Người đến thôn Thành Trung để thuê nhà rất nhiều, nơi này phòng ở cũng nhiều,sau khi khách thuê dọn đi lại có người lục tục đến đây xem phòng.
Lầu ba có hai phòng đều là hai phòng ngủ một phòng khách, La Bối và bà nội ở một phòng còn phòng khác cho thuê, bây giờ vẫn còn để trống.
Nhưng hai bà cháu La Bối cũng không nóng nảy,hai người làm chủ nhà đã nhiều năm, dân cư thành phố này càng ngày càng nhiều, không phải mỗi người đều có thể thuê phòng ở tiểu khu cao cấp, có người mặc dù có thể thuê được, nhưng họ lại không muốn tiêu phí quá nhiều vào tiền thuê nhà, cho nên phòng ở thôn Thành Trung không lo không có người thuê.
Nếu ngày nghỉ cuối tuần của La Bối không có hoạt động gì,cô sẽ cùng Triệu Phiên Phiên trông nom bé con,bây giờ hai người là bạn tốt, La Bối cũng rất thích Thần Bảo Bảo, thấy bên cạnh Triệu Phiên Phiên không có bạn bè,người thân rất cô đơn nên cô thường xuyên sang nhà cô ấy chơi, có đôi khi còn sẽ ở lại qua đêm.
Hiện tại Thần Bảo Bảo đã dưỡng được thói quen tốt, buổi tối chín giờ sẽ ngủ, mười hai giờ dậy uống sữa một lần, lại đến năm giờ sáng mới dậy lần nữa.
La Bối và Triệu Phiên Phiên nằm lười biếng trên sô pha vừa xem TV vừa nói chuyện phiếm,bây giờ mới không đến mười giờ,nếu đi ngủ cũng chỉ ngủ không quá hai giờ phải tỉnh, nên cả hai dứt khoát chờ bé con dậy uống sữa rồi mới ngủ.
Nhà Triệu Phiên Phiên trang trí rất ấm áp,cô thích sạch sẽ,khi bà La giúp cô trông bé con,cô có thời gian rảnh rỗi sẽ vệ sinh quét tước trong nhà cho thật sạch sẽ.
Trước kia La Bối xem tiểu thuyết tổng tài bá đạo cảm thấy nữ chính ngoại trừ được nam chính yêu thì không có ưu điểm gì nổi bật.Nhưng sau khoảng thời gian cô quen Triệu Phiên Phiên, lại cảm thấy,trên thế giới này loại người có ưu điểm nổi trội thực sự rất hiếm, đại đa số người đều là người bình thường. Triệu Phiên Phiên cũng vậy chỉ là một người bình thường,không có gì quá xuất sắc,có lẽ không làm người đọc vừa lòng ngay nhưng nếu ở chung lâu với cô ấy sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái,điều này không phải ai cũng làm được.
"Bối Bối,chị đang tính chờ bé con cai sữa sẽ đi tìm việc."
Đang xem TV, Triệu Phiên Phiên đột ngột nói.
La Bối đang gặm dưa chuột, nghe vậy dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô ấy, vẻ mặt khó hiểu, "Tìm công việc?"
Triệu Phiên Phiên gật đầu, "Trước tiên thử tìm xem có việc gì có thể làm ở nhà không đã,thời gian dài như vậy rồi chị không đi làm, thật sự rất sợ không theo kịp xã hội."
La Bối không nhịn được nên hỏi: "Không phải chị có rất nhiều tiền tiết kiệm à?"
Tuy Triệu Phiên Phiên không nói cho cô có bao nhiêu tiền tiết kiệm, nhưng La Bối là người biết cốt truyện, Triệu Phiên Phiên làm việc mấy năm cũng phải tiết kiệm được kha khá tiền,cô còn nhận chi phiếu của Lôi phu nhân, trên tay ít nhất phải có năm trăm vạn,đó không phải năm vạn, không phải năm mươi vạn, mà là năm trăm vạn, tuy bây giờ mua một phòng ở tuỳ tiện đều phải mất mấy trăm vạn, nhưng đối với một người bình thường,năm trăm vạn vẫn là một số tiền khổng lồ!
Triệu Phiên Phiên thở dài một hơi, lắc đầu, "Tuy trước mắt đúng là chị và bé con áo cơm không lo nhưng chị hy vọng về sau bé con có thể được hưởng một nền giáo dục thật tốt,việc này yêu cầu rất nhiều tiền, hơn nữa,chị học nhiều năm như vậy,bây giờ bỏ phí cũng rất đáng tiếc......" Cô dừng lại một chút,nghẹn ngào một lúc rồi mới tiếp tục mở miệng, "Bé con không giống những đứa trẻ khác,về sau bé chỉ có một mình chị,chị vừa là mẹ lại vừa là cha, không chỉ làm bạn với bé còn muốn tạo cho bé một tấm gương và hình tượng tốt nên chị tính toán chờ cai sữa xong sẽ đi tìm việc."
La Bối thật sự bội phục cô ấy.
