Mè Xửng (Ngưu Bì Đường)

Chương 2: Chương 2




Dù đã chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng một lần nữa đứng trước mặt Diệp Triêu, ở cùng một chỗ với anh, cậu vẫn không thể kiểm soát được sự rung động từ sâu thẳm con tim.

Tiểu đoàn trinh sát thuộc tập đoàn quân của chiến khu Tây bộ A đóng tại ngoại ô Trường Xuân. Không lâu trước, thông tín viên của Tiểu đoàn trưởng Diệp Triêu gặp chuyện, nên đã bị điều chuyển đi nơi khác. Thời điểm đó cũng là lúc đang diễn ra Đại hội bộ đội trinh sát toàn quốc, Diệp Triêu đành phải đi Bắc bộ tham dự hội nghị, việc tuyển chọn thông tín viên mới, toàn quyền giao lại cho ban chỉ huy tiểu đoàn phụ trách.

Giấy xác nhận chuyển giao của Lăng Yến đã được chuyển đến vào ngày hôm nay, Diệp Triêu trở lại doanh trại, cầm tư liệu về thông tín viên mới xem qua, khi nhìn đến mục họ tên, mặt đột ngột biến sắc, vài giây sau bỏ tư liệu xuống, cười cay đắng xoa xoa ấn đường*.

Có lẽ chỉ là cùng họ cùng tên mà thôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Yến ăn mặc chỉnh tề, cúc áo của áo trong cài cẩn thận, giày da lau sáng bóng, đứng trước gương soi những 15 phút đồng hồ, khẽ giọng lẩm nhẩm: “Báo cáo thủ trưởng, tôi là binh nhì Lăng Yến, từ hôm nay bắt đầu đảm nhiệm chức vụ thông tín viên của ngài!”

Rất nhiều chiến sĩ ở liên đội khác đi qua sau cậu, âm thanh cười nhạt dè bỉu vang lên không dứt, luẩn quẩn bên tai.

“Cái loại ẻo lả như nó cũng chỉ đáng làm lính cần vụ thôi.”

“Người ta là thông tín viên đấy.”

“Thông tín viên thì làm sao? Cũng chẳng phải cũng làm mấy việc như bọn lính cần vụ? Nam nhi đại trượng phu, muốn thăng chức thì phải tự dựa vào bản lĩnh của chính mình, bợ đít thủ trưởng thì nói làm cái mợ gì!”

“Chậc chậc, anh hả, tôi nghĩ có muốn nịnh bợ cũng chẳng nịnh nổi đâu. Thông tín viên yêu cầu cốt yếu chính là khuôn mặt cân đối*, chúng ta đàn ông đàn ang, bộ dạng lỗ mãng, nằm mơ cũng không đến lượt.”

“Đàn ông đàn ang lỗ mãng thì sao, cũng còn hơn cái loại ẻo lả bán sắc lấy tiền.”

*Khuôn mặt cân đối, nguyên gốc ngũ quan đoan chính. Ngũ quan bao gồm: tai, lông mày, mắt, mũi, miệng trên khuôn mặt. Qua ngũ quan có thể phân tích được cơ bản tính cách một người, đồng thời đoán được vận thế của người đó. Lông mày liên quan tới sức khỏe, địa vị; mắt liên quan tới năng lực, ý chí, tâm tính; mũi liên quan tới sức khỏe tài lộc; miệng liên quan tới hạnh phúc, cơm no áo ấm, cùng may mắn; tai liên quan tới tuổi thọ của một người.

Lăng Yến chẳng thèm đếm xỉa tới mấy lời chế giễu nhạo báng, tâm tình cực kỳ phấn khởi sung sướng nhướng cao mày. Trong gương hiện lên hình ảnh một quân nhân trẻ tuổi đẹp trai lai láng, cả người bừng bừng sức sống, tinh thần phấn chấn sảng khoái.

Trong chốc lát, một vị thiếu úy của ban chỉ huy tiểu đoàn cầm văn kiện chạy tới, vẫy vẫy tay với cậu: “Lăng Yến phải không? Tiểu đoàn trưởng Diệp đã quay lại, tôi dẫn cậu đi báo danh.”

