Giang Tư Hàn không cần nghĩ ngợi đã đáp ứng.
Bây giờ anh còn trẻ chưa đến 24 tuổi nên đối với yêu đương cũng không có nhu cầu.Hơn nữa hiện tại anh muốn đóng phim,đóng một bộ cũng phải hai ba tháng ở đoàn phim,làm gì có thời gian yêu đương, đương nhiên quan trọng nhất anh tự hiểu bản thân mình, lấy điều kiện hiện tại của anh đi yêu đương cũng là chậm trễ con gái nhà người ta.Không nói đến có nhà ở có xe nhưng ít nhất cũng phải đến khi kinh tế của anh ổn định thì trước đó anh sẽ không yêu.
Suy nghĩ như vậy nhưng sau khi đáp ứng Lưu ca, đi ra công ty, nhìn bầu trời âm u không hiểu sao tâm tình vốn nên thoải mái lại có thêm một tia phiền muộn.Anh không nghĩ ra mình bị làm sao, rõ ràng có cơ hội đi thử kính phim truyền hình, rõ ràng tất cả đang phát triển càng ngày càng tốt, vì sao anh lại có cảm giác mất đi một cái gì đó?
Không nghĩ ra.
Sau khi bà La và Triệu Phiên Phiên biết La Bối muốn mở cửa hàng bán cái gì thì đều nhất trí im lặng.
Đúng là mở cửa hàng là một chuyện tốt, chẳng sợ cửa hàng có bé thì cũng coi như là làm buôn bán, nhưng một cô gái trẻ chưa chồng lại cùng một thanh niên độc thân hợp tác mở một cửa hàng bán đồ tình thú,nghe thế nào cũng không đứng đắn.
Nếu bà La là một người bà nghiêm khắc nhất định sẽ phản đối,bà chỉ cần nhìn mấy đồ tình thú để trên bàn trà này cũng đã thấy chướng mắt.
Vẫn là Triệu Phiên Phiên tương đối uyển chuyển mà mở miệng: "Không có sản phẩm có thể lựa chọn tốt hơn sao?Chị cảm thấy sẽ không có nhiều người mua cái này."
La Bối đương nhiên biết hai người nghĩ như thế nào,ngồi ở trên sô pha, kiên nhẫn mà bắt đầu giải thích: "Cháu biết mọi người băn khoăn cái gì, làm ơn,bây giờ là thời đại nào rồi chứ hơn nữa cháu không cảm thấy buôn bán cái này có gì không tốt, thật sự,cháu và Tiểu Chu đã làm khảo sát rất tỷ mỉ, kỹ càng, hiện tại cháu không thể bỏ dở nửa chừng được."
Triệu Phiên Phiên gật đầu: "Chị biết hai người đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, chẳng qua bí mật trong thôn Thành Trung này rất khó giữ, nếu nhiều người biết cửa hàng là do em mở,thì sẽ rất ảnh hưởng tới thanh danh của em."
Thật ra Triệu Phiên Phiên có thể một mình sinh con rồi làm người mẹ đơn thân cũng đủ để chứng minh cô không phải một người để ý ánh mắt người ngoài nhưng cô đã ở cùng La Bối một thời gian dài nên rất yêu quý cô ấy, nói là trở thành em gái ruột cũng không quá,cô có thể không để bụng chuyện của mình, nhưng lại lo lắng La Bối sẽ bị lời đồn đãi vớ vẩn hãm hại nên cũng không khỏi khuyên can.
"Nếu em bán cái khác,chị cũng có thể đầu tư, không nhất định một hai phải làm cái này."
La Bối hiểu ý tốt của Triệu Phiên Phiên nhưng vẫn lắc đầu: "Em không ăn cắp ăn trộm, lại không có làm chuyện gì vi phạm đạo đức,kể cả người khác thật sự bàn tán,em cũng không sợ, hơn nữa nếu người thực sự hiểu con người của em, sẽ biết cái gì là thật cái gì là giả,còn người không hiểu biết,em cũng không cần để ý người ta suy nghĩ như thế nào về em?"
Cuối cùng vẫn là bà La thở dài một hơi, nói: "Cháu muốn làm thì làm đi,phần lớn mọi người thôn Thành Trung này đều là các bác các chú,những người cùng tuổi như Chiêm Kỳ đều là bạn bè cùng cháu lớn lên, bọn họ sẽ không nói gì, chỉ cần chính bản thân cháu cảm thấy có thể làm được,vậy đi làm đi,nếu không đủ tiền,bà cũng vẫn còn một ít."
Từ nhỏ đến lớn, vô luận là làm chuyện gì, chỉ cần La Bối nhận định, thông thường người thứ nhất đồng ý chính là bà nội.
Bà nói, người sống cả đời, khó nhất chính là biết rõ ràng chính mình muốn cái gì, muốn làm cái gì.
