơ hồ. Ngay cả đến thân thể này, cũng vô cùng lạ lẫm.

Cậu không hiểu vì sao mình lại trùng sinh, vì sao linh hồn mình lại chiếm lấy thân thể của người này. Đáng sợ hơn là, cậu cũng chẳng biết rằng liệu có một ngày nào đó cậu lại đột nhiên biến mất lần nữa hay không, hoặc linh hồn của cơ thể này có bất chợt quay trở về không…

Nếu ‘Lăng Yến’ kia trở về, đương nhiên cậu phải trả lại thân thể cho cậu ta. Mà như thế, có lẽ nào dù có trùng sinh, dù được sống lại lần nữa thì cậu vẫn có thể ra đi bất kỳ lúc nào?

Nếu ‘Lăng Yến’ mãi mãi không quay lại, cậu chiếm lấy thân thể của ‘Lăng Yến’ đó, thì chẳng lẽ cậu phải sống với thân phận của ‘Lăng Yến’ suốt cả đời này?

Có lẽ vậy. Cậu nghĩ… không dưng vô duyên vô cớ cậu lại chiếm lấy thân thể của người thanh niên này, để rồi xảy ra tình huống như truyện viễn tưởng mà sống lại. Có lẽ cậu phải thay ‘Lăng Yến’ sống lại một lần nữa.

Nhưng còn Diệp Triêu? Giờ đây anh đang ở nơi nào? Anh có còn ở Liệp Ưng không? Anh đã…

Trong đầu Lăng Yến nảy sinh vô vàn câu hỏi suy nghĩ ngược xuôi. Lúc này đây, chỉ có duy nhất một mình cậu đơn độc trong thế giới xa lạ này. Những nỗi băn khoăn lo lắng như ngọn núi đè lên cậu, khiến cậu không thể thở không thể chịu đựng được.

Thế nhưng, lúc ở trước mặt mọi người, cậu vẫn cố gắng vui vẻ, cười đùa để che lấp nội tâm thấp thỏm lo sợ. Anh em trong quân đội đều thuộc dạng thô lỗ không được tinh tế cho lắm, hơn nữa Lăng Yến cũng cố gắng giấu giếm, bởi vậy chẳng có ai liên tưởng đến những chuyện hiếm có khó tin như ‘hồn xuyên vào người’, ‘sống lại trong thân xác khác’. Đã vậy, tính cách của Lăng Yến với ‘Lăng Yến’ cũ cũng na ná nhau, nên sau hơn một tháng ở chung, chẳng ai nghi ngờ, phát hiện ra cậu không phải là ‘Lăng Yến’ xưa kia.

Chỉ có một điều khiến mọi người vô cùng ngạc nhiên đó là từ lúc ở bệnh viện về, đầu óc cậu đột nhiên sáng suốt thông minh hơn hẳn. Mọi bài tập huấn luyện đều làm đâu ra đấy, hoàn mỹ như thể động tác mẫu trong sách giáo khoa, thậm chí còn nhỉnh hơn cả người siêu nhất trong đám tân binh là Tuân Diệc Ca.

Tuân Diệc Ca vui như mở cờ trong bụng, ôm lấy vai cậu hồ hởi nói: “Thằng nhãi này, cmn cậu không phải dạng vừa đâu! Ngã đập đầu một cái mà thông minh sáng láng ra hẳn! Anh em ta cùng cố gắng, sắp tới nỗ lực gia nhập Đại đội Tinh Anh số 1, năm sau đăng ký vào bộ đội đặc chủng!

Bộ đội đặc chủng chiến khu Tây bộ chính là Liệp Ưng, Lăng Yến giả bộ bình tĩnh như không hỏi: “Anh cũng muốn trở thành bộ đội đặc chủng sao?”

“Nói thừa! Có ai mà không muốn làm lính trinh sát của bộ đội đặc chủng hả? Cậu hả? Hahaha, hồi xưa cậu ngu lâu dốt bền quá thôi, có muốn đi cũng chẳng được…”

Tuân Diệc Ca quang quác nói một hơi giảng giải, nhưng lúc này Lăng Yến đã chẳng nghe vào nổi một câu. Mấy ngày hôm nay cậu vẫn luôn muốn dò la tin tức của Diệp Triêu cùng gia đình mình. Theo những gì cậu hỏi được, thì ông ngoại cậu đã mất, sau hai năm cậu hy sinh thì mẹ cậu mang thai.

