Mệnh Phú Quý Trời Sinh

Chương 7: Chương 7: Món sủi cảo cho mùa đông thêm ấm áp






Bây giờ tâm trạng của La Bối thực sự rất phức tạp, bởi vì câu chuyện mà cô thấy trong giấc mơ là về cuộc đời phấn đấu của nam chính,mà nam chính lại chính là Giang Tư Hàn,người đang ở tại tầng hầm nhà cô.

Dựa theo sự phát triển của cốt truyện,năm sau,anh sẽ nhận tham gia một bộ phim chiếu mạng.Bộ phim này cũng không dài,nhưng có thể xem nó là bước ngoặt quan trong trong cuộc đời Giang Tư Hàn.Đầu tiên anh nhận được một số tiền có thể dùng để chi tiêu trong sinh hoạt hàng ngày,sau đó khi bộ phim phát sóng,vì cốt truyện phù hợp với thị hiếu người xem nên được mọi người yêu thích,được cho điểm cũng không kém diễn viên chính phim truyền hình.

Câu chuyện này không miêu tả chi tiết về tuyến tình cảm của nam chính.Khi Giang Tư Hàn đang nổi tiếng cũng không có một chút tai tiếng nào truyền ra.Có người nói,trước khi Giang Tư Hàn chính thức xuất đạo, từng có một người bạn gái,đó cũng là mối tình đầu của anh,anh vẫn chưa quên được, cho nên cũng không có hứng thú phát triển tình yêu mới.Cũng có người nói, Giang Tư Hàn rất yêu cô gái này, nhưng hai người không ở bên nhau là do chỉ có mình anh yêu đơn phương.

La Bối đối với chuyện tình yêu của anh không có hứng thú nhưng mà sau này anh thật sự rất nổi tiếng!

Nếu nói Triệu Phiên Phiên là Mary Sue,vậy Giang Tư Hàn có thể gọi là Tom Sue.Tuy rằng trước khi anh xuất đạo ăn bữa nay lo bữa mai, ở trong tầng hầm âm u ẩm ướt,nhưng một khi anh xuất đạo,con đường lại đặc biệt thuận lợi.Vậy nên mới có thể trong mấy năm ngắn ngủn có thể trở thành ảnh đế.Sau đó là thực hiện được giấc mơ âm nhạc, trở thành thiên vương âm nhạc.La Bối tin rằng với ảnh hưởng của anh trong giới phim ảnh và âm nhạc, rất nhiều năm sau vẫn sẽ có người nhớ đến anh.

Trên đường đến công ty, trong đầu La Bối vẫn đang nghĩ về Giang Tư Hàn.Hiện tại cô đã xem hai bộ tiểu thuyết lại cảm thấy rất buồn bực cũng không hiểu ra sao, một chuyện là bạn gái tổng giám đốc mang bầu chạy trốn, một chuyện là về cuộc đời của siêu sao ảnh đế.Khi bọn họ gặp khó khăn đều thuê nhà cô ở,tại sao ngay cả bóng dáng cô cũng không xuất hiện trong tiểu thuyết chứ?

Có thể là do tác giả quá lười,không muốn lãng phí bút mực trên loại người qua đường Giáp như cô.

***

Lúc trước muốn quan hệ gần gũi với Triệu Phiên Phiên hơn đúng là do cô có một chút tâm tư riêng vì Triệu Phiên Phiên là m phu nhân tương lai tổng giám đốc Lôi thị.Nếu về sau cô và bà nội gặp chuyện gì khó giải quyết, còn có thể có thêm người giúp đỡ.Cô thấy suy nghĩ này của mình cũng là nhân chi thường tình.Trong quá trình đó, La Bối cũng trả giá bằng tình cảm của mình.Nhưng đến trường hợp của Giang Tư Hàn, La Bối cũng chỉ có thể quan sát.

