Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 108: Chương 108: Lại bán mía




Tác giả: Lâm Miên Miên

Editor: Lili

Mùa hè tới rồi, thời cơ kiếm tiền lại tới nữa.

Hiện tại Cố Khiêm Ngôn và La Bối không thiếu một vạn này, thậm chí hai người có thể đưa bà La và Phương Cảnh Châu đi du lịch xa xỉ cũng không phải vấn đề, nhưng Cố Khiêm Ngôn vẫn muốn cho Phương Cảnh Châu biết, người lớn kiếm tiền không dễ dàng, như vậy bé sẽ càng thêm quý trọng cuộc sống hiện tại, hơn nữa cũng khuyến khích bé thêm nỗ lực học tập.

Vì thế, Cố Khiêm Ngôn thương lượng với La Bối, quyết định mỗi ngày sau khi tan việc sẽ giống trước kia, bỏ ra thời gian đi bán mía.

Hiện tại, thời gian đối với bọn họ rất quý giá, nhưng dù là Cố Khiêm Ngôn hay La Bối, đều nguyện ý dành ra một chút thời gian trong lịch trình bận rộn của mình để cho Phương Cảnh Châu một trải nghiệm thực tế.

Chắc chắn đây sẽ là một hồi ức không thể thay thế của Phương Cảnh Châu.

Cố Khiêm Ngôn nói với La Bối, “Em có biết vì sao bây giờ trẻ con hay chơi điện thoại với ipad không? Không phải bọn chúng thông minh hơn chúng ta mà do cha mẹ chúng quá bận, hơn nữa cha mẹ cũng đều thích chơi di động, trẻ con không có người chơi cùng, cũng bị chịu ảnh hưởng từ cha mẹ, trước kia không phải em từng nói với tiểu Cảnh Châu, bảo bé phải học giỏi toán để giúp em thanh toán tiền lẻ sao? Bây giờ là thời cơ tốt nhất, nói cho bé, học giỏi cái này học tinh thông cái kia cũng có ích, nỗ lực học tập rất có lợi.”

Ngày nay có rất nhiều người cổ xuý phương châm học tập hay học đại học là vô dụng...... Ví dụ chỉ cần có một gia đình giàu có, có người ba người mẹ tốt là quan trọng hơn tất cả.

“Về sau bé sẽ gặp được rất nhiều người, cũng sẽ gặp được rất nhiều loại tình huống, những người đó có lẽ không cần cố gắng là có thể có được một tương lai hoàn mỹ, vậy thì sao? Chẳng lẽ học tập đúng là vô dụng? Người khác là người khác, chúng ta là chúng ta, trên thế giới này hầu hết mọi người đều đang vùng vẫy trong biển tri thức, chỉ có một số ít người là được ngồi sẵn trên thuyền, bởi vì than thở vận mệnh bất công, chúng ta sẽ không bơi sao?” Cố Khiêm Ngôn đột nhiên trở nên nghiêm túc, “Vậy thì nhất định sẽ bị chết đuối.”

Cứ như vậy, sau khi Chu Kiến Quốc biến thành Cố Khiêm Ngôn còn La Bối biến thành bà chủ nhỏ, lại một lần nữa chạy xe ba bánh bán mía ở ven đường.

Chu Kiến Quốc mua ghế gấp nhỏ, cho La Bối một cái, lại cho Phương Cảnh Châu một cái, nói với bé: “Bối Bối đi làm một ngày đã rất vất vả, để cho chị ấy ngồi, chú sẽ tước vỏ mía, chờ sau khi bán xong chị ấy sẽ quét rác, còn cháu, cháu sẽ phụ trách thối lại tiền, chuyện này không làm khó cháu chứ? Không phải cháu nói cháu học toán rất giỏi sao?”

La Bối tất nhiên không phải không có việc gì làm, cô phải kiểm tra xem Phương Cảnh Châu thối tiền lẻ cho người khác.

Phương Cảnh Châu cực kì hưng phấn, bé mặc một chiếc áo phông ngắn tay, khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ bừng, còn đứng tư thế nghiêm nói với Chu Kiến Quốc: “Yes, Sir!”

Cố Khiêm Ngôn dở khóc dở cười, “Học được mấy từ tiếng anh hả?”

Bán mía thật ra cũng rất vất vả, đặc biệt là vào buổi tối mùa hè, muỗi nhiều, thời tiết nóng nực, kể cả đã phun thuốc phòng muỗi rồi nhưng hiệu quả cũng không rõ ràng, nhưng bọn họ bán rất đắt hàng, giống như Cố Khiêm Ngôn nói trước kia, nhan sắc chính là một phương thức quảng cáo hữu hiệu.

Anh còn rất tâm cơ mà sửa soạn cho Phương Cảnh Châu rất tuấn tú và cực cute, giá trị nhan sắc của ba người hấp dẫn không ít người tới mua mía.

Bọn họ còn gặp khách hàng quen trước kia, một cô gái nhìn Phương Cảnh Châu đang tính toán tiền để thối lại, nói: “Đã lâu không gặp hai người, còn tưởng rằng hai người sẽ không bán nữa cơ.”