Thế nhưng, tình hình của Diệp Triêu giờ ra sao thì hỏi mãi cũng chưa ra được.

Cậu cũng không thấy lạ, dù sao cậu cũng từng là lính của Liệp Ưng, chuyện giữ bí mật trong quân đội, ở đây chẳng ai rõ hơn cậu.

Nếu muốn gặp lại Diệp Triêu, có lẽ chỉ còn cách tham gia vào đợt tuyển người của Liệp Ưng. Sau đó, lại một lần nữa đường chính chính tiến vào vào tổng hành dinh thần bí ở vùng núi heo hút hoang sơ kia.

Còn việc sau khi gặp lại Diệp Triêu thì làm gì nữa Lăng Yến cũng chẳng biết. Một mặt, cậu vô cùng khát khao được ôm chầm lấy Diệp Triêu, nói với anh: “Em đã về rồi”. Nhưng mặt khác, cậu cũng vô cùng sợ hãi bất an về cơ thể này, thấp thỏm phập phồng không biết chuyện tồi tệ gì có thể xảy ra, mà cậu lại càng chẳng dám nói với anh tất cả sự thật.

Đầu đông, ngày phân tân binh vào đại đội sắp đến. Lăng Yến không dám thể hiện quá đà phô hết kỹ năng, lúc nào cũng cố tỏ ra kém Tuân Diệc Ca một chút, vừa đủ để cậu xếp ở vị trí thứ hai.

Trước đợt phân lính vào đại đội, đại đội tân binh tổ chức một buổi tập bắn bằng đạn thật.

Quãng thời gian mới nhập ngũ, cơ hội được tập bắn là vô cùng ít, các chiến sĩ ai ai cũng đều vô cùng hưng phấn, không khí huyên náo ồn ào hơn hẳn lúc thường. Đại đội trưởng đứng trên đài hô vang: “Tất cả yên lặng! Chiều nay Tiểu đoàn trưởng Diệp sẽ đến giám sát chúng ta! Mọi người phải thể hiện thật tốt cho tôi! Nghe rõ chưa?”

Mắt Lăng Yến đột nhiên giật mạnh, khàn giọng hỏi: “Tiểu đoàn trưởng Diệp?”

Chiến sĩ bên cạnh cậu cũng thắc mắc: “Tiểu đoàn trưởng Diệp là ai? Tiểu đoàn trưởng của chúng ta?”

Cũng chẳng ngạc nhiên khi các tân binh hầu như chưa từng nghe nói tới Tiểu đoàn trưởng. Đại đội tân binh đơn độc đóng quân tại đây, bình thường các chiến sĩ chỉ trao đổi với Đại đội trưởng, Tiểu đội trưởng mà thôi. Sau này, khi phân tân binh ra các đại đội khác nhau, thậm chí có một số người sẽ phải chuyển sang tiểu đoàn khác, chứ không phải tất cả mọi người đều vào tiểu đoàn trinh sát.

Vậy nên, trước khi đợt phân người diễn ra chính thức, chẳng mấy ai để ý Tiểu đoàn trưởng là ai.

Lẽ dĩ nhiên Lăng Yến cũng vậy, nhưng có một chiến sĩ khác lại ra vẻ thần thần bí bí như thể mình là thám tử lâu năm, săn tin chuyên nghiệp nói: “Đến cả Tiểu đoàn trưởng của mình là ai mà các cậu còn không biết hả?”

Hơi thở của Lăng Yến càng lúc càng gấp, cậu run rẩy hỏi: “Tiểu đoàn trưởng Diệp tên đầy đủ là…”

“Diệp Triêu đó!” Chiến sĩ kia nói: “Diệp Triêu là Tiểu đoàn trưởng Diệp, bộ đội đặc chủng, thiếu tá được điều tới!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.