Mệnh Kỵ Sĩ

Chương 1: Chương 1: Quy tắc số 1 của Sun Knight




Ta là một gã kỵ sĩ. Chính xác mà nói, ta là Sun Knight của Thần Điện Ánh Sáng.

Thần Điện Ánh Sáng thờ phụng chính là Thần Ánh Sáng, và đây cũng là một trong ba tín ngưỡng có thế lực lớn nhất trên đại lục này. Tuy nó chỉ đứng thứ ba về kích cỡ, nhưng nếu nói về truyền thống thì ko có bất cứ tín ngưỡng nào có thể sánh bằng Thần Điện Ánh Sáng.

Mà mọi người đều biết, Thần Điện Ánh Sáng phân chia ra Thánh Điện và Thần Điện, tương ứng với hệ thống chiến đấu và hệ thống thần phụ.

Tất nhiên, ta là thuộc Thánh Điện rồi, trong Thánh Điện có 12 vị Thánh Kỵ sĩ kế thừa từ đời trước. Ở thời xưa, mỗi một vị Thánh Kỵ sĩ sẽ thống lĩnh theo một kỵ sĩ đoàn, giống như ta là Sun knight, cho nên thống lĩnh chính là Sun knight đoàn.

Nhưng ở cái thời đại thái bình này, thì tỷ lệ xảy ra chiến tranh rất thấp. Không có chiến tranh thì kỵ sĩ đoàn không thể xuất động; nếu như mà kỵ sĩ đoàn không thể xuất động, sẽ không thể trộm gà bắt chó, thừa dịp trong lúc hỗn loạn chôm chỉa một vài tài vật… Tóm lại, tại thời điểm này, Thánh Điện không thể nào nuôi nổi cả 12 kỵ sĩ đoàn. Cho nên chỉ đơn giản gom tất cả kỵ sĩ lại, biến thành một Thánh Điện kỵ sĩ đoàn, mà sau đó phân thành 12 đội. Về phần đội của ta, thì đương nhiên là chính là đội Sun Knight rồi.

Mặc dù Sun knight đoàn ban đầu biến thành Sun Knight đội, nhưng mà trong số 12 vị Thánh kỵ sĩ thì cái sự thay đổi này ít ảnh hưởng tới ta nhất. Bởi vì với tư cách là thủ lĩnh của 12 Thánh kỵ sĩ, ta đương nhiên chính là đoàn trưởng của cả Thánh Điện kỵ sĩ đoàn. Chỉ cần vẫn là đoàn trưởng, thì ai quan tâm nó là Sun Knight đoàn hay Thánh điện kỵ sĩ đoàn, đúng không nào?

12 Thánh kỵ sĩ có những ai?

Whoa, tốt hơn ta vẫn nên chậm rãi giới thiệu bọn họ cho bạn. Nếu như ta đọc một chuỗi tên ra thì mười người nghe xong hết mười người đều không nhớ nổi đâu là kỵ sĩ trưởng.

Hãy bắt đầu với cái gã đang đi kế bên ta. Đúng thế; ta đang nói về cái tên với tóc xanh biển dài đang bận nháy mắt với các cô gái xung quanh. Hắn chính là Storm Knight.

Mỗi một Thánh kỵ sĩ đều có tính cách đáng có của chính mình – đúng vậy, bạn nghe không lộn đâu, tính cách “đáng có”.

Ví dụ, Sun Knight bẩm sinh chính là người phát ngôn đầy lòng nhân ái của Thần Ánh Sáng.

Đúng thế; ta là người phát ngôn đầy lòng nhân ái của Thần Ánh Sáng.

Vì thế, bất luận dưới tình huống nào, ta cũng phải cười đến sáng chói như Mặt Trời. Ngay cả khi người mà ta sắp gặp là cái tên được mệnh danh là người đáng ghét nhất trong năm quốc gia của toàn đại lục chính là cái lão vua béo như con heo của Vong Hưởng quốc, ta vẫn phải cười như thể ta sắp gặp một đại mỹ nữ.

Để mà ép buộc bản thân coi lão béo bụng phệ như một em mỹ nữ– Anh em! Bạn có hiểu cái mức độ khó khăn của việc này không?