Lời này......

Phương Cảnh Châu tính xong cầm mười đồng từ hộp đưa cho cô gái, “Chị gái, chị cầm cẩn thận, đừng đánh mất.”

Cố Khiêm Ngôn nhấn mạnh với Phương Cảnh Châu rất nhiều lần, trừ khi nhìn thấy người cùng tuổi với bà ngoại bé thì mới gọi là bà còn những người khác đều gọi là chị gái.

Quả nhiên, cô gái được gọi là chị gái vô cùng vui sướng.

“Đây là con cái nhà ai mà đáng yêu như vậy!”

La Bối ôm Phương Cảnh Châu, cười nói: “Đây là đứa bé nhà chúng tôi. Cảnh Châu, còn không cảm ơn chị gái đi kìa, cô ấy khen em đáng yêu đó.”

“Cảm ơn chị gái!”

Thật ra Phương Cảnh Châu vui vẻ vì câu nói kia của Bối Bối “Đây là đứa bé nhà chúng tôi” cơ, làm bé có chút thẹn thùng, cũng có chút cao hứng. Truyện Trọng Sinh

Ba người thoạt nhìn giống như là người một nhà, người mẹ tuổi trẻ xinh đẹp, người ba cao lớn đẹp trai, đứa con đáng yêu hiểu chuyện, dù xung quanh đó cũng có rất nhiều người bán mía nhưng bọn họ vẫn bán được nhiều nhất.

Tốc độ Cố Khiêm Ngôn chặt mía rất nhanh, trình độ không hề thua kém năm trước.

Anh còn có thời gian trêu chọc La Bối, “Em còn nhớ lúc chúng ta mới bán mía, em còn lo lắng có người đoạt mối làm ăn của chúng ta, anh đã nói với em thế nào, giá trị nhan sắc là một cách thức quảng cáo...... Ngày mai mua thêm cả quả dứa để bán nữa, một quả mua có vài đồng, anh có thể cắt thành vài miếng, một miếng bán hai ba đồng cũng có thể kiếm không ít.”

La Bối không nghĩ tới anh đã trở về thân phận cũ, còn có thể bỏ thời gian ra để đi bán mía, hơn nữa anh cũng không cảm thấy mất mặt, thật sự rất khó có người làm được như vậy.

Đây là người mà cô thích đó.

Vẫn luôn tuyệt vời như vậy.

Ông chủ cửa hàng bán trái cây bên cạnh nhìn thấy Phương Cảnh Châu đáng yêu lại hiểu chuyện, còn cho bé mấy quả vải, Phương Cảnh Châu tung ta tung tăng chạy tới, vụng về lột vỏ quả vải, đầu tiên là đưa đến bên miệng Cố Khiêm Ngôn, “Chú Tiểu Chu ăn đi!”

Cố Khiêm Ngôn không thích ăn trái cây, nhưng vẫn mở miệng, ăn quả vải ngọt ngào này.

Phương Cảnh Châu lại đi đến bên người La Bối nghiêm túc nói: “Bối Bối chị không cần ghen, em thấy chú Tiểu Chu quá mệt mỏi, nên quả thứ nhất mới đưa cho chú ấy, bây giờ em sẽ bóc cho chị, chị không cần gấp.”

La Bối phì cười, “Chị không vội, em bóc thêm cho chú Tiểu Chu mấy quả nữa đi.”

Cố Khiêm Ngôn vội vàng xua tay, “Đừng, chú không ăn, quả vải quá ngọt, chú không thích ăn đồ ngọt quá.”

“Vậy chú thích Bối Bối không?” Phương Cảnh Châu hỏi, “Bối Bối chính là cô gái ngọt ngào nhất đấy!”

Một đôi tình nhân lại đây mua mía nghe thấy Phương Cảnh Châu nói mà không nhịn được cười.

Cô gái có thể được đứa bé này yêu quý như vậy...... Đúng là rất ngọt.

Tai La Bối ửng đỏ, lúc này còn có người ngoài ở đây mà.

Cố Khiêm Ngôn lại nhìn về phía La Bối, nói: “Bối Bối còn ngọt hơn quả vải nhưng chú vẫn thích, cô ấy là ngoại lệ.”

La Bối thẹn thùng.

Tuy anh cũng thường nói như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nói trước mặt người ngoài.

Một lớn một nhỏ bắt đầu khen ngợi La Bối, làm La Bối vừa thẹn thùng lại cao hứng.

Cô gái trong cặp đôi kia rất hâm mộ La Bối, được hai soái ca một lớn một nhỏ này coi như một cô bé để nuông chiều, không phải là một chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới sao?

Cô ấy lập tức bất mãn với bạn trai mình, bạn trai người khác trước nay không làm cô ấy thất vọng.

Bởi vì Phương Cảnh Châu là trẻ con nên phải suy nghĩ đến vấn đề giấc ngủ của bé, phải ngủ sớm dậy sớm, cho nên chưa đến 10 giờ, bọn họ đã kết thúc công việc, mặc dù mới bày quán chưa được ba giờ, nhưng thu hoạch vẫn rất nhiều, ví dụ bán được 35 cây mía, kiếm lời 280 đồng.

