Thái tử nhìn chằm chằm vào nàng, lạnh nhạt hỏi: “Thế nào, sợ?”
Cố Cẩm Nguyên nghe hắn nói, biết mình phải nói, không sợ, có gì đáng sợ? Mặc dù nàng là nữ nhi của Ninh Quốc Công phủ, nhưng nàng lại không có chỗ dựa, trong Ninh Quốc Công phỉ, nhìn qua thì Cố Du Chính có thể thương tiếc nàng một chút cũng không biết có tâm tư gì, không biết có thể tin cậy được không --- hết lần này tới lần khác nàng vẫn khinh thường.
Nàng thật sự là hai bàn tay trắng, nếu Thái tử có thể thượng vị, nàng còn có gì phải lo lắng.
Trước mắt giống như có một con đường sáng đang vẫy chào đón nàng, nhưng nàng lại do dự.
Nhìn Thái tử, nàng nhíu mày: “Không phải ngươi đã thích ta từ trước chứ?”
Chẳng lẽ nói cái không giải thích được kia, thật ra là yêu sao?
Nghĩ đến loại khả năng này, Cố Cẩm Nguyên cũng cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, làm sao có thể, hắn và nàng vốn không quen, cũng chưa gặp qua, lần đầu tiên hắn nhìn thấy mình, bộ dạng liền không giải thích được.
Nhưng Thái tử chỉ yên lặng nhìn nàng, chỉ yên lặng trong chốc lát, rồi đột nhiên nói: “Cố Cẩm Nguyên, rốt cuộc ngươi là hạng người gì, ta thật sự nhìn không thấu.”
Cố Cẩm Nguyên càng nhíu mày, hắn mới là người khiến cho người khác nhìn không thấu.
Thái tử tiếp tục nói: “Ngươi biết không, nếu như vừa rồi ta muốn, ngươi tuyệt đối sẽ chạy không thoát.”
Giọng nói trầm tĩnh mà quả quyết, làm cho trong lòng Cố Cẩm Nguyên lộp bộp một tiếng.
Đúng vậy, hắn nói đúng.
Nàng tuyệt đối không chống lại được một nam nhân ngày ngày luyện võ cưỡi ngựa, sức lực hắn mạnh mữ, vừa rồi có thể tùy ý xử trí mình.
Thái tử nhìn Cố Cẩm Nguyên: “Ngươi thật sự là không biết trời cao đất rộng, ngươi không có một chút đề phòng nào với nam nhân sao?”
Cố Cẩm Nguyên bị nghẹn,
Bỗng nhiên Thái tử lại nhớ tới cái gì đó, trầm giọng nói: “Cho dù từ nhỏ lớn lên với nhau, cũng phải đề phòng, Cố Cẩm Nguyên, ngươi phải nhớ kỹ, nam nhân là nam nhân, cho dù là nam nhân nào đều phải đề phòng. Ngươi quá tự cho mình là đúng, không có một chút tự giác của cô nương gia!”
Cố Cẩm Nguyên nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn một hồi lâu: “Ta biết, hôm nay ta sai, chính là không đề phòng ngươi.”
Nhưng nàng cũng không có cách nào đề phòng, mạng nhỏ của nàng không còn, còn đề phòng cái gì?..!
Nàng cắn môi, cười lạnh một tiếng: “Ngươi thích làm sao thì làm, dù sao ngươi cũng đã bỏ qua cho ta, đã bỏ qua thì ta đi đây!”
Nói xong, nàng xoay người rời đi.
Nàng không tin bằng hai chân của mình nàng không tìm ra được một cái sơn động, tại sao nàng phải cùng một chỗ với hắn?
Không giải thích được, bệnh thần kinh, bại hoại!
Ai biết nàng vừa đi chưa bao lâu, chợt nghe thấy một hồi tiếng “tê tê tê”.
Nàng dừng bước, đột nhiên ý thức đươc cái gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ngẩng mặt lên, nhìn về phía xung quanh, xung quanh đều là núi cao, núi non trùng trùng điệp điệp, Tây Sơn này khá lớn, nếu một hai người chết, căn bản tìm cũng tìm không thấy.
Huống hồ, hôm nay lại nổ ầm ầm, còn không biết xảy ra chuyện lớn gì, nếu một nữ nhi Ninh Quốc Công phủ mất tích, ai sẽ nhớ tới.
Nàng không chút do dự, xoay người, chạy trở về.
“Làm sao vậy?” Thái tử nhíu mày thản nhiên hỏi.
“Có rắn độc.” Cố Cẩm Nguyên hít sâu một hơi: “Nơi này có rắn độc, rất nhiều rắn độc.”
Có rắn độc, hơn nữa không phải một con, Cố Cẩm Nguyên cảm thấy, cho dù mình có cách đuổi rắn đi, nhưng một nữ tử yếu đuối, muốn sống an toàn, cũng không có khả năng.
“Ngươi nhìn thấy?”
“Ngươi đã sớm nhìn thấy?” Cố Cẩm Nguyên nghi ngờ nhìn Thái tử: “Không phải ngươi thả rắn độc chứ?”
“Ta rảnh rỗi như vậy sao?”
Được rồi, Cố Cẩm Nguyên không nói gì nữa.
Thái tử đi tới, cầm tay của nàng: “Lên ngựa.”
Luc này, Cố Cẩm Nguyên không vùng vẫy.
Thời điểm mấu chốt, người phải biết rõ sự thật, tuyệt đối không phải là lúc đùa