“Lòng nhân ái của Thần Ánh Sáng sẽ tha thứ tội lỗi của ngươi.”

Cái câu này là câu mà mỗi ngày ta phải nói đi nói lại hơn cả trăm lần, hơn nữa còn phải mang theo nụ cười hoàn mỹ nhất. Đây là một cái số mệnh của Sun knight, mãi mãi mang theo tươi cười tha thứ kẻ khác.

Bởi vì như toàn bộ lục địa đều biết, Sun Knight là người phát ngôn đầy lòng nhân ái của Thần Ánh Sáng, Sun knight sẽ không bao giờ bỏ cuộc việc cứu chuộc trước bất kỳ sinh mạng nào!

Do đó, mặc dù ta thật sự rất muốn một kiếm đâm chết tên vua heo bụng phệ đó và làm cho lão già đáng ghét không chịu chết sớm này ngay lập tức truyền ngôi cho đứa con dễ coi hơn hắn gấp nhiều lần. Nhưng ta vẫn chỉ có thể mang một nụ cười sáng chói, cố gắng đi đến khuyên bảo con heo ú đó không nên tăng thuế nữa!

Ah, lạc đề rồi, quay lại thôi.

Trở về với những gì ta đã nói, giống như Sun Knight là người phát ngôn đầy lòng nhân ái của Thần Ánh Sáng, Storm Knight là kỵ sĩ tượng trưng cho sự “tự do”. Cho nên anh ta rất là “tự do tự tại” và là một tên “phong lưu dễ dãi”. Hễ có một buổi họp có thể cúp, hắn sẽ cúp ngay!

Chỉ cần phụ nữ trông được mắt hơn một con rồng 1 tí, hắn cũng phải ném cho cô ta một cái nháy mắt tán tỉnh.

Chỉ cần là việc có tính chất liên quan một tí đến “tự do”, anh ta sẽ thọc một chân vào. Ví dụ, nếu như ở một nơi nào đó đang có một cuộc cách mạng, anh ta sẽ ít nhất chạy đến đó và làm 1 bài phát biểu kích động, có lúc làm xong diễn giảng còn thoát thân không được, bị buộc phải đi lãnh đạo tiểu đội xung phong gì gì đó.

Chẳng qua thần kỳ chính là, dù anh ta cúp hết tất cả các buổi họp, anh ta vẫn có biện pháp biết được tin tức mà buổi họp phát ra và còn làm tốt tất cả công việc được phân cho mình. (đôi khi anh ta sẽ có một núi việc để làm. Việc này thì bó tay; ai biểu hắn cúp buổi họp? Đương nhiên thừa dịp hắn không có ở đây và dồn hết công việc cho hắn). Thậm chí là biết được buổi họp lần sau là tuyệt đối không thể cúp, sau đó anh ta sẽ đến đúng giờ.

Có thể nói rằng, bạn mặc dù “được biết đến” là Storm knight tự do tự tại, và trên bề mặt bạn có thể không đến họp , nhưng bạn vẫn phải hoàn tất những công văn được giao cho bạn!

Còn về phần anh ta là một tên “phong lưu dễ dãi” … Trên dường đến đây, không cần biết là những cô công chúa, cung nữ, hay là những người bà nội trợ trang bị với đồ thục cầu tiêu, and ta cũng công bằng mà ném đi một cái nháy mắt tán tỉnh, khóe miệng còn luôn luôn mang nụ cười bất cần đời.

Nhưng ta cũng vẫn rất hoài nghi cái gã này căn bản vẫn còn là xử nam ngây thơ. Mặc dù hắn mệnh danh là “phong lưu dễ dãi” lâu như thế, nhưng ta chưa bao giờ thấy một bà bầu tìm hắn đòi chịu trách nhiệm.

Cái nụ bất cần đời của cậu ta chắc chắn là giả, cũng giống như cái đầu xanh lè của cậu ta.

Đúng vậy, mái tóc màu xanh của gã này là đồ nhuộm!

Tại sao?

Bởi vì cả lục địa đều biết rằng Storm Knight có mái tóc xanh như đại dương!

