Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 60: Chương 60: Khôn ba năm dại một giờ




P/s: Chu Kiến Quốc ngu ngốc!

Bà chủ thấy La Bối vẫn ngây ngô không hiểu đành thở dài nói: " Thời buổi này, tìm một người đàn ông vừa cao to vừa đẹp trai đâu có dễ, cậu ta còn đối với cô tốt như vậy, tài sản cho cô đứng tên, giờ xe cũng cho cô đứng tên, ít nhất tôi sống nhiều năm như vậy, còn chưa gặp được người nào như thế. Nếu cô không bắt lấy cậu ta thì chắc chắn về sau nghĩ lại sẽ hối hận nhưng mà Bối Bối, cô cũng không được hoàn toàn đặt niềm tin vào đàn ông. Bây giờ, có thể cậu ta yêu cô thật sự nhưng sau này thì chưa biết được, vậy nên, cô phải nắm chặt trong lòng bàn tay."

La Bối định giải thích Chu Kiến Quốc thật sự chỉ là bạn tốt của cô, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào.

"Đừng bởi vì tình yêu mà từ bỏ đồ vật vốn nên thuộc về cô. Nói đến cùng, trên thế giới này, cô muốn an cư lạc nghiệp còn không phải đều cần có tiền sao?" Bà chủ cười cười: "Tôi nói thẳng thế này hơi thô nhưng cô biết vì sao rất nhiều người phụ nữ biết chồng mình ngoại tình, còn không muốn ly hôn không? Ngoài miệng nói là vì con cái nhưng thật ra họ đang sợ, sợ rời xa đàn ông sẽ không sống được, nhưng trên đời làm gì có ai không rời được ai chứ? Có thể yêu đương, có thể kết hôn cũng có thể thổ lộ tình cảm nhưng không cần để lộ toàn bộ điểm yếu của mình, cuối cùng người có hại chính là bản thân cô thôi, bởi vì cuộc đời của cô có hạnh phúc hay không đều phụ thuộc vào quyết định của đàn ông."

"Giao tương lai của bản thân cho một người đàn ông, nghe đúng là rất lãng mạn, thật ra là rất ngu xuẩn. Muốn làm thố ti hoa(1), cũng phải xem mình có bản lĩnh chế trụ được người đó cả đời hay không, nếu không dựa núi núi sập."

(1): Chỉ những người sống dựa vào người khác, không tự làm chủ cuộc đời bản thân được.

La Bối dường như suy tư gì gật gật đầu, cũng đã ghi nhớ lời bà nói vào đầu.

Bà chủ đưa tay vỗ nhẹ lên tay La Bối, ánh mắt ôn nhu: "Bối Bối, cô là một cô gái tốt, một cô gái tốt nên cố gắng tự lập, tuy rằng về sau cô không phải là nhân viên của tôi nữa nhưng chúng ta còn có thể làm bạn bè, nếu cô có gặp vấn đề gì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào, tôi rất sẵn sàng giúp cô."

La Bối rất cảm động, dùng sức gật đầu: "Được, nếu bà gặp khó khăn gì, có thể tôi không thể giúp được bà nhưng chỉ cần bà cần thì tôi sẽ đến."

Lúc còn rất nhỏ, bà nội đã từng nói với cô, cần dùng tấm lòng lương thiện đối với người khác, người khác cũng sẽ đáp lại cô bằng tấm lòng thiện lương.

Trong công việc, La Bối là một nhân viên chăm chỉ, nỗ lực còn trong đời sống thì cũng rất ít giấu giếm bà chủ, do vậy nên một người phụ nữ mạnh mẽ như bà mới yêu quý cô như vậy.

"Còn có chuyện này nữa, tôi có việc buôn bán này muốn giới thiệu cho cô." Bà chủ lại mở miệng: "Tôi có một người bạn đã kinh doanh lá trà lâu năm, một năm có vài đợt nhập được hàng cao cấp. Nếu cô có hứng thú với chuyện này có thể mua một ít, qua mấy tháng lại bán ra có thể kiếm được chênh lệch giá, không phải rất nhiều, một năm chắc cũng chỉ kiếm được mấy vạn là cùng, đây cũng không phải việc buôn bán có thể kiếm được lợi nhuận cao, nhưng bây giờ cô đang làm kinh doanh thì nên kiếm từng chút một, được chút nào hay chút đó. Người bạn này của tôi rất đáng tin cậy, cô trở về bàn bạc với cậu bạn kia xem sao, nếu thích có thể liên lạc với tôi."

La Bối rất vui mừng, vội vàng trả lời: "Vâng, trở về tôi sẽ thương lượng với anh ấy ngay, cảm ơn bà!"

Bà chủ cười: "Có gì mà phải cảm ơn, biết đâu khi nào cô bằng tuổi tôi có sự nghiệp còn lớn hơn tôi bây giờ ấy chứ, tôi làm như vậy cũng chỉ muốn để lại cho mình một con đường thôi."