Không phải mỗi người khi trong người có một khoản tiền lớn như vậy, còn nghĩ đến việc ra ngoài làm lụng vất vả.
Nếu không có bé con, nếu cô nhẫn tâm một chút,cô ấy đã có thể có một cuộc sống nhẹ nhàng hơn, nếu lúc cô đang mang thai nói cho nhà họ Lôi,lấy việc coi trọng con nối dõi nhà họ Lôi,cô cũng có thể có được sinh hoạt tốt hơn nhiều,nhưng cô ấy không làm như vậy.
Cùng hoàn cảnh như vậy nếu phát sinh trên người La Bối,cô cũng không dám khẳng định mình có thể quyết định giống Triệu Phiên Phiên hay không.
"Hình như chị chưa cùng em nói về ba của bé con nhỉ?." Triệu Phiên Phiên nhìn về phía Thần Bảo Bảo đang ngủ ngon lành trên giường, ánh mắt nhu hòa, "Anh ấy là một người rất ưu tú, cái gì cũng biết,không có chuyện gì có thể làm khó anh ấy,nếu bé con đi theo anh ấy, tương lai nhất định sẽ rất tốt, chẳng qua chị quá ích kỷ,chị muốn bé con ở bên cạnh chị, cho nên,chị nhất định phải chuẩn bị cho bé con một tương lai sáng lạn,chị sẽ chứng minh bé ở cùng chị cũng có thể trở thành một người xuất sắc."
Triệu Phiên Phiên mãi cho đến bây giờ vẫn còn yêu Lôi Vũ Hạo,bởi vì yêu,cô mới có thể rời đi thoải mái như vậy, bởi vì cô không nghĩ trở thành gánh nặng của anh, cũng bởi vì yêu,cô mới có thể cam tâm làm một người mẹ đơn thân, sinh ra con của bọn họ,trong lòng cô chưa bao giờ cho rằng bé con chỉ là của một mình cô, đây cũng là con trai của Lôi Vũ Hạo, cho nên cô càng phải chăm bé càng tốt,càng muốn nỗ lực cho bé một hoàn cảnh sinh hoạt khỏe mạnh và vui vẻ.
"Được." La Bối cười nhìn cô, "Em thấy đúng lắm,chị còn trẻ mà,cũng phải có cuộc sống của riêng mình chứ, không phải chỉ vì bé con mà càng là vì chính mình nữa."
Đến bây giờ, La Bối cũng sẽ không lại tò mò hỏi Triệu Phiên Phiên vì sao không đi tìm Lôi Vũ Hạo nữa.
Triệu Phiên Phiên và Lôi Vũ Hạo tuy không phải cùng một loại người, nhưng cô cũng có lòng tự trọng của mình, nếu tự tôn của cô bị người ta chà đạp, nếu cô cảm thấy tiếp tục ở lại bên cạnh hắn,lòng tự trọng đáng thương này có khả năng sẽ không còn sót lại chút gì, vậy tất nhiên cô phải rời đi, cho dù là có thể không bao giờ gặp lại người cô yêu,cô cũng sẽ không bao giờ hối hận.
***
Hôm nay Giang Tư Hàn tham dự một bữa tiệc.
Sau khi rời nhà,đi đến thành phố xa lạ này,cuộc sống của anh thật sự rất quẫn bách.Đây là lần đầu tiên anh tham dự loại bữa tiệc như thế này.
Trong bữa tiệc sang trọng nhưng Giang Tư Hàn lại chỉ chú ý tới các món ăn xoay vòng trên bàn tròn lớn, có loại hải sản anh chưa từng thấy, cũng có bào ngư, tôm hùm lớn mà trước đây anh chỉ nghe nói, trước mặt anh là một chén tổ yến mà anh cũng chưa từng uống bao giờ.
"Tiểu Giang,tôi rất coi trọng cậu." Đột nhiên một người đàn ông đeo kính gọng vàng mở miệng, "Chỉ cần cậu đồng ý đến phòng làm việc của tôi, tôi bảo đảm cậu nhất định sẽ nổi tiếng."
Vốn dĩ hôm nay Giang Tư Hàn mang đến một ca khúc tốt nhất anh mới viết để xem có tìm được một nhà làm âm nhạc không?Anh cũng chuẩn bị trước tâm lý sẽ gặp phải trắc trở,bây giờ nền công nghiệp đĩa nhạc đang đình trệ, âm nhạc của anh lại không phải nhạc thị trường,vừa lúc có người đại diện nghệ sỹ tới tìm người làm âm nhạc này nhìn thấy anh nên lôi kéo anh cùng nhau ăn cơm.
"Tiểu Giang à,anh Lưu có thể nâng đỏ không ít nghệ sĩ,trước đó có Thời Xuyên giờ đã là tiểu thịt tươi đang nổi như cồn chính là một tay anh ta nâng lên đấy,"nhà sản xuất âm nhạc uống nhiều,ông cũng rất thích âm nhạc của Giang Tư Hàn, bất đắc dĩ lãnh đạo bên trên lại không thích, cho nên lúc này ông cũng vui lòng chỉ đường cho Giang Tư Hàn, "Cậu nghe anh, đi theo anh Lưu, ít nhất còn có một con đường,dưới sự nâng đỡ của cậu ta cộng với ngoại hình và khí chất của cậu nữa, không nổi cũng khó."