Lúc trước Triệu Phiên Phiên gặp hoàn cảnh cô đơn và bất lực,lúc này Giang Tư Hàn lại gặp cảnh bần cùng.

Thật ra La Bối cũng muốn cho anh mượn tiền, nhưng Giang Tư Hàn là đàn ông, là người có thể vì mơ ước mà kiên trì không ngừng.Vậy thì anh cũng sẽ có lòng tự trọng rất cao.Cô cho anh vay tiền,không khéo sẽ phản lại mục đích ban đầu.

Đúng là La Bối muốn tiếp cận những người mà cô biết trong tương lai sẽ có địa vị cao, đây có lẽ là suy nghĩ của mỗi nhân vật nhỏ bé.Nhưng cô cũng sẽ không dùng phương thức mà người khác không thích.Không phải cô sợ mà cô không dám xác định sự trợ giúp của cô có thể làm thay đổi cuộc đời Giang Tư Hàn hay không.Lúc đó có thể anh sẽ từ bỏ cơ hội đóng phim.Trong truyện,anh cũng phải đắn đo một thời gian, bởi vì từ đầu đến cuối ước mơ của anh cũng không phải làm diễn viên. La Bối muốn tiếp cận bọn họ, nhưng không muốn thay đổi cuộc sống mà vốn dĩ họ phải trải qua.

Nếu vì sự trợ giúp của cô mà Giang Tư Hàn từ bỏ cơ hội này, người khác không biết tương lai của Giang Tư Hàn nhưng cô lại biết,cô làm sao có quyền lợi thay đổi một người có có tài hoa như vậy chứ?

Hiện tại nền kinh tế đĩa nhạc đình trệ,nếu Giang Tư Hàn không thay đổi cách thức có thể cả đời này anh sẽ không thể thành công.

La Bối nghĩ cô vẫn nên tiếp tục làm người qua đường Giáp trong bộ tiểu thuyết này thì hơn.

Thần Bảo Bảo mới vừa đầy tháng,bé vẫn chưa thể ngồi được,nhưng mỗi ngày bé đều muốn ra ngoài đi chơi không muốn ở lì trong nhà.

Nhưng bây giờ đang là giao mùa,có nhiều người bị cảm, Triệu Phiên Phiên không dám đưa bé ra ngoài chơi nên chỉ có thể vào ban ngày cùng bà La phơi nắng tâm sự trong sân.

"Con bé Bối Bối này lúc nào cũng tiêu tiền hoang phí,bây giờ mới đi làm không bao lâu,lấy tiền lương cũng không biết tiết kiệm,lại còn mua cho bà một đôi hoa tai vàng."Bà La vén mái tóc bạc ra sau tai, trên mặt tràn đầy tươi cười, "Bà tuổi này rồi còn đeo hoa tai làm gì chứ."

Triệu Phiên Phiên cười nói: "Bối Bối rất hiếu thuận,một người trẻ tuổi như em ấy sau khi lấy lương còn nghĩ đến mua quà cho bà nội thật sự là rất hiếm đấy ạ."

"Chẳng lẽ cháu không phải người trẻ tuổi?Cùng lắm cũng chỉ hơn Bối Bối bốn năm tuổi,mà nói cứ như là trưởng nối của nó vậy."Bà La cười chọc cô.

Triệu Phiên Phiên ôn nhu nhìn bé con trong lòng ngực, nói: "Sau sinh bé và trải qua những chuyện kia cháu cảm thấy tuổi tâm lý của mình lớn hơn tuổi thực tế rất nhiều."

Bà La thực sự rất thương cô, tuổi còn trẻ như vậy còn chưa lập gia đình đã làm mẹ vất vả trong đó không phải ai cũng cảm nhận được.