***

Sau khi tan việc, La Bối đi ăn bữa cơm chia tay với đồng nghiệp, tuy không biết về sau có còn liên lạc với nhau hay không nhưng trong khoảng thời gian làm việc này, mọi người cũng thật sự rất vui vẻ.

Chờ sau khi La Bối trở lại bệnh viện thì bà La đã ngủ rồi, gần đây, bà thực sự ngủ rất sớm..

Bây giờ đã là tháng mười hai, thời tiết cũng trở nên rét lạnh lên.

Hai người không muốn đánh thức các cụ đang nghỉ ngơi trong phòng nên xuống lầu đi vào đại sảnh bệnh viện, đứng nói chuyện ở hành lang

"Chú Trình hiểu lầm quan hệ của chúng ta, chú nghĩ tôi là bạn trai của cô, sau khi tra xét hộ khẩu thì bảo tôi xin nghỉ việc ở xưởng oto rồi sang làm trợ lý cho chú, một tháng chú trả 8000 tệ tiền lương." Chu Kiến Quốc nhìn cô cười: "Nói này, tôi có chút dao động đấy."

"Tôi sẽ tìm cơ hội giải thích với chú ấy."

Chu Kiến Quốc ngăn cản cô: "Giải thích cũng vô dụng, chú ấy đã nhận định như vậy rồi, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi, chẳng qua, nếu chú ấy phát hiện tôi không đối xử tốt với cô có khả năng tôi sẽ bị đàn em của chú ấy đánh một trận. Tôi nói này, Bối Bối, người nào muốn yêu đương hay kết hôn với cô cũng rất nguy hiểm đấy nhé, sau lưng cô là chú Trình, nếu yêu đương mà chia tay, có khi bị đánh gãy tay mất."

La Bối lườm anh một cái: "Vốn dĩ tra nam là không được chết tử tế."

"Vậy nếu cô là người ngoại tình thì sao?"

"Tôi sẽ không làm chuyện vô đạo đức đó!" La Bối cố gắng biện giải cho mình: "Ngoại tình thật sự ghê tởm! Đấy không phải một việc con người nên làm!"

Chu Kiến Quốc vỗ bả vai cô: "Nếu cô đến tuổi trung niên còn chồng cô thì già yếu lọm khọm, vừa lúc này, có một em zai tươi non mơn mởn còn đẹp trai hơn tôi bây giờ xuất hiện thì cô có dao động không?"

"Ý của anh là khi nào anh đến tuổi trung niên sẽ ngoại tình với mấy em gái xinh đẹp sao?"

Chu Kiến Quốc chắp tay vái cô một cái: "Chị Bối, bước chân của tôi không thể nào đuổi kịp tư duy logic của chị."

"...... Vậy, tôi sẽ không dao động đâu." La Bối nghiêm túc trả lời: "Bởi vì chờ khi nào trung niên, tôi chắc chắn đã có con cái, mặc kệ là con trai hay con gái thì tôi đều không thể tạo thành tấm gương xấu cho chúng được."

Lúc cô nói lời này, vẻ mặt nghiêm túc đến đáng yêu.

Chu Kiến Quốc từ trong túi áo khoác lấy ra một cái túi giữ ấm rất nhỏ, kéo tay cô qua rồi đặt vào lòng bàn tay của cô.

Đó là túi giữ ấm có hình con gấu, nho nhỏ, một bàn tay là có thể nắm hết, ở đêm khuya như vậy, lòng bàn tay vô cùng ấm áp.

"Ngày mai cô cùng tôi đi xem mấy cửa hàng, gần cuối năm rồi, rất nhiều cửa hàng đều sẽ chuyển nhượng cho thuê, trong vòng nửa đầu năm sau chúng ta phải khai trương xưởng ô tô." Chu Kiến Quốc dừng một chút lại nói: "Vừa lúc cô mới nghỉ việc, tôi cũng xin nghỉ, sau khi đi xem cửa hàng thì chúng ta đi xem phòng."

"Xem phòng?" La Bối kinh ngạc không thôi: "Chúng ta lại không có tiền mua phòng!"

Cô nói "Chúng ta", làm trong lòng Chu Kiến Quốc miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.

Đúng vậy, cô và anh chính là chúng ta.

"Cứ xem trước đã, nói không chừng cuối năm sau là có thể kiếm đủ tiền đặt cọc thì sao?"

Bọn họ chỉ là những người dân bình thường, cố gắng kiếm sống trong thành thị này, hình như những căn hộ đó không có chút quan hệ gì với bọn họ.

Ai cũng biết thời buổi này, muốn mua một căn hộ khó khăn thế nào nhưng dường như mỗi người đều vì có một mái nhà mà nỗ lực.

Vạn gia ngọn đèn dầu, ai cũng muốn trong đó có một ngọn đèn thuộc về mình.

"Sang năm mục tiêu của cô là cái gì? Chúng ta có thể cùng nhau chế định một kế hoạch rồi từng bước từng bước thực hiện." Chu Kiến Quốc nói: "Tôi muốn mở xưởng sửa chữa ô tô, tự mình làm ông chủ, còn cô thì sao?"