Ánh mắt của anh Lưu rất độc, hắn nhìn ra được Giang Tư Hàn rất có tiềm lực,hơn nữa gần đây trên tay anh cũng không có người mới nào.Hiện nay tên Thời Xuyên kia đang bạo lên, rõ ràng có ý đồ ký hợp đồng với công ty khác, bên kia tài đại khí thô,anh Lưu cũng không muốn đối đầu với đại lão trong ngành, vốn dĩ mấy ngày nay tâm tình rất kém,cho đến khi anh nhìn thấy Giang Tư Hàn......
Hiện tại đã không thiếu soái ca mỹ nữ,anh Lưu cũng không thiếu tài nguyên,có rất nhiều người mới tìm anh nhưng anh lại muốn tìm một người mới có tiềm lực,người như vậy lại rất ít.
Thật ra Giang Tư Hàn không có tâm tư phát triển theo phương hướng làm diễn viên nhưng ở thành phố này lăn lộn lâu như vậy, nếm hết nhân tình ấm lạnh, so với trước kia anh vẫn khéo đưa đẩy hơn một ít,anh lập tức đứng dậy kính anh Lưu một ly rượu, "Vậy cảm ơn anh Lưu thưởng thức."
Anh Lưu biết Giang Tư Hàn không có tâm tư cũng chính bởi vì như thế,anh mới càng cảm thấy hứng thú với Giang Tư Hàn. . Ngôn Tình Sắc
Loại người mà mới nghe thấy có cơ hội nổi tiếng đã vội vàng hấp tấp, tuy rằng có đủ dã tâm,nhưng bên cạnh đó lại không đủ trầm tĩnh, dễ dàng bị dụ hoặc,ví dụ như Thời Xuyên.
Sau khi trao đổi phương thức liên hệ với Giang Tư Hàn,anh Lưu cũng không ở lại nói chuyện,trong bữa tiệc cũng có không ít người, Giang Tư Hàn cũng chỉ là một người mới không có bối cảnh,để anh xuất đầu cũng không phải một chuyện tốt.
Cứ như vậy, trừ bỏ chuyện nhỏ này,toàn bộ bữa tiệc Giang Tư Hàn đều an tĩnh ăn cơm.
Người trong bữa tiệc không có mấy người chuyên tâm ăn cơm,kể cả Giang Tư Hàn ăn không ít,khi bữa tiệc kết thúc, có nhiều món ăn còn chưa được động đũa.
Giang Tư Hàn vẫn luôn ngồi ở vị trí cũ,tất cả những người có danh vọng đều có người đi cùng, không ai chú ý tới anh.
Khoảng hai mươi phút sau, khi không còn những người khác, người phục vụ liền đi vào thu thập.
Người phục vụ cho rằng Giang Tư Hàn uống nhiều nên gọi một tiếng: "Tiên sinh, ngài không có việc gì chứ?"
Giang Tư Hàn lắc đầu, trầm mặc một lát, nói: "Phiền toái lấy cho tôi mấy hộp đựng thức ăn được không?."
Người phục vụ sững sờ một lúc, rốt cuộc người tới nơi này ăn cơm, rất ít có người đóng gói mang về nhưng cô cũng không nói gì,không bao lâu đã lấy mấy hộp đựng thức ăn đến.
Giang Tư Hàn chọn tôm hùm chưa có ai động vào và hải sản đóng gói tốt,rồi đem thức ăn đã bị người chạm qua nhưng còn thừa nhiều cũng đóng gói lại nhưng không để trong cùng một túi, cuối cùng anh xin người phục vụ một cái hội nhỏ để đóng gói tổ yến.
Thời điểm anh trở lại thôn Thành Trung, đã hơn 10 giờ tối,anh chần chờ một lúc, vẫn leo lên lầu ba, ấn chuông cửa.
Một lát sau cửa mở ra, La Bối mới vừa tắm xong, tóc vẫn ướt,cô thấy người đến là Giang Tư Hàn nên thấy rất kinh ngạc.
Giờ này rồi, chẳng lẽ là có chuyện gì quan trọng sao?
La Bối còn chưa mở miệng, Giang Tư Hàn đã đem túi đưa cho cô, thấp giọng nói: "Hôm nay tôi đi tham gia một bữa tiệc, ở nhà hàng hải sản cao cấp trong trung tâm thành phố,tôi có mang về một ít hải sản,nhưng cô yên tâm,cái này đều chưa có ai chạm qua, đúng rồi, còn có một chén nhỏ tổ yến, người phục vụ nói đây là tổ yến tốt nhất."
Nói xong lời này,anh không nhìn phản ứng của La Bối, đã chạy nhanh xuống tầng, trong tay anh còn cầm một chiếc túi khác, bên trong là hộp thức ăn đã bị người chạm qua, đây là đồ ăn ngày mai của anh.