Trên đường đi qua những doanh trại, trái tim Lăng Yến đập thình thịch thình thịch như trống đánh, hồi hộp căng thẳng tới nỗi lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Thiếu úy là binh sĩ tốt nghiệp trường quân đội được điều tới, không có được khí chất ngang tàng cuồng dã, lỗ mãng máu chiến của dân nhà binh, lịch sự nho nhã mà dịu dàng nói: “Đừng căng thẳng, bình thường Tiểu đoàn trưởng Diệp rất ít nói, nhưng là người rất tốt. Làm thông tín viên của anh ấy, cậu chắc chắn chẳng cảm thấy khổ cực chút nào. Thông tín viên trước rất thân với tôi, nói Tiểu đoàn trưởng Diệp chưa bao giờ sai anh ta đi giặt quần áo, bưng trà rót nước hay làm những việc vặt vãnh, cũng không bắt đi làm việc riêng, rất tôn trọng anh ta. Thậm chí thời gian đầu, ngay cả mấy công việc như quét dọn vệ sinh đều tự thân vận động.”

Lăng Yến gật gật đầu: “Tiểu đoàn trưởng tự mình giặt quần áo và quét tước dọn dẹp ạ?”

“Tiểu đoàn trưởng của chúng ta có một đặc điểm”, thiếu úy nói: “Cậu vào lính chưa lâu, có thể không biết Tiểu đoàn trưởng Diệp chính là bộ đội đặc chủng được điều tới. Năm ngoái, lúc anh ấy mới tới, nói chẳng cần thông tín viên gì hết, muốn tự mình làm tất cả mọi việc. Chúng tôi đều rất ngạc nhiên, sau đó cấp trên vẫn bố trí, điều đến một thông tín viên cho anh ấy.”

Trong lúc Lăng Yến lắng nghe, đôi mắt cậu sâu thăm thẳm, khiến cho người bên cạnh không thể nhìn thấu được đằng sau đôi mắt ấy ẩn chứa điều gì.

Thiếu úy lại nói tiếp: “Nhưng dù rằng Tiểu đoàn trưởng Diệp là người điềm tĩnh ôn hòa, thì có vài điểm tôi cũng phải nhắc, để cậu lưu ý.”

“Anh nói đi ạ.”

“Tiểu đoàn trưởng Diệp không phải sĩ quan bình thường, dù anh ấy là bộ đội đặc chủng, đã lăn lộn chiến đấu nhiều năm, nhưng anh ấy không phải là quân nhân có xuất thân không chính quy, ý của tôi cậu có hiểu không?”

Gia cảnh của Diệp Triêu, hiển nhiên Lăng Yến rất rõ, cậu hiểu lời thiếu úy nói, đáp lại: “Tôi hiểu.”

“Hiểu rõ thì tốt, năng lực tiếp nhận và xử lý thông tin cùng nhìn mặt đoán ý của thông tín viên yêu cầu khá cao, nếu cậu đã hiểu rồi, chúng ta tiếp tục”, thiếu úy nói tiếp: “Với thân phận của Tiểu đoàn trưởng Diệp ở chỗ đó, sau này khi cậu cùng anh ấy trao đổi với nhau, không được giống như trong đại đội, không nên động cái gì cũng nói bậy, cũng đừng xưng hô anh em thân thiết bỗ bã, hành động giữ ý tứ đừng lỗ mãng như mấy tay giang hồ. Tiểu đoàn trưởng Diệp thích những người yên tĩnh một chút.”

Nghe đến hai chữ “yên tĩnh”, trong mắt Lăng Yến hiện lên sự đau lòng vô hạn “Tôi đã rõ.”

“Ngoài ra thì không có vấn đề gì, Tiểu đoàn trưởng Diệp là người rất dễ sống chung, miễn là cậu không làm những việc vượt quá giới hạn, trái luật lệ thì ở bên anh ấy, hẳn là cậu sẽ sống rất tốt.”

Lúc gần đến doanh trại, Lăng Yến đột nhiên hỏi: “Tiểu đoàn trưởng đã xem tư liệu của tôi rồi sao?”

“Tất nhiên rồi. Mặc dù Tiểu đoàn trưởng Diệp đã giao lại nhiệm vụ tuyển chọn thông tín viên cho chúng tôi, nhưng cậu làm việc cho anh ấy, ngày hôm qua khi anh ấy trở về, tôi đã cầm tư liệu của cậu giao cho Tiểu đoàn trưởng xem.”

Khóe mắt Lăng Yến giật giật, thoáng lộ ra vẻ lo lắng cuống quýt, hỏi: “Vậy ngài ấy có nói gì không?”

Thiếu úy nhìn cậu một cái, tưởng cậu vẫn đang ở căng thẳng, cười xòa trấn an: “Không, anh ấy rất tin tưởng vào khả năng nhìn người* của chúng tôi. Lăng Yến, cậu rất xuất sắc, hy vọng cậu không khiến Tiểu đoàn trưởng Diệp và chúng tôi thất vọng.”

