Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 75: Chương 75: Độc thân???




Chu Kiến Quốc đang đi lại đây vừa lúc nghe được sư phó nói với cậu học việc, không khỏi vỗ bả vai sư phó, khen: “Không hổ là sư phó, quả nhiên mắt sáng như đuốc.”

Sư phó cười vui vẻ: “Chú thấy một cô gái trẻ như vậy lại có tay có chân, có bằng cấp, muốn tìm một công việc cũng đâu cần ăn nói khép nép như vậy. Như chú đây là người quê mùa nhưng nếu đi tìm việc mà người ta đã nói rõ ràng như thế thì chú cũng chẳng lằng nhằng làm gì.”

Lúc này cậu học việc cũng mới ngộ ra, bảo sao thấy kì lạ, bây giờ được sư phó chỉ điểm, lúc nhìn về phía Khương Oái, ánh mắt đã không còn nhảy nhót như lúc đầu.

Kể cả như cậu không có tay nghề cũng không có bằng cấp gì nhưng đi tìm việc cũng không cần khúm núm như vậy......

Chu Kiến Quốc thấp giọng nói: “Thật ra người này là một khách thuê nhà La Bối. Tôi thấy cô ta có ý đồ gì đó chứ cô ta đâu có thiếu tiền, tại sao cứ phải cố chấp xin việc ở đây?”

Sư phó không hổ là người từng trải, ông nhìn Chu Kiến Quốc, hỏi dò: “Có phải cô gái này thích cháu đúng không, theo đuổi đến tận đây để định nảy sinh cái gì mà lâu ngày sinh tình ấy nhỉ?”

Chu Kiến Quốc bị sư phó miêu tả mà thấy buồn nôn.

“Thời gian đi làm lại không làm việc, ở đây tụ tập làm gì?”

Ba người đang ghé cùng nhau nói chuyện thì một giọng nói quen thuộc từ sau lưng vang lên.

Vẻ mặt Chu Kiến Quốc sống không còn gì luyến tiếc, tốt, ông lão kia lại đến giảng bài cho anh rồi đây.

Anh xoay người lại, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, Chu Kiến Quốc cười nói: “Thầy Chu, ông đến rửa xe đấy à? Gần đây hình như ông rửa xe hơi nhiều.”

Thầy Chu cười tủm tỉm nói: “Tôi làm thẻ hội viên ở đây tính cả 3 lần rửa xe miễn phí thì cậu phải rửa xe cho tôi 203 lần. Vậy thì cách một ngày rửa một lần, một năm cũng chưa rửa xong, tôi làm sao biết trong một năm đó cậu không phá sản chứ?”

“Ông có thể đừng rủa cháu không? Cửa hàng của cháu làm ăn tốt lắm, ông đừng suốt ngày nhắc đến từ phá sản......”

Mỗi lần Chu Kiến Quốc nghe mấy từ đen đủi đều rất tức giận.

“Được rồi, được rồi, kể cả cậu không phá sản thì sao? Tôi có tiền, kể cả ngày nào cũng rửa xe tôi cũng vẫn trả được.”

Chu Kiến Quốc: “......”

“Bối Bối đang làm gì vậy?” Ông Chu ghé lại vừa lúc nhìn xuyên qua cửa kính thấy La Bối đang nói chuyện với một cô gái ở trong tiệm nên tò mò hỏi.

Cậu học việc phản ứng nhanh, lập tức trả lời: “Chị Bối muốn thuê người có kinh nghiệm để làm nhân viên cho shop online. Cô gái này đến đây xin việc nhưng chưa có kinh nghiệm. Chị Bối nói không phù hợp yêu cầu nhưng cô gái này vẫn cứ quấn lấy chị Bối, đấy ngài xem, nhìn như kiểu chị Bối bắt nạt cô ta không bằng.”

Ông Chu gật đầu rồi tiếp tục quan sát tình huống bên trong.

Khương Oái sắp bị La Bối làm cho tức chết rồi. Cô ta nói nhiều như vậy đều khô cả miệng rồi. Cái gì nên nói đều nói vậy mà La Bối vẫn không đồng ý, thái độ kiên quyết không nhận cô ta.

Cuối cùng Khương Oái cũng nóng nảy, nói với La Bối: “Cô đúng là không phân rõ việc công việc tư! Còn nói gì mà tuyển người có kinh nghiệm, tưởng tôi không biết sao? Cô sợ tôi đoạt Chu Kiến Quốc chứ gì! Hôm nay tôi nói thẳng, tôi là vị hôn thê của Chu Kiến Quốc, dù cô có làm gì thì tôi cũng không nhường anh ấy cho cô đâu!”