"Thật ra Bối Bối nhà ta cũng là một đứa bé đáng thương."Bà La vừa nói chuyện vừa thở dài một hơi, "Cũng trách bà không dạy tốt cha Bối Bối,ông nội Bối Bối là một người rất có bản lĩnh, nhưng ông ấy không giữ được gia nghiệp.Bị người ta lừa hết, cũng may để lại toà nhà này,cha Bối Bối thì sao?Không cam lòng làm ông chủ cho thuê nhà,cũng học người ta làm buôn bán.Vốn dĩ bà nghĩ kể cả nó bị thua lỗ cũng tốt,ai biết cha Bối Bối thua rồi thì không đứng dậy được.Cha nó không phải người có trách nhiệm,lúc ấy đòi ly hôn với mẹ Bối Bối.Rồi sau đó cũng không hiểu thế nào,hai đứa lấy hết tiền trong nhà rồi chạy trốn.Lúc trước đi buôn bán cũng là giấu bà thế chấp toà nhà này để mượn tiền,mượn còn toàn của bọn cho vay nặng lãi,rồi lãi mẹ đẻ lãi con. Bọn họ muốn đem toàn bộ cục diện rối rắm này quăng lại cho cô nhi quả phụ chúng ta."

Sau đó vẫn là chú Trình của Bối Bối ra mặt giải quyết, người nọ để cho bà trả nợ dần dần,lãi cũng không phải trả cao như vậy nữa. Bối Bối rất hiểu chuyện, từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan ngoãn,sau khi tan học đều giúp bà quét dọn.Có đôi khi khách thuê nhà hết hạn, không muốn dọn phòng trả chúng ta một trăm tệ, cũng là Bối Bối đi quét dọn."Giọng nói bà La đã có chút nghẹn ngào, "Một cô bé có hơn mười tuổi, trong nhà lại không có đàn ông, chỉ có một bà già này, cũng không phải chưa từng gặp khách thuê nhà xấu tính.Có một lần nó cãi nhau với người ta còn bị đẩy ngã lăn trên từ cầu thang xuống, may mắn không có chuyện gì xảy ra, không thì......"Triệu Phiên Phiên là một người sống tình cảm sau khi nghe bà La kể lại,hốc mắt cô cũng đỏ lên."Bà nội, Bối Bối là một người có phúc khí." Triệu Phiên Phiên an ủi bà, "Bà nghĩ mà xem,em ấy giờ đã bình an trưởng thành,bây giờ cũng tìm được công việc rồi sau này chắc chắn sẽ còn tốt hơn."

Bà La nghe xong lời này cũng cảm thấy được an ủi,bà vỗ vỗ tay Triệu Phiên Phiên, "Đúng vậy, trước kia trong thôn chúng ta có một người đoán mệnh là lão Tôn,mọi người nói khi ông ấy còn trẻ các đại quan quý nhân đều tìm ông ấy nhờ tính cho đấy.Có một lần ông ấy đến nhà bà thấy Bối Bối đang ở trong sân chơi, khi đó Bối Bối còn nhỏ,ông ấy nói Bối Bối có mệnh phú quý trời sinh.Nhưng bà cũng không cầu mong phú quý gì cả, chỉ cần cả đời con bé bình an trôi chảy là tốt rồi."

***

La Bối có phải mệnh phú quý trời sinh hay không thì cô không biết nhưng những người xung quanh cô hình như toàn là mệnh phú quý.

Giống như Giang Tư Hàn.

Hiện tại thời tiết chuyển lạnh,anh ta mặc áo lông rộng thùng thình, bên dưới là chiếc quần jean đã bạc màu,cầm theo một túi nilon, bên trong túi toàn là mì gói.

La Bối thật sự rất bội phục anh,nếu bảo cô vì ước mơ mà phải mỗi ngày ăn mì gói ở tầng hầm thì cô chắc chắn không làm được.

Giang Tư Hàn không lạnh lùng như khí chất bên ngoài,khi nhìn thấy La Bối,anh còn chủ động chào hỏi, "Tan làm rồi à?"

