Mệnh Hoàng Hậu

Chương 56: Chương 56: Thiếu






Sau khi Thái tử đi, Cố Cẩm Nguyên nằm ở trên giường, một lúc lâu vẫn mặt đỏ tai nóng, chân mềm người nhũn, giống như nam nhân kia còn đang ôm mình, cho dù nhắm mắt trong đêm tối, nàng vẫn còn nhớ rõ cảm giác hắn lưu lại cho mình.

Thân thể của hắn cứng ngắc tràn ngập khát vọng, thậm chí nàng có thể cảm nhận được, chỉ cần mình hơi dung túng một chút, có lẽ đêm nay hắn sẽ không đi.

Nếu như hắn không đi, sẽ xảy ra chuyện gì?

Cố Cẩm Nguyên chợt nhớ tới lúc ở Tây Sơn, hắn ôm mình trên ngựa, để mình và hắn ngồi đối diện nhau, mình ôm lưng hắn.

Nghĩ tới đây, trong đầu Cố Cẩm Nguyên "ầm ầm" một tiếng, giống như có cái gì đó nổ tung, nàng nhịn không được che mặt, cảm thấy xấu hổ đến mức không muốn thừa nhận vừa rồi mình đã nghĩ cái gì.

Lúc ở Tây Sơn, tính toán trong đầu tất cả đều là đề phong hắn, cảm thấy hắn không có ý tốt, cảm thấy hắn muốn lợi dụng mình, thế cho nên ở trong mắt nàn, hắn chỉ là một Thái tử cao cao tại thượng, lạnh lùng giống như một tảng băng đá không có nhiệt độ, dĩ nhiên cũng không có bất kỳ suy nghĩ gì trong đầu.

Dù sao nàng như vậy, ngày xưa khi ở cùng với lão đại phu kia, cũng từng cầm ngân châm loay hoay với những gân mạch huyệt vị trên tảng đá khắc, cái này cũng không có gì lớn.

Nhưng một khi tâm tư động, người suy nghĩ nhiều, liền không giống lúc trước, bây giờ nghĩ lại luc ấy, thật sự hận không thể đánh mình vài cái.

Sao lại không có tâm đề phòng như vậy, dây dưa cùng với một nam nhân như thế, lại không để trong lòng, lúc ấy, nếu như hắn có tâm tư gì, thật sự chỉ đơn giản là muốn thân thể mình!

Cố Cẩm Nguyên hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại, sau đó tự lẩm bẩm với mình, coi như mình đã quên, đây không phải là mình, không phải mình làm ra chuyện đó.

Hi vọng hắn sẽ nhanh quên, bằng không lần sau thật không biết sẽ phải đối mặt với hắn như thế nào.

Cố Cẩm Nguyên cứ nằm ở trên giường nghĩ vẩn vơ như vậy, tới đêm khuya mới thiếp đi, cả đêm đều mơ, trong mơ đều là Thái tử.

Đến ngày thứ hai, nàng liền nói với Đàm Ti Duyệt, nói sau khi đến biệt uyển Lô gia, muốn hồi Ninh Quốc Công phủ.

Đàm Ti Duyệt nghe xong, có chút thất vọng: "Sao lại trở về? Trong nhà ngươi lộn xộn như vậy, ngươi trở về làm gì!"

Nàng ấy còn muốn nói với Cố Cẩm Nguyên, Cố Lan Phức của Ninh Quốc Công phủ này, hôn sự còn chưa biết như thế nào, mẹ con hai người đó còn đang náo loạn, bây giờ nàng trở về, cũng không có ý nghĩa gì.

Cố Cẩm Nguyên: "Bây giờ đã qua mấy ngày, chắc cũng đã giải quyết xong, hơn nữa ta cũng sợ lúc ta không có ở đó, vạn nhất có chuyện gì dính đến ta, chờ ta trở về sẽ muộn mất."