Thật ra Khương Oái cũng đã rõ La Bối tuyệt đối sẽ không tuyển cô ta. Cô ta cũng là bị bức đến đường cùng nghĩ dù sao trong tiệm cũng có người khác, cô ta muốn tạo tin đồn La Bối là tiểu tam.

Lúc bắt đầu La Bối còn lễ phép cười tủm tỉm. Sau khi nghe xong lời này, cô thu lại nụ cười trên mặt, lạnh nhạt nói với Khương Oái: “Cô Khương, xin mời cô ra cửa rẽ phải, không tiễn.”

Cô không muốn xảy ra tranh chấp ở chỗ làm việc.

Khương Oái đứng dậy, nhìn La Bối từ trên cao, cười lạnh một tiếng: “Dù sao tôi cũng là vị hôn thê của Chu Kiến Quốc, chuyện này là sự thật, nếu tôi phát hiện cô còn qua lại với anh ấy thì ngại quá, ngày hôm sau toàn bộ người ở thôn Thành Trung đều sẽ biết cô là tiểu tam. Cô biết rõ đối phương có vị hôn thê mà còn cố tình bám víu, đúng là mất đạo đức!”

Bây giờ La Bối cảm thấy Khương Oái đúng là ôn thần.

Trong đầu người này có gì vậy?

La Bối cũng đứng lên, cười tủm tỉm nhìn Khương Oái: “Cô có thể thử xem.”

Bên trong nói chuyện, người bên ngoài nghe không quá rõ ràng, lỗ tai của ông Chu rất biết lựa chọn, bắt được mấy từ mấu chốt, ông nhìn về phía Chu Kiến Quốc, hỏi: “Cậu có vị hôn thê??”

Chuyện xảy ra khi nào vậy? Tại sao ông lại không biết??

Chu Kiến Quốc cố gắng áp chế xúc động muốn trợn mắt: “Ông không thấy cô ta muốn ăn vạ sao?”

“Cũng đúng.”

Ngay khi Chu Kiến Quốc chuẩn bị đi vào trong tiệm giúp La Bối thì bị ông Chu ngăn lại: “Cậu là đồ vô dụng à? Sao lại để cho người ăn vạ đến tận trong tiệm vậy?”

Chu Kiến Quốc: “......”

“Việc cỏn con như vậy mà cũng không giải quyết được thì cậu còn làm được gì hả?!”

Chu Kiến Quốc: “Giờ cháu vào giải quyết đây.”

Vừa mắng anh vừa ngăn không cho anh vào là sao chứ?

“Đúng là gỗ mục không thể khắc.” Ông Chu ném xuống câu này rồi dứt khoát đi nhanh bước vào trong tiệm.

La Bối ngẩn ra, không nghĩ tới ông Chu lại đây, Khương Oái cũng thấy được ông, hai người ăn ý đều im lặng.

“Cô gái này, cô nói cô là vị hôn thê của Chu Kiến Quốc phải không?” Áp lực của ông Chu không phải người bình thường có thể so sánh, ít nhất giờ phút này Khương Oái hoảng sợ, không nói ra lời. Cô ta cố gắng suy nghĩ, hồi tưởng lại nội dung cốt truyện nhưng bất đắc dĩ là tuy cô ta biết cốt truyện nhưng lại không biết các nhân vật trong tiểu thuyết trông như thế nào nên cô ta cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Bởi vì cô ta có một dự cảm rất xấu......

Với khí chất và tuổi như vậy giống với......

“Nhưng vừa rồi Chu Kiến Quốc nói với tôi, cô không phải vị hôn thê của nó.” Ông Chu mặc một bộ tây trang, mặc dù đã hơn 70 tuổi nhưng nhìn vẫn rất có tinh thần. Lúc này, ông lại cố ý không thèm đè ép áp lực làm tản ra một loại uy nghiêm: “Vừa rồi cô mắng Bối Bối như vậy, tôi đã nghe thấy rồi.”

Ông Chu lại nhìn về phía La Bối, ánh mắt trở nên ôn hòa rất nhiều: “Bối Bối, không cần lo lắng, ông có một đoàn đội luật sư, nếu cô ta dám bịa đặt thì ông sẽ khiến cô ta phải trả giá lớn nên cháu không phải sợ.”

La Bối rất cảm động còn Khương Oái thì mặt xám như tro tàn.

Cô ta nên sớm nghĩ đến.

Dựa theo thời gian thì lúc này cách lúc Chu Kiến Quốc khôi phục ký ức càng ngày càng gần. Người thúc đẩy anh khôi phục ký ức là ai, không cần nói cũng biết, đúng vậy, dựa theo cốt truyện phát triển, đúng là lúc này ông ta nên xuất hiện, thậm chí đã xuất hiện một khoảng thời gian rồi. Chỉ tại cô ta bỏ qua chuyện quan trọng này, hôm nay cô ta tới trong tiệm phỏng vấn còn để ông ấy nghe thấy những lời vừa rồi sao?