La Bối cũng rất nghiêm túc suy nghĩ, càng nghĩ càng phấn khích: "Vậy tôi nghĩ lớn một chút nhé, tôi muốn đủ tiền để mua nhà? Sau đó cửa hàng không người có thể mở thêm hai chi nhánh, còn có, tôi muốn đưa bà nội đi du lịch Thái Lan."

"Còn có gì không?"

La Bối nhìn thẳng vào mắt của Chu Kiến Quốc, chậm rãi nói: "Nếu có thể, tôi hy vọng anh có thể khôi phục ký ức, như vậy anh có thể có quyền sở hữu tài sản của chính mình, cũng có thể cùng chúng tôi đi du lịch, nếu không có biện pháp khôi phục ký ức, tôi cũng muốn sang năm có thể làm cho anh một thân phận khác, một cái chứng minh thật sự."

Chu Kiến Quốc sửng sốt, ngay sau đó cười nói: "Thật ra tôi không quan tâm lắm."

"Nhưng tôi để ý, tôi hy vọng anh có ngôi nhà của mình, có xe, có thể giống chúng tôi đi du lịch mọi nơi, có thể ngồi máy bay, tàu cao tốc, có thể ở khách sạn năm sao."

"Cô ngốc quá."

Đôi tay của Chu Kiến Quốc còn đang đút vào túi áo khoác, anh nói thêm: "Tôi thấy có ký ức ngày trước hay không cũng không sao cả, bây giờ tôi sống rất tốt."

"Hơn nữa, có khi tuổi thực tế của anh không chỉ 27 tuổi......" La Bối đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, liền trêu ghẹo: "Nói không chừng anh đã 30 tuổi rồi."

"Sao cô không nói tôi đã có vợ con rồi hả?"

La Bối ngẩn ra, đúng là trước đây cô không nghĩ tới vấn đề này.

Nếu Chu Kiến Quốc có vợ con rồi thì sao?

Ngay cả chính cô cũng không phát hiện ra, nụ cười trên mặt đã tắt từ lúc nào.

"Ôi, tôi nói đùa thôi mà, tôi không dám đảm bảo những chuyện khác nhưng tôi chắc chắn mình đang độc thân cũng chắc chắn không có con."

La Bối ngạc nhiên: "Làm sao anh biết được?"

"Trực giác, trực giác của đàn ông."

La Bối: "......"

"Thôi được rồi, bây giờ không còn sớm, lát nữa là hết giờ xe bus chạy rồi, tôi đi về trước, cô cũng nghỉ ngơi sớm một chút."

"À, được, vậy anh đi đường cẩn thận chút."

Chờ sau khi La Bối lên lầu, Chu Kiến Quốc mới đi ra khỏi bệnh viện, lúc đi qua một cái cây to, anh thật sự không nhịn xuống được tức giận đạp một cái lên thân cây.

Anh là thằng ngốc sao?

Tại sao tự nhiên đi nói đùa vấn đề này?

Với con người chính trực như La Bối thì kể cả sau này anh tính toán kỹ muốn theo đuổi cô thì xác xuất cô đồng ý cũng rất nhỏ!

Trước kia anh còn khinh bỉ Giang Tư Hàn, cảm thấy Tiểu Giang là một người ngốc nghếch, kể cả có đáp ứng người khác trong vòng hai năm không yêu đương thì cũng không cần nói cho La Bối nghe.

Vậy mà bây giờ anh đang làm gì chứ?

Mắc sai lầm còn nguy hiểm hơn Tiểu Giang lúc trước.

Hai năm không thể yêu đương cũng đâu có sao nhưng nếu La Bối thật sự lo lắng anh có vợ con thì...... haha.

"Tiểu Chu?" Giang Tư Hàn ngay từ đầu còn không dám xác nhận, lúc đến gần mới phát hiện người dưới tàng cây đúng là Chu Kiến Quốc.

Anh đang đeo khẩu trang, trong khoảng thời gian này webdrama đang chiếu, độ nổi tiếng của anh đang tăng lên, đã có không ít fans, chính vì như vậy, anh càng ngày càng bận rộn, La Bối không nói cho anh việc bà La nằm viện, hai ngày trước anh mới nghe thấy, bây giờ mới có thời gian qua đây.

Chu Kiến Quốc xoay người lại thấy Giang Tư Hàn, còn có chút kinh ngạc: "Sao anh lại tới đây?"

Tiểu Giang nói: "Bà La nằm viện, tôi chắc chắn phải đến rồi nhưng bây giờ mới có thời gian. Còn anh thì sao, đang làm gì?"

Mặt Chu Kiến Quốc không thay đổi trả lời: "Rèn luyện thân thể."

Giang Tư Hàn: "......Vậy tôi đi trước đây."

Chu Kiến Quốc gật gật đầu, phát hiện anh và Giang Tư Hàn thật đúng là anh em cùng cảnh ngộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.