Không biết Storm Knight đầu tiên thật sự là có tóc xanh hay là muốn nhuộm cho vui. Tóm lại, chính ông ta đã hại những thế hệ sau của Storm Knight thê thảm. Tìm được đứa trẻ có tóc màu xanh có dễ dàng như thế sao?

Dĩ nhiên là không!

Thế nên những Storm Knight về sau buộc phải nhuộm tóc xanh trong suốt quãng đời còn lại. Nguyên nhân chết của tám trong số mười người họ là do bị suy thận vì nhuộm tóc quá nhiều….ha~~! Storm, ta xin một chút mặc niệm dành cho cậu.

“Cậu vừa nói gì à, Sun?” Bên cạnh ta, Storm Knight nhướn mày lên. Còn lộ ra cái biểu cảm không nên quấy nhiễu tôi nháy mắt tán tỉnh với phụ nữ.

“Anh em Storm, tôi đâu có nói bất kỳ lời nào với cậu đâu. Có thể là cậu đã nghe thấy tiếng thì thầm nhỏ nhẹ của Thần Ánh Sáng nhân ái đó”. Ta trả lời với một nụ cười ôn hòa.

Sắc mặt Storm thoáng một chút vặn vẹo. Ta nghĩ là cậu ta không thể chịu nổi cái cách nói chuyện của ta. Bởi vì chính ta còn không chịu được nữa mà. Nhưng mà, ta không có sự lựa chọn khác ngoại trừ cách nói chuyện này, cũng như Storm không có lựa chọn khác mà phải nháy mắt đưa tình với mỗi một người phụ nữ, cho dù cái phụ nữ đó có thể chẳng đẹp hơn con rồng chỗ nào.

Mà ta, cũng không thể không liên kết mọi câu nói với Thần Ánh Sáng, ngay cả khi nói về cái bồn cầu bị ngẹt, đây mười phần mười cũng là ý chỉ của Thần Ánh Sáng.

Do đó, ta không thích nói chuyện. Mà dù sao, chả ai ra quy định Sun Knight phải thích trò chuyện.

(Tạ ơn Thần Ánh Sáng; hên là Sun Knight đầu tiên không có để lại đặc điểm nhiều chuyện.)

Trở về cái vấn đề về tóc tai, giống như Storm Knight phải có cái đầu màu xanh, Sun knight ta phải có một mái tóc màu vàng óng và mắt xanh như bầu trời.

Ta chính là bởi vì mái tóc vàng chói này, ở trong thẩm hạch Mười Hai Thánh kỵ sĩ lúc đó, đã đánh bại một thằng bé có màu tóc khá giống màu nâu mà không phải màu vàng, nhưng kiếm thuật có thể cao minh gấp ba lần ta.

Vào thời điểm đó, lão sư của ta, cũng chính là Sun Knight nhiệm kỳ trước, trông như tan nát cõi lòng khi tuyên bố ta đã thắng cuộc tuyển chọn.

Từ đầu đến cuối ông đều nhìn chằm chằm vào thằng bé tóc nâu đó.

May là, mặc dù kiếm thuật của ta không bằng một góc thằng nhóc thiên tài đó, nhưng ở phương diện khác ta cũng coi như là một cái nhân tài ưu tú, lúc này mới an ủi lão sư của ta 1 chút.

Nhưng mà lâu lâu ta lại nghe được lão sư của ta len lén nói chuyện với mật thám, như, “Tìm được thằng bé tóc nâu chưa? Ta đã mua thuốc nhuộm tóc từ ma pháp sư đến rồi nè …”

♦♦♦♦

Sau mười phút đi dọc theo một cái hành lang dài đến muốn chết, thật là phung phí tiền của nhân dân đóng thuế, chúng ta cuối cùng đã đến đại sảnh. Để thực hiện mục đích đến gặp Quốc Vương lần này của ta, khuyên hắn giảm thuế … Mặc dù ta cảm thấy nếu như ta có thể khuyên hắn không nên lại tăng thuế, thì đã là kỳ công rồi.