*Đoạn này nguyên gốc tác giả dùng từ 阳光 (trong 我们的阳光) tức là ánh sáng của chúng tôi. Nhưng theo mình nghĩ, tác giả viết nhầm, đáng lẽ phải dùng từ 眼光 (vì 2 từ này có pinyin khá giống nhau: 阳光: yángguāng; 眼光: yǎnguāng). 眼光 ý chỉ tầm nhìn, quan điểm, mình dịch ở đây là khả năng nhìn người.

Yết hầu của Lăng Yến trượt lên trượt xuống, ánh sáng trong mắt lắng lại, cậu hít sâu một hơi, khóe môi cong lên, âm thanh vang dội chứa đựng cả sự quyết tâm: “Vâng!”

Văn phòng của Diệp Triêu nằm ở tầng 3, thiếu úy gõ cửa, giọng nói lạnh lùng trầm trầm từ bên trong vọng ra:

“Mời vào.”

Ngay tức khắc xoang mũi Lăng Yến đau xót, khóe mắt nóng rực lên.

Thiếu úy đẩy cửa ra, gọi Lăng Yến vào trong, chào Diệp Triêu: “Báo cáo thủ trưởng, tôi đưa Lăng Yến đến!”

Hơi thở của Lăng Yến như ngừng lại, ánh mắt lướt qua thiếu úy, dừng tại người đàn ông đang đứng trước cửa sổ.

Diệp Triêu mặc bộ quần áo rằn ri dã chiến, dáng người cao to bị bao phủ bởi ánh nắng, phác ra mảnh bóng nhàn nhạt, gương mặt đẹp trai ngời ngời, nét nào ra nét ấy vẫn vẹn nguyên như trong hồi ức, tuy vậy, dấu vết của thời gian đã hằn sâu từng nét từng nét giữa đôi lông mày.

Trong tích tắc đối diện, đáy mắt Diệp Triêu lóe lên sự thất vọng mơ hồ.

Khóe môi Lăng Yến giật giật, đầu gối run rẩy, si ngốc nhìn Diệp Triêu, đôi mắt như ngọn lửa rực cháy.

Thiếu úy ho một tiếng, đập đập vào cánh tay cậu nhắc: “Sao lại ngẩn ra vậy? Mau chào thủ trưởng đi!”

Lúc này, Lăng Yến mới hồi thần, cố gắng đè nén những cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào trong tim, giơ tay chào: “Báo cáo thủ trưởng! Tôi là Lăng Yến, đến từ Trung đội 1 thuộc Đại đội 1, từ hôm nay bắt đầu đảm nhiệm chức vụ thông tín viên của ngài!”

Khi nói xong những từ cuối cùng, Lăng Yến xúc động đến nỗi muốn rơi nước mắt.

Diệp Triêu cũng chào lại, thái độ lịch sự, không hề ra vẻ trịch thượng, ngạo mạn, tuy nhiên, giọng điệu cùng vẻ mặt lại lạnh lùng, xa cách nghìn trùng “Chào cậu, ngồi xuống đi.”

Thiếu úy lại quay về phía Lăng Yến, dặn dò vài câu rồi mới đi. Cửa vừa đóng lại, Lăng Yến lau ngay lòng bàn tay đẫm mồ hôi lên trên quần, cố gắng hết sức để dằn xuống nỗi niềm tình cảm, đứng cạnh bàn làm việc, hé miệng phát ra âm thanh:

“Thủ trưởng…”

Diệp Triêu nhìn cậu, ánh mắt sâu lắng tĩnh lặng, “Ừ?”

Lăng Yến biết mình vừa mất tự chủ, trán túa mồ hôi. Dù đã chuẩn bị tinh thần thật tốt, nhưng một lần nữa đứng trước mặt Diệp Triêu, ở cùng một chỗ với anh, cậu vẫn không thể kiểm soát được sự rung động từ sâu thẳm con tim.

Phải tốn hơn 10 giây, cậu mới có thể ổn định được tâm trạng của mình. Lăng Yến nuốt nước bọt, kính cẩn hỏi: “Thưa thủ trưởng, ngài có việc gì cần tôi làm không ạ?”

Dường như Diệp Triêu hơi sửng sốt, đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ vào một nhóm các chiến sĩ đang huấn luyện: “Họ là đồng đội của cậu phải không?”

Lăng Yến nhìn thấy Tuân Diệc Ca, đáp lời: “Đúng ạ!”

Diệp Triêu im lặng một lúc, rồi nói tiếp: “Ở đây không có việc gì, cậu không cần pha trà đưa tin, cũng không cần đứng gác. Những tân binh có thể gia nhập Đại đội 1, đều là những binh sĩ xuất sắc nhất, lúc không có việc gì cậu nên cùng bọn họ tham gia huấn luyện, đừng để lỡ mất.”