Triệu Phiên Phiên thấy bà La đã đáp ứng rồi thì cô cũng không thể phản đối được nữa, chỉ có thể nói: "Được rồi,chị nghe nói các em còn có suy nghĩ mở chi nhánh, nếu đến lúc đó thiếu tiền, có thể tìm chị,chị vẫn còn tiền không dùng đến."
La Bối dở khóc dở cười: "Em vẫn còn tiền mà,mọi người cứ yên tâm,nếu thật sự không đủ,em sẽ nói với mọi người."
Đương nhiên chuyện lớn như vậy,khi La Bối nói chuyện với Phương Cảnh Châu trong các cuộc nói chuyện hàng ngày vào buổi tối cũng nhắc tới.
Phương Cảnh Châu tuổi còn nhỏ,chắc chắn không hiểu cửa hàng bán đồ người lớn là như thế nào, La Bối cũng không giải thích cho bé,......
"Bối Bối,chị muốn mở công ty làm bà chủ sao?"Giọng nói của Phương Cảnh Châu vô cùng hưng phấn: "Ở nhà trẻ của em có một bạn học,ba mẹ bạn ấy cũng mở công ty, mỗi ngày đều lái xe tới đón,chị làm bà chủ về sau cũng sẽ lái xe tới đón em ra ngoài chơi sao?"
"Cũng không phải mở công ty nhưng cũng coi như làm bà chủ nhỏ,được,chờ chị kiếm đủ tiền mua xe,sẽ lái xe qua đón em đi chơi được không?" Nói xong cô lại càng có mục tiêu để nỗ lực kiếm tiền là mua một chiếc xe bình thường thay cho đi bộ, La Bối lại càng thấy hăng hái hơn.
Cũng may lúc học đại học cô đã thi lấy bằng lái xe rồi.
"Được ạ!" Phương Cảnh Châu dùng sức gật đầu, cũng mặc kệ La Bối không nhìn thấy: "Mở công ty cần rất nhiều rất nhiều tiền đúng không ạ? Bối Bối, ông ngoại mua cho em một hộp tiết kiệm tiền, bên trong có rất nhiều tiền,chị có cần không?"
Hiện tại bé còn chưa có khái niệm rõ ràng về tiền.
Chỉ biết hòm tiết kiệm của mình có rất nhiều tiền.
La Bối bị bé làm cảm động, nhưng vẫn rất nghiêm túc mà nói: "Trước mắt còn không cần, chờ khi nào cần,em cho chị mượn nhé, được không?"
Tuy rằng có vẻ giống như lừa tiền trẻ con, nhưng La Bối hiểu biết tính tình Phương Cảnh Châu,cô nói như vậy,bé sẽ càng cao hứng.
Quả nhiên, giây tiếp theo thanh âm Phương Cảnh Châu vô cùng vui sướng: "Vậy thì em phải càng thêm nỗ lực mà tiết kiệm tiền."
"Hôm nay em có vui vẻ không?" La Bối quan tâm hỏi.
Phương Cảnh Châu đã trở về quê một đoạn thời gian, trong thời gian này,La Bối cũng có nói chuyện vài lần với thím Trần.Con người thím Trần cũng không tệ lắm, ít nhất sẽ không khắt khe với cháu ngoại.
Hoàn cảnh gia đình như vậy đã chú định Phương Cảnh Châu không có được tình thương của cha mẹ, nhưng thật đáng mừng là,bé rất hiểu chuyện,sinh hoạt khỏe mạnh giống các bạn nhỏ khác.
Tuy ông bà ngoại bé không đến mức đặt mọi tâm tư trên người bé nhưng cũng rất thích bé.
"Rất vui ạ,bây giờ buổi tối en có thể ngủ một mình, bà ngoại khen em ngoan." Phương Cảnh Châu vui rạo rực nói.
Tuy cô rất muốn chăm sóc Phương Cảnh Châu, nhưng cẩn thận nghĩ lại,trước mắt cô đúng là không có đủ năng lực chiếu cố một đứa bé nên đây là kết quả tốt nhất, Phương Cảnh Châu đi theo người thân của bé, rời xa mẹ ruột,có người thích có người thương bé,như vậy câu chuyện cô mơ sẽ không tiếp tục phát triển.
Bé nhận được tình yêu thương, cũng sẽ học được yêu thương người khác.
Trước khi Phương Cảnh Châu ngắt điện thoại,bé còn hôn vài cái lên đồng hồ điện thoại: "Bối Bối, chờ chị rảnh nhất định phải tới tìm em chơi,em tiết kiệm được nhiều tiền lắm,có thể mời chị ăn kem."
"Được. Cảnh Châu, ngủ ngon,mơ đẹp nhé."
"Bối Bối cũng ngủ ngon."
***
Vài ngày sau,giấy cấp phép của cửa hàng cũng đã làm tốt,tất cả đều rất thuận lợi,bà La mời Chu Kiến Quốc còn có Giang Tư Hàn cùng nhau tới ăn cơm.