“Chào ngài, tôi là Sun Knight từ Thần Điện Ánh Sáng, dưới lòng nhân ái của Thần Ánh Sáng, tôi đến đây để tham kiến Quốc Vương bệ hạ, truyền đạt lòng nhân ái của Thần Ánh Sáng.” Ta mang tươi cười, bình tĩnh nói với vệ binh.

Tên vệ binh mang vẻ mặt mơ màng, sùng bái mà nhìn ta mấy cái, mới quay vào truyền tin. Chốc lát, cánh cửa của đại sảnh từ từ mở ra.

Ta nở một nụ cười cám ơn hoàn mỹ với tên vệ binh, làm cả người hắn cảm động đến chảy nước, thấy trong mắt hắn lấp lánh những đốm nhỏ phát sáng, ha! Vậy là trong danh sách người hâm mộ của ta lại tăng thêm một cái tên rồi.

Mặc dù tên vệ binh này có dáng vẻ kinh ngạc vì sự tử tế bất ngờ, giống như là hắn không thể tin được ta lại có thể tỏ ra lịch sự với ngay cả một tên lính quèn như hắn. Nhưng thực ra thì hắn chỉ tự đa tình thôi. Không cần biết đó là gặp nhà vua hay một tên ăn mày trên góc đường, thì trên mặt ta cũng luôn là một nụ cười hoàn mỹ đúng kiểu Sun Knight, đó là bởi vì ta là kỵ sĩ.

Đúng thế, Sun Knight với một nụ cười rạng rỡ vĩnh hằng.

♦♦♦♦

Chúng ta tiến vào cái đại sảnh Quốc Vương hoành tráng hoa lệ, cái thùng mỡ lợn khốn kiếp đó vẫn ngồi trên vương vị và hắn còn béo hơn so với lần trước ta đến gặp hắn! Hắn có thể so sánh ngang ngửa ba chiến binh khổng lồ. Trời hỡi, làm sao mà hắn chưa chết bởi bị nhồi máu cơ tim hay mấy bệnh khác do béo phì vậy chứ?

Mang theo mỉm cười hoàn mỹ, ta quỳ với một đầu gối, nhẫn nhịn cảm giác mắc ói vì nhìn thấy đống thịt mỡ cuồn cuộn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ú nần của Quốc Vương, thần tốc hôn lên mu bàn tay một cái. Sau đó mỉm cười nói, “Quốc Vương bệ hạ, Sun Knight của Thần Điện Ánh Sáng đến để truyền đạt lòng nhân ái của Thần Ánh Sáng cho ngài.”

“Đủ rồi, đủ rồi! Ngươi lần đó cũng chẳng phải nói “truyền đạt lòng nhân ái”, kết quả đều là đến gây phiền phức!”. Quốc Vương cực kỳ không nể mặt ta mà xua xua tay.

Nếu không phải mi là người gây phiền phức trước, thì mi tưởng ta muốn tới đây coi mi béo ra được bao nhiêu nữa à?

Với nụ cười khẩn khoản và ngây thơ nhất, ta bắt đầu giải thích: “Quốc Vương bệ hạ, lòng nhân ái của Thần Ánh Sáng trải rộng trên đại lục chính là để cho mọi cá thể sống tiếp nhận giáo đạo của chính nghĩa và từ ái; mục đích của nó vốn không bao giờ nhằm gây phiền phức cho ngài. Tôi sẽ rất tiếc nuối nếu như có một sự hiểu lầm như thế và mong là ngài cho tôi cơ hội để giải quyết hiểu lầm này.”

“Đủ rồi!” Nghe xong đống lời này Quốc Vương lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, nói cho có lệ, “Nói mau đi, ngươi rốt cuộc lại đến làm cái gì?”

“Cảm tạ ngài đã cho tôi cơ hội giải thích hiểu lầm, tôi đã cảm nhận được lòng từ ái và bao dung của ngài, Quốc Vương bệ hạ,” Ta dùng lễ nghi hoàn mỹ để đứng lên. Ta âm thầm hít sâu vài hơi để chuẩn bị cho bài diễn văn dài lê thê mà ngay cả ta cũng chịu không nổi.