Cố Khiêm Ngôn nói với Phương Cảnh Châu: “Về nhà tắm rửa rồi đi ngủ, đừng xem phim hoạt hình nữa, ngày mai còn phải tiếp tục. Hiện tại cách một vạn còn một khoảng cách rất xa đó.”

Phương Cảnh Châu không thấy mệt một chút nào, ngược lại bé còn rất hưng phấn, cảm thấy chơi rất vui, bé gật đầu thật mạnh, “Vâng ạ!”

“Có mệt hay không?” La Bối ôm Phương Cảnh Châu ngồi sau xe ba bánh, xoa mồ hôi trên trán của bé.

Thật ra dù buôn bán có tốt thì nửa tháng cũng không kiếm được một vạn, nhưng mục đích của họ cũng không phải kiếm tiền, chủ yếu là làm Phương Cảnh Châu có một trải nghiệm khó quên.

Phương Cảnh Châu lắc đầu, “Không mệt, em cảm thấy rất thú vị!”

“Chỉ mới một ngày thôi.” Cố Khiêm Ngôn vừa điều khiển xe vừa nói, “Nếu qua nửa tháng cháu vẫn không thấy mệt thì chú phải lau mắt mà nhìn rồi.”

Đúng như Cố Khiêm Ngôn nói, mấy ngày đầu Phương Cảnh Châu còn cảm thấy rất thú vị, chờ sau đó bé đã cảm thấy rất mệt, còn nói với La Bối, kiếm tiền đúng là rất vất vả......

Nhưng làm La Bối và Cố Khiêm Ngôn kinh ngạc chính là, tuy bé cảm thấy mệt, nhưng vẫn luôn tích cực, đứa bé này trải qua rất nhiều chuyện nên tính cách cứng cỏi lại có nghị lực, La Bối không nhịn được suy nghĩ, người như bé về sau sẽ trở thành một tổng tài dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, cũng thành công như vậy không phải một chuyện kỳ lạ.

Chẳng qua...... Phương Cảnh Châu hình như có chút thay đổi.

Như bây giờ bé đã chủ động nói sẽ hạn chế ăn kem, bé cảm thấy kem rất đắt mà ăn một hai miếng đã hết, nghĩ đi nghĩ lại cũng không có lời, còn không bằng để dành tiền mua đồ gì thực tế một chút.

Mặc kệ nói như thế nào, thì trẻ con ăn ít đồ lạnh cũng tốt hơn.

Sắp đến đầu tháng, ba người bắt đầu đếm tiền, cuối cùng tổng kết nửa thàng này, bọn họ mệt như chó cũng đã kiếm được khoảng 5000 đồng.

Phương Cảnh Châu sắp khóc đến nơi, “Tại sao mới có 5000 đồng!”

Cố Khiêm Ngôn xoa xoa tóc của bé, “5000 đồng còn chê hả? Cháu có biết chú Tiểu Chu lúc mới đi khuân vác ở công trường, mỗi ngày bận từ sáng đến tối, một tháng cũng mới kiếm được có mấy nghìn đồng không, ngay cả chú tiểu Khương rửa xe trong tiệm, ngày nào đi làm cũng vất vả như vậy, mỗi tháng cũng mới được mấy nghìn đồng thôi.”

Vẻ mặt Phương Cảnh Châu đau khổ, “Người lớn kiếm tiền khó quá.”

“Giờ cháu mới biết sao?” Cố Khiêm Ngôn lại nói, “Nửa tháng kiếm 5000 đồng đã rất nhiều, đây là buổi tối chúng ta mới bán thôi đấy.”

Phương Cảnh Châu lại hỏi, “Vậy có phải chúng ta không được đi du lịch nữa không? Cháu không đi, chú với Bối Bối đi đi, số tiền này chắc đủ rồi nhỉ?”

Nghe được lời này, cho dù là Cố Khiêm Ngôn cũng bị cảm động.

Đứa nhỏ này có quá nhiều ưu điểm, là nhiều thứ mà ngay cả người trưởng thành cũng không có.

“Nhưng không phải cháu rất muốn đi sao?”

Phương Cảnh Châu ôm eo La Bối, cọ cọ, “Nhưng cháu càng muốn chú Tiểu Chu và Bối Bối vui vẻ, hai người đi đi, cháu ở nhà chơi với Thần bảo bối là được rồi!”

Cố Khiêm Ngôn ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với bé nói: “Chú đã nói rồi chú sẽ đưa cháu đi.”

“Nhưng không đủ tiền......”

Cố Khiêm Ngôn lại nói: “Vậy nên chú định tối nay sẽ đi cướp ngân hàng.”

Phương Cảnh Châu vội vàng buông La Bối ra, bé quá sợ hãi, ôm lấy Cố Khiêm Ngôn, “Không được! Đó là phạm pháp! Chú sẽ phải ngồi tù!”

“Bao ăn bao ở, khá tốt.”

Phương Cảnh Châu quay đầu nhìn về phía La Bối, la lớn: “Bối Bối, chú Tiểu Chu điên rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.