Đàm Ti Duyệt hiểu ý của nàng, than thở: "Một nữ tử khuê các như ngươi, tổ mãu ngươi và kế mẫu này sợ là cũng sẽ không làm chủ cho ngươi, ngươi có thể làm thế nào, bình thường ra nghe nói Ninh Quốc Công uy nghiêm chính trực, sợ là cũng chưa chắc sẽ để tâm tới cái này."

Cố Cẩm Nguyên nhìn bộ dạng lo lắng của nàng ấy, nở nụ cười: "Ta không lo lắng, ngươi lo lắng cái gì!"

Đàm Ti Duyệt lôi kéo nàng: "Ngươi thât Nhị ca của ta như thế nào? Thật ra tuy Nhị ca ta lớn lên không tính là tuấn tú cao lớn, nhưng nhìn chung cũng được, hơn nữa tính tình tốt, quan trọng là nhà của ta không có thói quen nạp thiếp, giống như phụ thân của ta, đại ca của ta, đều chưa từng nạp thiếp, ta ở trong nhà cũng được yêu thương, sau khi ngươi gả tơi, ta sẽ giúp đỡ ngươi, mẫu thân của ta cũng thích ngươi, chẳng phải là quá tốt rồi sao?"

Cố Cẩm Nguyên nghĩ thầm, nếu không có một Thái tử, thật ra Đàm Bùi Phong cũng có thể cân nhắc.

Đàm Bùi Phong này, nhìn tướng mạo, chắc hẳn là cũng mắc một chút tính tình của đệ tử quý gia, nhưng cũng không phải là vấn đề lớn gì, nếu hắn là phu, mình sẽ quản giáo thỏa đang, nhất định có thể phu xướng phụ tùy, ân ái bạc đầu.

Nhưng Cố Cẩm Nguyên không muốn.

Nếu là ba ngày trước, nàng chưa từng gặp Thái tử ở dưới cây hoa đào, nàng còn đang rối rắm, có lẽ sẽ thử cân nhắc Đàm Bùi Phong, nhưng bây giờ thì quyết không thể nào.

Lúc này cười nói: "Ti Duyệt, hai ta tốt như vậy, lại là tỷ muội tốt, có thể tùy ý chơi đùa nói chuyện tùy ý, nếu như đúng lời ngươi nói, ta thành tẩu tẩu của ngươi, còn không phải mắt to trừng mắt nhỏ, sợ là sẽ không thoải mái như bây giờ, đó mới khó coi!"

Đàm Ti Duyệt nghe thấy vậy, nhìn sang, liền thấy Cố Cẩm Nguyên tuy đang cười, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ kiên định, giống như đã có tính toán, cũng hiểu, đây là không coi trọng ca ca của nàng ấy.

Nàng ấy ngầm thở dài trong lòng, không khỏi cảm thấy tiếc, nhưng nghĩ lại, người có dung mạo như Cố Cẩm Nguyên, lại tài nghệ như vậy, chướng mắt nhị ca mình cũng là bình thường.

Đàm Ti Duyệt không nói gì nữa, tuy cùng Cố Cẩm Nguyên quan hệ không tệ, nhưng cũng không thể cưỡng ép đẩy nàng cho ca ca của mình, nhất thời nghĩ đến, trở về sẽ nói với ca ca, Cố Cẩm Nguyên không có ý kia, chỉ có thể thôi.

Luc này, Đàm Bùi Phong đi tới, cùng hai cô nương và nha hoàn đi đến biệt uyển Lô gia, bởi vì gần nên cũng không cần ngồi xe, cứ đi bộ qua là được, đi ra khỏi biệt uyển liền thấy ngay, bên cạnh cỏ mọc khắp nói, xa xa đào nở đầy cây, chim yến khẽ bay qua, không khí tươi mát hơn nhiều.

Phía trước hai cô nương tay trong tay đi, nha hoàn theo ở


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.