“Từ xưa đến nay, khi lòng nhân ái và tình yêu của Thần Ánh Sáng trải đầy trên đại lục này, mỗi cư dân trên đại lục này đều là con yêu của Người. Có bậc cha mẹ nào trên thế gian này không quan tâm đến con cái mình? Bởi vì không có bậc cha mẹ nào như thế, đương nhiên Thần Ánh Sáng cũng muốn mỗi con dân của đại lục này đều có cuộc sống ấm no. Mặc dù Thần Ánh Sáng là một vị thần có quyền lực vô hạn, nhưng Người không thể phá vỡ cái quy định về việc những vị thần không được đụng đến thế giới của người phàm. Vì thế, Người đã phó thác cho Thần Điện Ánh Sáng nhiệm vụ phát triển và chia sẻ triết lý của Người về tình yêu nhân từ và giao phó những đứa con yêu quý của Người cho những người cai trị được trời cao quyết định của đại lục này…”

Quốc Vương bệ hạ không hề kiêng kỵ đánh một cái ngáp ghê rợn.

Đồ lão già khốn nạn, mi chỉ là nghe mà thôi, mi có biết là nó khó chịu thế nào khi ta phải “nói” không hả!

“…Nhưng, mấy năm liên tục, sản lượng thu hoạch kém khiến cho con dân yêu quý của Người rơi vào cuộc sống bấp bênh. Mặc dù tôi chỉ là môt Sun Knight hèn mọn cho nên không thể hiểu được nội tâm của Thần Ánh Sáng, nhưng ngay cả tôi cũng hiểu điều này: làm sao mà Thần Ánh Sáng có thể chấp nhận những đứa con mình chịu đựng sự đau khổ này cơ chứ? Khi mà cuộc sống con dân của Người khó khăn – thánh thần ơi! Điều này sẽ làm cho Người cảm thấy đau lòng biết bao. Nỗi khổ của Người cũng làm cho Sun knight tôi đây cảm thấy xấu hổ, khi mà nghĩ rằng tôi đã phụ lòng Thần Ánh Sáng về cái nhiệm vụ tôi được phó thác, để cho những đứa con của Người sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng…”

Quốc Vương bắt đầu ngủ gà ngủ gật. Đại thần tả hữu bên cạnh hắn xuất ra công văn và bắt đầu hỏi ý kiến Đại Vương Tử người mà nắm chính trị trên thực tế. Đại Vương Tử bắt đầu phê sửa công văn mà đại thần mang lại.

Kế bên ta, Storm knight đã hoàn tất nháy mắt đưa tình với tất cả các cô gái trong đại sảnh, và đang định nháy lại từ đầu.

“…Dưới cuộc sống đau khổ như vậy, người dân vẫn tiếp tục tôn trọng nhà vua một cách thầm kín cùng với lòng yêu nước, họ giao nộp đầy đủ thuế. Hành động của họ thật sự cao thượng, hy sinh bản thân vì mục đích cao cả. Hành động cao thượng như thế nên được ban thưởng phù hợp, Quốc Vương bệ hạ, mặc dù việc tăng thuế là hành động cần thiết, nhưng vì sự xả thân cao thượng của người dân, ngài nên đền đáp thiện chí của họ; lúc này mới không làm trái với nguyên tắc của Thần Ánh Sáng.”

Cảm động quá! Cuối cùng ta đã nói đến trọng điểm rồi– đúng thế, chính là giảm thuế! Con heo béo đáng chết, thu hoạch cũng đã mất mùa mi lại gia tăng cái thuế nhảm cùi mới à? Có phải là muốn bức dân tạo phản không hả!

“Cái gì?” Quốc Vương đột nhiên tỉnh như sáo và bàn tay to béo đập một cái xứng đáng trên bàn quát, “Không gia tăng thuế, ta lấy đâu ra kinh phí chỉnh tu cung điện của ta hả!”

Khôooong… đừng bắt ta phải nói lại chứ! Ta hết sức đau đớn.

