Mè Xửng (Ngưu Bì Đường)

Chương 8: Chương 8




Lúc này đây, Diệp Triêu đã 30 tuổi, chín chắn từng trải, còn cậu vẫn chỉ là cậu của 10 năm trước, một thằng nhóc 20 tuổi khờ dại.

*

Lăng Yến không muốn đi Liệp Ưng lần nữa, bởi vì ở chính nơi đó, cậu đã lỡ mất 10 năm ở bên Diệp Triêu.

Lúc này đây, Diệp Triêu đã 30 tuổi, chín chắn từng trải, còn cậu vẫn chỉ là cậu của 10 năm trước, một thằng nhóc 20 tuổi khờ dại.

Lần đầu gặp gỡ là năm họ bao nhiêu tuổi?

Nhớ lại quãng thời gian ấy, đó là những ngày đầu hạ, tại khu nhà dành cho cán bộ chiến sĩ trong quân đội.

Từ khi sinh ra, Lăng Yến đã yếu ớt. Trước 7 tuổi hầu như phần lớn thời gian cậu đều ở suốt trong bệnh viện An Gia, mắc hết bệnh nặng tới bệnh nhẹ, liên tục không dứt. Chỉ mới bé xíu thôi, mà Lăng Yến đã dạo qua Quỷ Môn Quan vài vòng.

Năm Lăng Yến 7 tuổi, sức khỏe của cậu tốt hơn một chút, số lần đi bệnh viện giảm đi đáng kể. Mùa hè, lần đầu tiên mẹ Lăng Yến đưa cậu tới nhà ông ngoại chơi, với mục đích để cậu chơi với những đứa trẻ trong khu tập thể quân đội, cùng ông ngoại rèn luyện thân thể.

Đây là kết quả bàn bạc của mẹ cậu với bác sĩ.

Một tay cậu bị mẹ dắt đi, một tay kéo theo vali hành lí của mình. Lúc đứng trước căn nhà cổ kính 3 tầng, cậu hỏi mẹ với điệu bộ non nớt ngây thơ: “Mẹ ơi, cục cưng phải ở đây sao?”

“Ừ, đây là nhà ông ngoại.”

“Không muốn đâu, cục cưng muốn về nhà! Chỗ này không đẹp, mẹ ơi, mẹ đưa cục cưng về nhà mẹ nhé?”

Mẹ Lăng Yến ngồi xổm xuống, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu: “Cục cưng nghe lời mẹ, ở đây có chỗ nào không đẹp? Bác sĩ đã dặn rồi, con không được ở lì mãi trong nhà, nên ra ngoài, chơi cùng với nhiều bạn khác, vận động rèn luyện nhiều vào. Ở đây có rất nhiều bạn bằng tuổi con, trong nhà ông ngoại còn có một anh hơn con 2 tuổi, con sẽ thích ở nơi này thôi.”

“Nhưng tòa nhà này nhìn không đẹp, cục cưng muốn ở trong biệt thự màu trắng có vườn hoa lớn cơ.” Lăng Yến dẩu môi, chớp chớp đôi mắt to, hai má phúng phính ửng hồng.

“Nhà của ông ngoại cũng là biệt thự mà, cục cưng nhìn xem, phía bên kia cũng có vườn hoa đó thôi?”

“Vườn hoa ấy bé tí tẹo! Cục cưng muốn vườn hoa lớn cơ!”

Mẹ cậu thở dài, nắm lấy bàn tay bé xíu của cậu, “Ngoan nào, cùng mẹ đi vào trước đã nhé? Ở đây vài ngày xem sao, nếu thật sự không thích, mẹ lại đưa con về.”

Lăng Yến cau mày, sau khi nghĩ một lúc, ngoan ngoãn gật gật đầu: “Dạ.”