Bởi vì mấy ngày trước cùng dự lễ đầy tháng của Thần Bảo Bảo, hiện tại Giang Tư Hàn cũng sẽ chủ động bắt chuyện với cô.

Kể cả cô không biết cốt truyện,cô cũng cảm thấy Giang Tư Hàn nhất định sẽ thành công, bởi vì thoạt nhìn anh không giống những người khách thuê nhà bình thường khác.

Đặc biệt lúc anh vừa đàn vừa hát,loại khí chất này chỉ minh tinh mới có,cho dù là trên người phu nhân tổng giám đốc tương lai Triệu Phiên Phiên cũng không có.

La Bối gật đầu, nhìn thấy Giang Tư Hàn đang ho khan,cô không nhịn được nhắc nhở: "Gần đây thời tiết chuyển lạnh,rất nhiều người bị cảm,anh cũng nên chú ý một chút."

Giang Tư Hàn cười đáp ứng.

La Bối còn muốn hỏi anh có lấy thuốc trị cảm không, nhà cô có, nhưng lời nói vừa đến bên miệng lại nuốt xuống.

Cô cũng không quá hiểu con người của Giang Tư Hàn, nếu anh cảm thấy hành vi cô chủ động đưa thuốc là một loại bố thí và đồng tình,vậy ngược lại cũng không tốt.

La Bối về đến nhà mới phát hiện buổi chiều bà nội và Triệu Phiên Phiên gói rất nhiều sủi cảo.

"Hôm nay bà sang chơi thấy bà Vương làm vằn thắn nên cũng muốn gói một ít."Bà La bưng lại cho La Bối một bát sủi cảo nóng hổi, "Đây là loại nhân rau hẹ và thịt heo mà cháu thích ăn, còn Phiên Phiên lại thích nhân cải trắng thịt heo."

La Bối ăn xong một bát sủi cảo ăn,bà La lập tức giao nhiệm vụ cho cô.

"Chúng ta không gói nhiều nên cũng không cho mỗi nhà được."Bà La múc một hộp lớn tràn đầy sủi cảo, "Cháu mang xuống cho Tiểu Giang,nó gầy quá,mấy đứa trẻ các cháu đứa nào cũng thích giảm béo,cơ thể mà hỏng rồi về sau muốn khóc cũng không có nước mắt."

La Bối không tin bà nội không biết Giang Tư Hàn không có tiền, cho nên mỗi ngày phải ăn mì gói, chẳng qua bà cũng không muốn nói ra miệng.Thực ra cũng là nghĩ đến lòng tự trọng của Giang Tư Hàn.

Triệu Phiên Phiên ăn sủi cảo, cũng ngẩng đầu lên nói: "Đúng vậy,cậu ta có khi còn gầy hơn cháu,béo lên chút nữa thì càng đẹp trai hơn."

...... La Bối cũng không biết vị này có biết Giang Tư Hàn không có tiền hay không.

Hộp cơm dùng trong nhà vẫn là loại ngày xưa là loại hình chữ nhật,thể tích lớn,để hai ba mươi cái sủi cảo cũng không có vấn đề gì.

Đi xuống tầng hầm, La Bối gõ cửa, Giang Tư Hàn nhìn thấy ngoài cửa là La Bối cũng có chút ngoài ý muốn.

La Bối ngửi thấy hương vị mì gói trong phòng anh liền hỏi: "Anh ăn rồi à?"

Giang Tư Hàn thành thật lắc đầu, "Chưa, đang chuẩn bị ăn."

"Vậy đúng lúc,bà nội tôi gói nhiều sủi cảo tặng cho mỗi nhà một ít......" La Bối đưa hộp cơm ấm áp cho anh, thuận tiện đưa cả thuốc trị cảm cho anh, "Bà nội bảo đưa."

Lòng tốt của một cô gái trẻ với lòng tốt của một bà cụ, người bình thường càng dễ dàng tiếp thu người sau hơn,chuyện này La Bối cũng hiểu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.