“Quốc Vương bệ hạ.” Storm knight tùy hứng nói, “20 phần trăm số lượng thu hoạch là con số mà tất cả vương quốc trên đại lục đều đồng ý. Ngài tự tiện gia tăng thuế, nếu nảy sinh hậu quả xấu gì, Thần Điện Ánh Sáng sẽ không cung cấp bất cứ hiệp trợ nào.”

Thật là một uy hiếp vừa dứt khoát và trắng trợn! Storm, cậu nói hay lắm! Tôi chân thành cảm tạ cậu~~ Nhưng là, trên biểu hiện, ta vẫn mang ánh mắt chỉ trích: “Storm, làm sao mà cậu có thể nói chuyện với Quốc Vương như thế? Việc này đã vi phản nguyên tắc không nói điều xằng bậy của Thần Ánh Sáng.”

Storm nhún vai, trên lý thuyết cậu ta phải nghe theo mệnh lệnh của ta, thủ lĩnh của 12 Thánh kỵ sĩ, nên cậu ta không nói nữa, nhưng những gì nên nói hay không nên nói cũng đã nói xong rồi, không lên tiếng cũng vậy.

Nhưng đừng để ý, bởi vì như cả đại lục đều biết, việc Storm Knight không quan tâm về những luật lệ hay nghi lễ là một phần trong tính cách tùy hứng của cậu ta, cho nên chẳng ai bắt bẻ cậu ta.

“Đây, đây là uy hiếp!” Quốc Vương giận dữ đến phát run.

“Oh! Quốc Vương bệ hạ, ngài ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, Thần Ánh Sáng không bao giờ dùng cái cách uy hiếp thấp hèn như thế…”

…Nhưng mà Thần Điện Ánh Sáng thì khác à.

“Chúng tôi chỉ có mang theo mình nỗi buồn và lòng thương hại, không đành lòng để nhân dân trong cuộc sống nước sôi lửa bỏng…”

Con heo ú đáng chết! Dân chúng bạo động thì đối với ngươi và ta cũng chẳng tốt đẹp gì! Nhất là đối với Thần Điện đã không lấy được bao nhiêu tiền thuế lại phải xuất binh giúp ngươi trấn áp càng không có chỗ tốt! Biết điều thì thu lại lệnh tăng thuế, không thì bọn ta sẽ chỉ đứng nhìn khi ngươi bị dân chúng băm thành thịt nát đem đi làm nhân bánh bao, sau đó giúp Đại Vương Tử đăng cơ!

“Đại Vương Tử, heh, lần trước Giáo hoàng nói với tôi là ông ta rất ngưỡng mộ ngài. Không biết khi nào thì tôi mới sửa cách gọi ngài là “Quốc Vương bệ hạ” nhỉ?” Storm Knight cười hì hì bắt chuyện với Đại Vương Tử.

“Tôi xin nhận lời chúc của đức Giáo hoàng với lòng biết ơn sâu sắc nhất,” Đại Vương Tử lịch sự trả lời.

Hahaha! Storm, cậu thật lợi hại! Lại thêm một lời uy hiếp đơn giản mà hiệu quả cho cho con heo ú đáng chết!

Không thu hồi lại lệnh tăng thuế, bọn ta sẽ bức mi thoái vị! Dù gì, mi cũng không dám động thủ với đứa con trai trưởng tài năng của mi.

Quốc Vương bệ hạ quả nhiên mặt xám như tro, do dự một hồi, rồi phất tay yếu ớt, “Nếu mùa thu hoạch không được tốt, vậy thì chỉnh tu cung điện sẽ hoãn lại, không tăng thuế nữa.”

Tốt lắm! Cuối cùng ta có thể trở về báo cáo cho Thánh Điện rồi, ở trong Thánh Điện, không mấy người muốn bắt ta nói đâu! Ta có thể ngoan ngoãn làm Sun knight trầm mặc của ta!

“Nhưng mà, Sun Knight, vì ngươi ít khi đến chỗ ta, chúng ta sẽ tổ chức một bữa tiệc tối nay để giúp ngươi rửa sạch hồng trần trên chuyến đi. Ngươi tuyệt đối phải uống với ta vài ly, nếu không đó là không nể mặt ta!” Quốc Vương bệ hạ ngoác mồm cười đến nỗi cặp mắt heo bị thịt híp lại sắp không nhìn thấy nhãn cầu rồi.

