Cố Cẩm Nguyên và Đàm Ti Duyệt thật sự chưa đi được bao xa, lúc nghe thấy tiếng cổng chào ầm ầm, hai người quay đầu lại nhìn, vừa nhìn phía dưới, Đàm Ti Duyệt sợ tới mức che miệng lại, gần như nói không ra lời.
Vừa rồi, các nàng còn ở dưới cổng chào kia, nếu các nàng rời đi muộn một chút nữa, có lẽ cũng sẽ bị rơi xuống nước rồi!
Vừa rồi Cố Cẩm Nguyên kéo nàng ấy rời đi, nàng ấy còn muốn ở lại chơi một chút, chưa từng nghĩ trong phút chốc đã thay đổi lớn như vậy.
Đàm Ti Duyệt nhìn đám người rơi vào trong nước, có công tử hầu gia, cũng có nữ quyến yểu điệu, bây giờ rơi vào trong nước, tóc ẩm ướt dinh dính, quần áo ướt đẫm dán vào thân thể không nói, bộ dạng thét lớn này, bộ dạng khóc hô này, thật dự là đều không còn thể diện! Huống chi, sơ sẩy một cái, sợ là còn lo lắng tính mạng!
Nếu như không phải vừa rồi Cố Cẩm Nguyên kéo nàng ấy rời đi, chỉ sợ bây giờ nàng ấy cũng rơi vào trong nước rồi.
Đàm Ti Duyệt không giống với Cố Cẩm Nguyên, nàng ấy từ nhỏ sinh ở Hầu phủ, được nuông chiều sủng ái từ bé, nào đã từng gặp qua cái này, nhất thời toàn thân rét run, sắc mặt bị dọa đến tái nhợt, nắm chặt tay Cố Cẩm Nguyên không buông.
Cố Cẩm Nguyên ngược lại rất bình tĩnh, thứ nhất căn bản không xảy ra chuyện gì, thứ hai nếu rơi xuống nước nàng có thể bơi, thứ ba cho dù chật vật như những nữ tử bình thường rơi vào trong nước thì thế nào, cũng không phải chuyện chết người? Nàng không thèm để ý.
Cho nên nàng ngược lại cực kỳ bình tĩnh, nhưng bình tĩnh thì bình tĩnh, nhớ tới hành vi kỳ quái vừa rồi của Cố Lan Phức, không khỏi cười lạnh không thôi.
Tốt một Cố Lan Phức, là đoán chắc được cổng chào này sẽ sập, nàng ta làm sao biết được? Bên trong cái cổng chào sập này có âm mưu gì?
Cố Cẩm Nguyên nghĩ lý do phía sau, cuối cùng tay chân rét run.
Nàng ở Lũng Tây vốn không buồn không lo, nếu còn ở lại đó qua năm, vì ngoại tổ mẫu giữ đạo hiếu xong, sẽ tìm một nam tử ổn định sau đó gả đi, sau đó trải qua thời gian của phụ nhân Lũng Tây bình thường, từ đó về sau không dây dưa gì với kinh thành này.
Nhưng nàng bị đón trở lại, không thể không trở lại.
Đã trở lại, nhưng lòng người khắp nơi hiểm ác, không một chỗ an ổn, ngay cả ngủ trên giường cũng không thể yên giấc!
Cố Cẩm Nguyên cầm tay Đàm Ti Duyệt, dùng giọng điệu khác thường nói: “Ngươi không cảm thấy, rất kỳ quái sao?”
Đàm Ti Duyệt: “Đúng, quá kỳ quái! Trong này nhất định có quỷ!”
Nhưng cụ thể là xảy ra chuyện gì, Đàm Ti Duyệt chưa nói.
Mặc dù Đàm Ti Duyệt được nuông chiều từ bé, tính tình đơn thuần, nhưng nàng ấy không phải là người ngu, loại âm mưu thủ đoạn xảy ra trong hoàng cung, chỉ sợ là nước sâu vẩn đục, xa xa không phải chuyện của một quý nữ Hầu phủ như nàng ấy được nhắc đến.
Lúc này Cố Cẩm Nguyên đã trở lại bình thường, trái tim băng giá lúc đầu đã khôi phục lại, nàng có chút ngẩng mặt lên, nhìn Cố Lan Phức giãy giụa trong nước cách đó không xa: “Ngươi xem muội muội của ta, rất nhếch nhác, chỗ nào còn có thể diện của quý nữ Ninh Quốc Công phủ?”
Dĩ nhiên Đàm Ti Duyệt thấy được, nàng ấy cắn môi, nói: “Muội muội này của ngươi, từ nay về sau sợ là…”
Lời nói dư thừa, nàng ấy chưa nói, nhưng ý tứ, lại hiểu với nhau.
Cố Cẩm Nguyên thu hồi mắt, nhìn về phía cô nương hôm nay mình mới gặp: “Cảm ơn ngươi, Ti Duyệt.”
Đàm Ti Duyệt lại có chút kích động, nàng ấy càng nắm chặt tay nàng: “Cảm ơn ngươi, Cẩm Nguyên, nếu như không có ngươi, vừa rồi sợ là ta ---“
Nàng ấy hít sâu một hơi: “Từ nay về sau có chuyện gì, ngươi nói cho ta biết.”
Lời