Nếu Chu Kiến Quốc nói lúc trước là uy hiếp thì người này lại là trực tiếp cảnh cáo.

Khương Oái thật sự không rõ, vì sao mọi truyện sẽ trở thành như vậy?

Cô ta run rẩy trịnh trọng cúi người xin lỗi ông Chu: “Xin lỗi, cháu sai rồi, mong ngài bỏ qua cho cháu.”

Ông Chu không thèm nhìn cô ta: “Cô nên xin lỗi con bé.”

Nhà bọn họ trước nay đều không có gen thương hương tiếc ngọc với người lạ.

Trong lòng Khương Oái cực kỳ ủy khuất. Cô ta không rõ tại sao trở thành thế này, rõ ràng La Bối là người như vậy, vì sao cô ta lại chiếm được mọi thứ tốt, tất cả mọi người giúp đỡ cô ta, che chở cô ta. Chẳng lẽ đây là ánh sáng của nữ chính? Nhưng cô không phải người của thế giới này, đi vào thế giới này không phải để thay đổi nó sao?

Nếu cô ta đã không có một tia hi vọng nào thì hãy để cô ta quay lại thế giới của mình, không được sao?

“Xin lỗi đi!” Ông Chu sửa lại thái độ ôn hòa lúc trước trở nên sắc bén hơn.

Không biết có phải La Bối gặp ảo giác không nhưng hình như cô có cảm giác từng gặp tình huống như vậy rồi?

Nhưng cô không thể nhớ được......

Khương Oái lúc này cũng không còn cách nào bởi vì cô ta đã đoán được người trước mắt này là ai. Cô ta cảm thấy vô cùng nhục nhã nhưng lại không thể không nhỏ giọng xin lỗi La Bối: “Xin lỗi cô.”

Chu Kiến Quốc ở bên cạnh nhìn cũng cảm thấy một màn trước mắt này rất quen thuộc......

Sau khi Khương Oái xin lỗi thì cầm túi rồi đi ra cửa vừa lúc gặp Chu Kiến Quốc đang đứng ngoài cửa xem. Bây giờ cô ta không còn hi vọng xa vời vào việc anh nhìn thấy cô ta đáng thương thì sẽ thương tiếc nữa rồi.

Cô bây giờ là dáng vẻ gì chứ? Không lật ngược thành nữ chính thì thôi còn biến thành vai phụ bị mọi người chán ghét, không là pháo hôi mới đúng.

Vậy cô ta xuất hiện ở đây làm gì? Vì tô đậm La Bối tốt đẹp như thế nào sao?

Cô ta giống như một vai hề nhảy nhót.

Chu Kiến Quốc xem cũng chưa xem cô ta mà là nhìn về phía ông Chu và La Bối đang đứng trong tiệm. Đột nhiên anh có cảm giác ông lão này chiếm hết nổi bật là thế nào nhỉ?

La Bối nói với ông Chu: “Cảm ơn ông nhưng cháu cũng rất ngại vì để ông chứng kiến cảnh này.”

Để khách hàng thấy bị nói là tiểu tam, cô vẫn thấy rất xấu hổ.

Cô quyết định sau khi trở về sẽ yêu cầu Khương Oái lập tức dọn đi! Thật là làm người không bớt lo, ai biết cô ta sẽ còn giở trò quỷ gì chứ.

Ông Chu an ủi cô: “Cháu không cần thấy ngại, việc này cháu không sai, là người nào đó sai, không giải quyết tốt việc của mình, làm liên lụy cháu.”

La Bối bị chọc cười: “Nhưng đúng là ông có hẳn một đoàn luật sư ạ? Thật lợi hại!”

“Ông dọa cô ta thôi.” Ông Chu vẫn muốn duy trì hình tượng một ông lão hòa ái, dễ gần trước mặt La Bối mà không phải một người nghiêm khắc, khó gần.

Tâm trạng của La Bối đã hoàn toàn tốt lên: “Ông vừa rồi rất có khí thế, đến cháu còn bị dọa sợ.”

“Cô ta vu oan cho cháu, ông tất nhiên phải giúp cháu rồi.”

La Bối có chút cảm động: “Người ngoài không biết chuyện có khi đã tin là thật vậy mà ông lại tin tưởng cháu......”

“Không phải ông tin cháu.” Ông Chu nghiêm túc sửa lại: “Ông tin nó.”

Ông Chu chu môi chỉ vào Chu Kiến Quốc.

La Bối: “???”

“Nhìn nó đâu giống người có bạn gái. Vừa nhìn là biết độc thân thậm chí còn là loại từ nhỏ đã chưa có bạn gái ấy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.