Lúc này, Storm cũng ném cho ta ánh mắt lo lắng.

Như toàn lục địa đều biết, Sun Knight không đụng đến một giọt rượu. Một ly nhất định mặt sẽ đỏ lè, hai ly thì đầu nhất định sẽ choáng váng, ba ly thì nhất định sẽ gục xuống.

Ta cười khổ, với dáng vẻ hình như vô cùng khó xử, đương nhiên là chỉ bày cho Quốc Vương xem thôi. Sau khi bị hăm dọa liên tục hai lần như thế, nếu như không cho hắn một chút thành tựu nho nhỏ, về sau nếu hắn tìm Thần Điện gây phiền phức thì sẽ không tốt lắm.

“Sun…sẽ làm hết sức,” Ta bày ra bộ dạng khuất phục, vô cùng bất đắc dĩ mà nửa quỳ đáp lễ.

“Hahaha! Người đâu! Mau đi chuẩn bị tiệc rượu, mang rượu ngon và mạnh nhất ra đây!”

Trong lúc tên vua căn dặn người hầu một cách khả ố, Đại Vương Tử gửi cho ta một cái nhìn xin lỗi. Dù sao chính là ông ta không ngăn được hành động tăng thuế của Quốc Vương, cho nên dứt khoát lén thông tri Thần Điện nhờ nhúng tay vào.

Mặc dù Storm vẫn đang liếc mắt đưa tình với con gái, nhưng cũng thỉnh thoảng ném cho ta một cái ánh mắt lo lắng.

Lo cái gì? Ta tuy vậy nhưng là ngàn chén không say đấy nhá!

Đúng thế, Sun knight ta mệnh danh là ba chén tất gục, nhưng thật ra lại là tên tửu quỷ mạnh nhất trong lịch sử đấy.

Nghĩ lại hồi đó, lão sư của ta dẫn ta đến một cái hầm thần bí…

♦♦♦♦

“Con à, bài học hôm nay của con chính là uống rượu.”

“Cái gì? Nhưng mà lão sư, chẳng phải Sun knight không biết uống rượu sao?”

“Sun Knight luôn luôn tha thứ người khác, nhưng mà con có bao giờ thật sự tha thứ ai chưa?”

“Chưa.”

“Sun Knight luôn luôn cười, nhưng bao nhiêu lần con thật sự cười từ tận đáy lòng rồi?”

“Một vài lần…”

“Sun Knight là người phát ngôn đầy lòng nhân ái, nhưng con có thật sự là nhân ái không?”

“…”

“Con trai, nếu như con không biết uống rượu, vậy con phải làm sao sau khi uống rượu, bảo trì hình tượng Sun knight một ly đỏ mặt, hai ly đầu choáng váng, ba ly liền gục của mình?”

“Cho nên Sun knight không biết uống rượu, là được kiến lập ở dưới nguyên tắc Sun knight kỳ thực là ngàn ly không gục.”

Lời này nghe lên thật là có lý, chỉ là nghĩ kĩ lại, hình như lại rất mâu thuẫn!

“Uống đi con, trong một tháng này, con phải uống rượu như nước mỗi tối, uống đến khi con uống rượu cứ như uống nước lã mới thôi.”

“…”

Năm đó ta mười hai tuổi, vì hình tượng Sun knight không uống rượu, mà ta trở thành một tên uống rượu như uống nước, ngàn ly không say.

Trở về hiện tại, bữa tiệc buổi tối, ta mới tham gia được mười phút, dưới sự chuốc rượu của Quốc Vương, ta liền “ba ly là gục” rồi.

Tốt lắm! Ta cuối cùng có thể trở về phòng đi ngủ rồi.

Storm đáng thương. vì nguyên tắc Storm knight của mình, cậu ta vẫn dự buổi tiệc và nháy mắt với mỗi cô gái. Dựa trên số lượng quý bà hiện diện…cậu ta sẽ không trở về và ngủ cho đến hơn nửa đêm, khi mà cơ mặt cậu ta đều bị bại liệt hết từ những cái chớp mắt đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.