Ông ngoại Lăng Yến là tướng quân của chiến khu Đông bộ, ở tại khu nhà dành cho những người đứng đầu. Hồi còn rất nhỏ, Lăng Yến đã từng gặp ông ngoại, nhưng đến giờ ấn tượng đã phai mờ hết cả. Lúc này đây, cậu ngồi trên ghế sô pha trong nhà ông, tâm trạng phấn khích hồi hộp khiến khuôn mặt thường ngày tái nhợt cũng sáng sủa linh động hẳn lên.

Tuy ông ngoại nói khá ít, nhưng cũng không giống như hình tượng ‘nghiêm khắc’ trong đầu cậu. Sau khi dẫn cậu đi xem phòng xong, còn tự mình gọt đào cho cậu ăn.

Ở nhà, Lăng Yến được dạy dỗ rất tốt, ăn bất cứ thứ gì cũng nhai từ tốn chậm rãi, dù trên môi bóng nước nhưng khuôn mặt vẫn luôn sạch sẽ. Ăn xong quả đào, cậu rửa sạch tay, ngẩng đầu lên hỏi: “Ông ơi, anh con đâu ạ?”

“Anh đang đi chơi cùng với bạn rồi, đến tận buổi tối, lúc ăn cơm mới về cơ.” Ông ngoại vuốt ve đầu cậu: “Nếu Tiểu Yến mệt rồi thì đi ngủ đi, mắt díp hết lại rồi kìa.”

Lăng Yến ngáp một cái, quay đầu nhìn mẹ mình. Mẹ cậu cười dịu dàng “Cục cưng đi ngủ đi, mẹ nói chuyện với ông ngoại một lúc.”

Lăng Yến tự đi lên tầng, nằm trên giường một lúc nhưng cố như nào cũng chẳng ngủ được.

Giường nhà ông ngoại rất cứng, chiếu lại là chiếu trúc, cậu ngủ không quen, lăn đi lăn lại một lúc thì ngồi dậy, đảo đảo mắt, quyết định đi tìm anh mình chơi.

Cậu nhẹ nhàng chạy xuống dưới tầng, còn chưa kịp đi ra ngoài đã bị mẹ nhìn thấy.

“Cục cưng muốn đi đâu vậy?”, mẹ cậu hỏi.

“Con muốn đi tìm anh ạ”, lúc này Lăng Yến đã thay quần áo, áo sơ mi màu trắng bên trong quần yếm, giày da nhỏ nhắn, giống như một con búp bê làm bằng sứ, vừa xinh đẹp lại vừa mỏng manh dễ vỡ.

“Một lúc nữa anh sẽ về, nghe lời mẹ, đừng chạy lung tung.”

“Cứ để cho Tiểu Yến đi đi.” Đột nhiên ông ngoại nói, “Trong đây rất an toàn, cả ngày bọn nhóc chạy tới chạy lui khắp nơi, con không phải lo.”

Trên mặt mẹ cậu lộ ra vẻ khó xử, “Nhưng mà Tiểu Yến…”

“Con đem nó đến chỗ ba chẳng phải vì muốn để nó tiếp xúc chơi đùa nhiều với bạn bè cùng trang lứa, rèn luyện thân thể nhiều hơn sao?”, ông ngoại nói tiếp: “Yên tâm đi, năm nay Tiểu Yến đã 7 tuổi, còn con hồi mới 4 tuổi, chẳng phải đã theo anh em mình đi trèo cây đó sao?”

Lăng Yến tuy hưng phấn nhưng vẫn tỏ vẻ ngoan ngoãn níu tay mẹ, năn nỉ: “Mẹ ơi, cục cưng có thể ra ngoài chơi với các bạn một lát được không?”

Mẹ cậu bối rối ôm cậu, rốt cục cũng gật đầu nói: “Nhớ cẩn thận.”

Lăng Yến chạy ra khỏi nhà, ngồi dưới tán cây một lúc. Dù lúc này cậu chẳng biết hướng nào vào hướng nào nhưng cũng không tỏ ra sợ hãi, cứ đi bừa theo con đường nhỏ rợp bóng cây.