Dường như Lăng Yến biết Diệp Triêu sẽ nói như vậy, nên ngay lập tức nói: “Thủ trưởng, đảm bảo an toàn, hỗ trợ công việc và sinh hoạt của ngài là bổn phận trách nhiệm của tôi, ngài ở đâu tôi sẽ ở đó.”

Chân mày Diệp Triêu khẽ giật, khuôn mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, vài giây sau cầm lấy tài liệu đang xem lúc trước, chỉ về sô pha gần đó: “Vậy cậu ngồi xuống đó đi, chiều nay tôi muốn đi tới trụ sở bộ chỉ huy sư đoàn, đang vội vàng xem cho xong chỗ tài liệu này, cậu không có việc gì thì đi nghỉ một chút đi.”

Lăng Yến hiểu rõ, lời này ý là muốn cậu đừng làm phiền mình.

Cậu đi xuống cạnh sô pha, ngồi ngay ngắn, hai mắt đăm đăm nhìn Diệp Triêu, như thể muốn bù đắp cho từng ấy năm trời.

Diệp Triêu ngẩng đầu, một lần nữa bốn mắt chạm nhau, ngay lập tức Lăng Yến đứng dậy, nhanh trí nói: “Thủ trưởng, để tôi rót thêm trà cho ngài!”

Đặt cốc trà đang tỏa ra hơi nóng lên bàn, Lăng Yến đạt được mong muốn đến gần Diệp Triêu thêm một chút, nỗi hạnh phúc đong đầy suýt nữa đã không kiềm giữ được trong đôi mắt.

Diệp Triêu trầm giọng nói một câu: “Cảm ơn”, rồi lại cúi xuống nhìn tài liệu.

Từ góc nhìn của Lăng Yến, có thể nhìn thấy nếp nhăn rất mờ trên khóe mắt Diệp Triêu.

Người đàn ông này tựa như ngọn hải đăng sáng rực trong lòng cậu, là tấm gương mà cậu hướng tới, trong lúc cậu không biết không hay, đã chẳng còn trẻ nữa rồi.

Buổi chiều, Diệp Triêu chuẩn bị lái xe đến trụ sở bộ chỉ huy sư đoàn, Lăng Yến ngăn ở cửa xe Jeep*, nói: “Thủ trưởng, để tôi lái xe.”

“Không cần.” Diệp Triêu khoát tay: “Cậu nên thu dọn đồ đạc tới ký túc xá đi. Ban chỉ huy tiểu đoàn đã bố trí xong, cậu ở bên cạnh phòng tôi. Cậu đi dọn dẹp đi, tránh để lúc buổi tối về lại không có chỗ ở.”

Lăng Yến kinh ngạc, ngỡ ngàng hỏi: “Tôi không ở cùng với ngài ạ?”

“Ở cạnh phòng tôi là được rồi, tôi không có nhiều việc cần trợ giúp”. Diệp Triêu nói xong, mở cửa lên xe. Lăng Yến đứng im, chôn chân tại chỗ nhìn xe Jeep chạy ngày càng xa, lặng lẽ bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi cứ muốn cùng ở với ngài cơ!”

Trong lúc dọn ký túc xá, cậu nghĩ ra một cách. Lăng Yến nói với người của bộ phận hậu cần là đã thuyết phục, bàn bạc với Tiểu đoàn trưởng xong xuôi rồi, sau này cậu vẫn ở chung ký túc với Tiểu đoàn trưởng, để tiện cho việc chăm sóc Diệp Triêu.

Nhân viên đội hậu cần cũng không gọi điện thoại cho Diệp Triêu chứng thực, đem chìa khóa dự bị đưa cho cậu.

Mở cửa ra, từ bên trong phả ra mùi hương dễ chịu, không khí trong sạch. Lăng Yến đứng ở cửa phòng bần thần trong chốc lát, mới vội vàng mang hành lý vào.

Ký túc xá của thủ trưởng khác với các chiến sĩ, không chỉ có một phòng vệ sinh, còn có một phòng ngủ phụ diện tích nhỏ hơn.

Phòng ngủ đó được chuẩn bị cho thông tín viên, lính cảnh vệ hoặc lính cần vụ.

Lăng Yến tốn nửa tiếng mới thu xếp xong đồ dùng sinh hoạt, sau đó vừa thấp thỏm lại vừa háo hức đi vào phòng ngủ của Diệp Triêu.

Trong phòng có một cái giường, một chiếc bàn, một giá sách, một tủ quần áo, chăn được gấp thành hình miếng đậu*, mặt bàn sạch bóng không hạt bụi.