Trước khi Giang Tư Hàn lại đây còn đến quán ăn hải sản đóng gói mấy món chính, trên mặt anh tươi cười, một bàn người mới vừa ngồi xuống, còn không có bắt đầu động đũa,anh đã gấp không chờ nổi mà tuyên bố một tin tức tốt: "Tôi thử kính nhân vật nam số bốn của một bộ phim truyền hình nhưng công ty sản xuất và biên kịch cùng với đội hình diễn viên đều không tồi, Lưu ca nói bộ phim này chắc chắn sẽ bạo,chắc tháng sau đoàn làm phim sẽ khởi động máy."
La Bối không ngoài ý muốn,cuộc đời Giang Tư Hàn sẽ một đường đi lên sau khi diễn bộ phim mạng kia, một đường xuôi gió xuôi nước, tuy rằng cũng sẽ gặp được một vài vai ác pháo hôi,nhưng ở trước mặt nam chủ thì không làm được trò trống gì, nói ngắn lại, Giang Tư Hàn thật sự không phụ với danh tiếng nam chính bàn tay vàng.
Cô là người đầu tiên cầm cái ly trước mặt: "Vậy tôi chúc anh có thể chinh phục giới giải trí,có thể làm ảnh đế,ở biệt thự cao cấp,lái siêu xe!"
Giang Tư Hàn chạm ly với cô: "Mượn lời may mắn của cô."
Kế tiếp cả Triệu Phiên Phiên và bà La đều nói lời chúc mừng,lúc này Chu Kiến Quốc đang vùi đầu ăn cơm mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Tư Hàn, trầm giọng nói: "Chúc mừng cậu."
Giang Tư Hàn cười cười: "Thật ra cũng phải nhờ anh một việc,sau khi tôi vào đoàn làm phim, bình thường cũng phiền toái anh để ý phòng ở, tuy không có ăn trộm nhưng vẫn làm phiền anh."
La Bối trêu ghẹo: "Đồ vật đáng giá nhất trong nhà anh chính là cái giường cùng cái bàn, ai sẽ đi trộm cái này chứ." Cô dừng một chút, lại nói: "Nghe anh nói như vậy,Lưu ca này cũng không tồi,anh nên nghe lời anh ta,chắc sẽ không sai được."
Giang Tư Hàn nhớ tới mấy ngày hôm trước Lưu ca dặn dò anh,không nhịn được nên chia sẻ một số quy tắc của giới giải trí: "Trước hai ngày Lưu ca gọi tôi đến công ty ngoài việc đi thử kính còn thuận tiện nói mấy năm nay tôi không được yêu đương, chuyên tâm vào sự nghiệp, còn nói nếu nổi tiếng, sẽ có đối thủ, đối thủ sẽ nghĩ cách đào ra lịch sử đen.Tuy trên hợp đồng không có văn bản quy định rõ ràng nhưng tôi cảm thấy Lưu ca ở trong vòng này lăn lộn lâu như vậy, xem ra các nghệ sỹ cũng không phải muốn yêu đương là có thể yêu đương."
"Điều này rất bình thường." La Bối vô cùng lí giải điều này: "Lễ tân của công ty tôi rất thích Sài Bách Hiên, nhưng trước đó không lâu hắn bị phòng viên chụp được ảnh hẹn hò cùng Đinh Huyên, ngay từ đầu cô ấy còn chết sống không tin bọn họ là đang yêu đương,chỉ là bạn tốt, kết quả bị vả mặt, Sài Bách Hiên công khai tình yêu, mấy ngày nay cô ấy rất thương tâm,còn nói sẽ thoát fan.Nếu địa vị đã ổn định,fans là fans sự nghiệp thì có công khai tình yêu cũng không có gì nhưng nếu mới vừa bước vào nghề đã công khai thì không khác gì tự tìm đường chết."
Triệu Phiên Phiên tò mò hỏi: "Vậy cậu đáp ứng rồi sao? Hai năm không yêu đương."
Giang Tư Hàn gật đầu: "Đáp ứng rồi, dù sao đây cũng là suy nghĩ của em."
Chu Kiến Quốc đang gặm đùi gà cũng ngẩng đầu nhìn Giang Tư Hàn liếc mắt một cái, lại nhìn La Bối, nghĩ thầm,kể cả có đáp ứng hai năm không yêu đương,vậy cũng không cần thiết nói cho La Bối, chẳng lẽ đúng là cậu ta còn chưa nhận ra mình đã thích La Bối?
Cứ như vậy,lấy tình tình La Bối thì sẽ không nghĩ đến phát triển cùng siêu sao tương lai Tiểu Giang rồi.
Nhìn Tiểu Giang này cũng rất thông minh,không ngờ lại là một kẻ ngốc?
P/s: Còn không biết ai ngốc hơn ai đâu