Lúc ở trong nhà ông ngoại, cậu thật sự muốn ra ngoài tìm anh mình chơi. Nhưng khi ra rồi, lại thấy có tìm thấy anh hay không cũng chẳng sao. Chỗ này không giống với nhà cậu, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy từng hàng quân lính đi tuần, từ xa còn vọng tới tiếng hô vang. Rất nhiều đứa trẻ chạy như điên lướt qua cậu, có đứa còn cố quay đầu nhìn cậu một cái, tò mò quan sát cậu.

Cậu cúi đầu nhìn bản thân, sửa sửa lại nơ ở trên áo sơ mi.

Thơ thẩn đi bộ suốt cả buổi chiều quanh đây, cũng chẳng tìm thấy anh mình đâu.

Thực ra, cậu cũng không biết anh mình nhìn như thế nào, chỉ biết mỗi tên anh là Lục Chiêu, mẹ từng dặn cứ gọi anh là “anh Chiêu Chiêu”.

Trước bữa cơm tối, cậu bắt đầu quay trở về. Đi đến giữa đường thì bị một đám trẻ con chặn đường.

Đám trẻ con vây lấy cậu, đứa cầm đầu cười như thằng lưu manh. Cậu sợ hãi, lùi về phía sau định trốn, đầu gối lại bị đứa nào húc vào, ngã ngồi trên nền đất.

Đám trẻ con quây lại gần hơn, có đứa nói với điệu bộ kỳ quái: “Thằng nhãi này đi đi lại lại trên địa bàn của chúng ta mấy tiếng đồng hồ rồi. Má nó chứ, giờ là năm nào mà còn mặc áo yếm đeo nơ, định diễn kịch hả?”

Cả đám trẻ con cười ầm lên, đứa cầm đầu đột ngột kéo lấy nơ áo cậu, chóp mũi suýt nữa húc vào trán Lăng Yến, nói “Thằng ẻo lả, nói, mày đến từ đâu, sao tao chưa từng thấy mày?”

Từ nhỏ, Lăng Yến đã luôn được bao bọc che chở trong nhà, chưa từng nhìn thấy bộ dạng hung dữ như vậy, sợ hãi nhìn thằng nhóc trước mặt, ngây người ra vài giây mới nhỏ giọng kêu “Cục, cục cưng…”

Còn chưa nói xong, đám trẻ con đã cười càng dữ:

“Cục cưng? Cái quái gì vậy, tự gọi mình là cục cưng á?”

“Lần đầu tiên tao nghe thấy một đứa con trai gọi mình là cục cưng đấy. Chắc tao không nghe nhầm đâu nhỉ?”

“Nhầm thế quái nào được, đúng là cục cưng ha ha ha!”

Lăng Yến luống cuống tay chân, rối đến mức khóe mắt đều ửng đỏ hết lên.

Từ trước tới nay, chưa ai nói với cậu con trai thì không được gọi mình là cục cưng. Cậu vừa sợ hãi, lại vừa cảm thấy vô cùng oan ức tủi thân, muốn khóc lắm rồi nhưng vẫn cố gắng kìm lại nước mắt.

Trước đây lúc điều trị, cậu đau như sắp chết đi sống lại, cả khuôn mặt đầm đìa nước mắt. Sau đó cậu hiểu, nếu như mình khóc, mẹ cũng sẽ khóc, mắt ba sẽ ửng đỏ, nên cố gắng lén chịu đựng, dù có đau thế nào cũng không rơi nước mắt.

Bao nhiêu đau đớn cậu còn có thể chịu được, cớ gì lại có thể khóc trước mặt đám nhãi con lạ hoắc này?

Cậu bị đẩy ngã xuống đất, quần áo mới bị làm bẩn cả. Đám trẻ con vừa cười đùa vừa giẫm đi giẫm lại lên người cậu, cười cợt, mỉa mai chê cậu đúng là thằng ẻo lả.

Cậu ôm lấy cơ thể, co tròn người lại, cắn răng kìm chặt nước mắt.