Lăng Yến đi đến bên cửa sổ, từ từ khuỵu gối xuống, nằm sấp trên chiếc giường đơn, hít thật sâu.

Gió thổi bay rèm cửa, ánh nắng mùa xuân chiếu lên quân phục của cậu. Lăng Yến cứ nằm sấp như thế không động đậy, cho tới một lúc thật lâu thật lâu sau, bờ vai khe khẽ run rẩy.

Trong không khí, một tiếng thở dài cực khẽ nhẹ nhàng vọng đến theo tiếng gió, ga giường phẳng phiu bị kéo, tạo thành một nếp nhăn cực nhỏ, Lăng Yến như thể đang tự thì thầm nói với chính mình: “Diệp Triêu, em rất nhớ anh.”

Lúc Diệp Triêu trở về đã là chiều tối, Lăng Yến đã quét tước xong xuôi toàn bộ ký túc, nhanh nhẹn lanh trí đứng trước mặt Diệp Triêu, hơi lém lỉnh giơ tay chào anh: “Thủ trưởng, ngài đã về!”

Diệp Triêu nhìn lướt qua phòng ngủ phụ, lông mày nhíu lại, “Chẳng phải cậu ở phòng bên cạnh sao?”

“Đúng ạ.” Lăng Yến đứng thẳng tắp, giọng điệu vừa cố chấp vừa nghiêm túc: “Nhưng thưa thủ trưởng, tôi là thông tín viên của ngài, tôi có trách nhiệm phải chăm sóc ngài. Ngài bảo tôi ở phòng bên cạnh, không giao cho tôi làm bất kỳ việc gì, vậy tôi làm thông tín viên để làm gì? Một thông tín viên như vật trang trí, so với bình hoa có gì khác nhau? Thủ trưởng, tôi tới đây để hỗ trợ ngài, mong ngài đừng tước đi quyền lợi trong công việc của tôi.”

Diệp Triêu nhìn cậu, ánh nhìn như có nhiều điều suy nghĩ, cuối cùng cũng không ngăn cản nữa.

Lăng Yến vội vàng đưa qua cốc nước đã nguội gần hết, nét nghiêm túc trên mặt đã chẳng còn, chỉ còn sự nhiệt tình cùng nụ cười lễ độ đúng mực: “Thủ trưởng, mời ngài uống nước.”

Diệp Triêu cầm lấy chiếc cốc, uống một ngụm, Lăng Yến lại nói: “Thủ trưởng, buổi chiều tôi đã tổng vệ sinh xong, về sau công việc vệ sinh, những chuyện vụn vặt ngài hãy giao cho tôi làm ạ.”

“Được.” Diệp Triêu đặt cốc nước xuống, miễn cưỡng khen cậu: “Làm tốt lắm.”

Lăng Yến cười hì hì, “Sau này, quần áo ngài thay ra cũng để cho tôi giặt đi ạ.”

“Không cần.” Lần này, Diệp Triêu từ chối, chỉ vào trong phòng ngủ của cậu: “Cậu làm việc của mình đi.”

Lăng Yến cũng không khăng khăng nài ép, yên lặng quay về phòng mình, cầm lấy quyển tiểu sử của một người nào đó, xem mà lòng loạn cào cào.

Từ phòng vệ sinh vang lên tiếng nước rào rào, Lăng Yến nhón chân nhẹ nhàng đi đến phòng ngủ của Diệp Triêu, nhìn thấy quần áo Diệp Triêu thay ra, chỉ muốn ngay lập tức ôm vào trong ngực, lại sợ bị anh phát hiện, nghĩ đi nghĩ lại một lúc, mãi cho tới lúc tiếng nước ngừng lại.

Trong lòng cậu hoảng hốt, vội vội vàng vàng rời khỏi phòng ngủ.

Diệp Triêu mặc áo thun quân đội màu xanh lá cùng quần đùi, sau khi giặt xong quần áo, anh tắt đèn phòng bên ngoài.

Mũi Lăng Yến rất thính, được một lúc thì ngửi thấy mùi rượu thuốc nồng nặc phả đến.

Không kìm nổi sự tò mò, cậu nhẹ nhàng đi tới cạnh cửa phòng Diệp Triêu, chần chừ bứt rứt một lúc lâu mới hỏi: “Thủ trưởng, ngài bị thương ạ?”

Bên trong phòng vang lên tiếng bình thủy tinh chạm vào nhau, Diệp Triêu nói: “Vết thương cũ, không sao.”

Trái tim Lăng Yến đau đớn xót xa, “Tôi, tôi có thể vào xem vết thương của ngài không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.