Tác giả: Lâm Miên Miên
Dịch: Lili.
Đúng là anh không nghĩ đến tuy anh thổ lộ trước nhưng dù sao anh cũng không nghĩ đến La Bối sẽ thổ lại với anh càng không nghĩ cô sẽ hỏi anh có đồng ý ở bên cô không. Chuyện này làm Cố Khiêm Ngôn có một loại cảm giác được cô cầu hôn, việc cầu hôn này không phải nên của đàn ông sao? Quả nhiên là chị Bối, không giống người thường nhưng người anh thích không phải chính là như vậy sao? Tuy cô có sự rụt rè của phụ nữ nhưng đứng trước việc nghiêm túc, cô chưa bao giờ ngại ngùng.
La Bối nhìn anh kích động như vậy cũng không nhịn được mỉm cười: “Vậy bây giờ em sẽ nói những nguyên tắc trong tình yêu của em. Em không thích bạn trai xem điện thoại của em nếu chưa có sự đồng ý, em rất ghét chuyện này tất nhiên em cũng sẽ không xem điện thoại của anh nếu chưa được anh cho phép. Em hy vọng giữa chúng ta sẽ có sự tín nhiệm lẫn nhau, thẳng thắn với nhau. Nếu một ngày nào đó anh gặp một cô gái mà anh thích nhất định phải nói với em, em sẽ không dây dưa làm phiền anh nữa. Còn vấn đề này nữa, tuy gia cảnh nhà em bình thường còn nhà anh giàu có nhưng em cũng không định lép vế nhường nhịn đâu.”
Lòng bàn tay Cố Khiêm Ngôn đang đổ mồ hôi, anh nắm chặt miếng ngọc bội mà cô đưa dường như làm vậy có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô: “Anh không có thói quen xem trộm điện thoại của người khác, em có thể yên tâm còn điện thoại của anh nếu em muốn xem thì chỉ cần nói với anh một tiếng là được. Anh cũng hy vọng chúng ta sẽ tin tưởng nhau, nếu có khó chịu gì với đối phương thì lập tức nói ra, không thể nhẫn nhịn bởi vì anh muốn bên em cả đời.”
Hai người yêu nhau dù tình cảm có tốt đến mấy thì cũng không tránh được có lúc tranh chấp.
La Bối gật đầu: “Em cũng nghĩ như vậy, bây giờ thì em không có ý kiến gì với anh.”
“Tuy gia đình anh có tiền nhưng anh tin tưởng về sau em cũng không kém.” Cố Khiêm Ngôn bước lại gần cô: “Anh sẽ không bởi vì giàu hơn em mà thấy hơn em một bậc, em cũng không cần bởi vì ít tiền hơn anh mà cảm thấy tự ti, được không?”
Anh không thể lúc nào cũng có thể quan tâm đến cảm xúc của La Bối nên chính bản thân cô là người phải tự điều chỉnh cảm xúc của mình.
“Bây giờ thì em chưa thấy.” La Bối cười cười: “Em hi vọng anh có thể đi cùng em đến quán ăn mà em thích cũng sẽ không bởi vì anh đưa em đến một nhà hàng xa hoa mà cảm thấy tự ti.”
Cố Khiêm Ngôn búng tay một cái: “Tuy anh cũng không thích mấy nhà hàng xa hoa đó nhưng thỉnh thoảng anh muốn đưa em đến những chỗ có view đẹp để hẹn hò. Anh muốn cho em những thứ mà em chưa từng tiếp xúc bởi vì anh muốn lấy lòng em, nếu em không thích thì hãy nói với anh, đừng giấu ở trong lòng rồi nghĩ anh đang khinh thường em. Tặng em món quà đắt tiền thì em cũng hãy nhận lấy vì đó là tâm ý của anh, lúc anh mua cũng không phải bởi vì giá trị của nó.”
“Vâng.” La Bối gật đầu: “Bây giờ chắc em không thể tặng anh những món quà đắt tiền nhưng em sẽ cố gắng. Nếu quà em tặng có rẻ tiền thì anh cũng không được chê đâu đấy.”
“Tất nhiên rồi.” Cố Khiêm Ngôn mở ra hai tay: “Vì chúc mừng anh thoát kiếp độc thân, chị Bối có thể ôm anh một cái được không?”
La Bối cười hì hì lao vào trong lòng ngực anh, ôm lấy eo anh.
“Anh không có bạn gái cũng không có vị hôn thê, thật sự rất tuyệt vời!”
Vậy thì cô có thể thoải mái mà thích anh rồi.
Cố Khiêm Ngôn ngửi mùi hương trên tóc cô: “Anh không có bạn gái cũng không có vị hôn thê, đúng là quá tuyệt vời!”
Hai người đồng loạt cười to, xung quanh tràn ngập không khí ngọt ngào.
***
Vốn dĩ hôm nay Cố Khiêm Ngôn định về Cố gia nhưng bởi vì thoát khỏi kiếp độc thân, quá hưng phấn nên nhất định phải ở lại thôn Thành Trung một buổi tối.
Hai người bọn họ lúc yêu đường không khác gì lúc trước, hình thức ở chung cũng giống nhau, khác biệt duy nhất là lúc trước chỉ đi cạnh nhau còn bây giờ là tay trong tay.
Mãi cho đến khi Cố Khiêm Ngôn lưu luyến không rời nhìn theo La Bối lên lầu, anh mới xuống lầu, anh vẫn còn cảm giác như mình đang ở trong mộng.
Anh vốn nghĩ còn phải chiến đấu trong một thời gian dài nữa, không hiểu sao lại thuận lợi như vậy?
Mới vừa ngồi xuống không bao lâu, di động của anh vang lên, tên trên màn hình là ông Cố, anh trực tiếp ấn loa, giọng nói của ông Cố truyền đến: “Tại sao vẫn chưa về?”