Tuy đám trẻ con không đánh cậu nặng tay, nhưng lại muốn làm cậu chật vật khốn khổ. Lực đá không mạnh, lúc đánh lên người, sự đau đớn so với cơn đau lúc nằm trên giường bệnh còn không bằng một phần nghìn.

Thế nhưng cậu cảm thấy rất khó chịu, cậu không hiểu mình sai ở đâu, vì sao mình lại bị đối xử như vậy?

Giờ phút này đây, anh Chiêu Chiêu đâu rồi? Cậu nghĩ, tại sao anh Chiêu Chiêu không đến cứu cậu?

Viền mắt lại bắt đầu nóng lên, lúc nước mắt suýt rơi xuống, thì một âm thanh vang lên:

“Chúng mày làm gì đấy hả?”

Cậu có thể thấy rõ lũ trẻ con lùi dần ra ngoài, thậm chí có mấy thằng nhóc còn lùi hẳn lại vài bước. Đứa cầm đầu nói: “Anh Triêu?”

Lăng Yến nhìn thấy một đôi giày thể thao sạch sẽ.

Càng lúc, đôi giày thể thao tiến càng gần cậu, Lăng Yến ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt người ấy.

Là một cậu con trai, trông có vẻ lớn hơn cậu vài tuổi.

“Chúng mày đang làm gì đấy hử? Bắt nạt trẻ con?” Người ấy không nhìn cậu nữa, cũng chẳng nâng cậu dậy, lừ mắt nhìn đám trẻ con, có vẻ hơi tức giận.

“Chúng em chỉ đùa chút thôi, anh Triêu, anh đang đá bóng mà, sao lại chạy đến đây ạ?”

“Đúng vậy, chúng em chỉ đùa thôi, chứ không phải bắt nạt trẻ con đâu!”

Đám trẻ con thi nhau phân trần, Lăng Yến nghe thấy tên bọn chúng gọi, bỗng nhiên đôi mắt sáng lên.

“Anh Chiêu? Anh Chiêu Chiêu?”*

Chắc chắn đây là anh Chiêu Chiêu!

*Ở đây Chiêu với Triêu (trong Diệp Triêu) gọi giống nhau, đều có pinyin: zhāo, nên Lăng Yến bị nhầm anh Chiêu Chiêu thành Diệp Triêu.

Cậu nhìn theo người cứu mình, cố gắng ngồi dậy, mở rộng hai tay, như mở cờ trong bụng kêu lên: “Anh Chiêu Chiêu!”

Diệp Triêu ngỡ ngàng, lúc này đây mới ngồi xổm xuống, ngờ ngợ nhìn cậu.

Đám trẻ con ngơ ngác nhìn nhau, có thằng nhóc lúng túng cười gượng gạo: “Hóa, hóa ra là họ hàng của anh Triêu ạ? Chẳng… chẳng trách nào lại dễ thương như thế, ha ha ha, còn xinh hơn cả con gái nữa.”

Diệp Triêu lừ mắt, đám trẻ con lập tức cụp đuôi chạy mất, tan tác chẳng còn mống nào.

Vốn dĩ Lăng Yến không biết mình nhận nhầm người, vui mừng phấn khởi áp khuôn mặt nhỏ nhắn lên đầu gối Diệp Triêu, “Anh Chiêu Chiêu, cuối cùng anh cũng tới cứu em!”

Diệp Triêu gõ gõ vào đầu cậu, “Em gọi anh là gì?”

“Anh Chiêu Chiêu, anh là anh của em!”

“…”

“Anh Chiêu Chiêu!” Cả mặt Lăng Yến đầy bụi đất, trên trán còn có dấu giày, thế nhưng lúc cậu cười lên, trông vô cùng đáng yêu đẹp đẽ. Cậu lại mở rộng hai tay, như thể đang làm nũng mà gọi Diệp Triêu: “Nhanh về ăn cơm tối, anh Chiêu Chiêu, anh cõng em về nhà đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.