“Ngày mai cháu về.” Cố Khiêm Ngôn vẫn chưa tiếp thu được việc ông lão thích tra tấn mình lại là ông nội mình.
Anh có phải là cháu ruột của ông không?
Ông Cố ừ một tiếng lại nói: “Cháu nói với Bối Bối chưa? Nói cho con bé, nhà của chúng ta không có chuyện phân biệt giàu nghèo cũng không có người suy nghĩ nông cạn.”
“Chậc.” Cố Khiêm Ngôn tặc lưỡi: “Ông nói phân biệt giàu nghèo tức là trong lòng ông cũng đã có sự phân chia rồi, vậy mà còn nghĩ tư tưởng của mình rất tiến bộ sao? Nếu thật sự không thèm để ý thì ai chả là con người phải không nên khinh thường nhau mới đúng.”
Đầu kia trầm mặc vài giây, có lẽ là quá mức tức giận: “Cháu nhất định phải cãi nhau với ông hả? Ý của ông là chỉ cần con bé đồng ý thì cả nhà ta đều đồng ý!”
“Mọi người đồng ý chuyện gì? Có quan hệ gì với mọi người sao?” Cố Khiêm Ngôn nghiêm túc hỏi: “Hôm nay cháu nói thẳng luôn, ông đừng suốt ngày cái gì kết hôn kết hôn, khi nào muốn kết hôn là chuyện của chúng cháu còn có, chúng cháu thích sinh con thì sinh, không thích sinh thì không sinh, nếu ông mà làm cô ấy giận dỗi bỏ đi thì cháu sẽ ở vậy cả đời, ông cũng biết, cháu không có hứng thú với mấy việc này.”
Ông Cố cũng lười nói chuyện với anh chỉ hỏi: “Cho nên Bối Bối đã chấp nhận ở bên cháu rồi hả?”
Không thì nó làm gì có mặt mũi nói chuyện kết hôn sinh con chứ?
“Vâng, coi như vậy.” Cố Khiêm Ngôn rụt rè trả lời, cố gắng không biểu hiện tâm trạng vui sướng như điên của mình.
Ông Cố cười ha ha vài tiếng: “Cháu nên cảm ơn ông, nếu không có quyết định sáng suốt của ông thì cháu làm sao có thể gặp được Bối Bối.”
“Ông không nghĩ cách khen chính mình thì không chịu được hả?”
“Hôm nào ông sẽ đến thăm hỏi bà của Bối Bối để cảm ơn bà ấy.”
Cố Khiêm Ngôn dừng một chút: “Như vậy cũng tốt, nhưng cháu phải hỏi Bối Bối trước đã.”
Hai ông cháu lại cãi nhau vì một chuyện nhỏ khác, không, cũng không coi như cãi nhau mà là tranh luận, dù sao lúc cúp điện thoại người nào cũng vui vẻ vì nghĩ giành được phần thắng.
***
Sáng sớm ngày hôm sau La Bối đi cửa hàng bảo dưỡng, Cố Khiêm Ngôn cũng chuẩn bị đi nhưng không nghĩ tới lúc ra khỏi nhà La Bối thì gặp Lôi Vũ Hạo đến thăm con.
Lôi Vũ Hạo đã sớm điều tra rõ anh là ai, tuy thấy kì lạ khi anh xuất hiện ở thôn Thành Trung, nhưng anh ta cũng không quan tâm vấn đề này.
“Cố tổng, xin chào.” Lôi Vũ Hạo khách sáo chào hỏi Cố Khiêm Ngôn.
“Chào Lôi tổng, anh tới thăm Thần bảo bối à?” Tâm trạng của Cố Khiêm Ngôn rất tốt nên nhìn ai cũng thấy đáng yêu nên dừng lại nói chuyện với Lôi Vũ Hạo: “Thần bảo bối đúng là rất đáng yêu.”
Lôi Vũ Hạo ngẩn ra, mấy năm trước anh ta cũng có vài lần gặp gỡ vị tiểu Cố tổng này. Tuy có ấn tượng, nhưng cũng không sâu. Nghe đồn, tính tình vị tiểu Cố tổng này không được tốt lắm thậm chí có thể nói là tính cách ương ngạnh, nhưng anh ta rất có thủ đoạn, cũng có năng lực, tại sao lại thấy không giống trong lời đồn?
“Cảm ơn.”
Cố Khiêm Ngôn nghĩ còn phải đi trong tiệm nhìn một cái, nên chuẩn bị tạm biệt Lôi Vũ Hạo, nào ngờ anh vừa đi vài bước thì Lôi Vũ Hạo đã đuổi theo, vẻ mặt do dự nói: “Cố tổng, có thể làm phiền cậu vài phút không?”
“Có thể.”
Vì thế, Cố Khiêm Ngôn đưa Lôi Vũ Hạo đến một quán nước gần đó, vốn dĩ anh muốn đưa anh ta đến quán cơm nhưng giờ này quán đó vẫn chưa mở cửa.
Dù là Cố Khiêm Ngôn hay Lôi Vũ Hạo đều không thích đồ ngọt nhưng lúc này ngồi ở trong quán của người ta mà không gọi cái gì cũng không hay, Cố Khiêm Ngôn gọi mấy món đồ ngọt để lát nữa mang đến cửa hàng cho mọi người ăn.
Lôi Vũ Hạo chần chờ trong chốc lát nói: “Tôi nghe nói cậu với cô La đang yêu nhau?”
Cố Khiêm Ngôn cười cười: “Đúng vậy, tôi là bạn trai của cô ấy.”
“Quan hệ của Phiên Phiên và cô La rất tốt nên tôi muốn......” Lôi Vũ Hạo chưa nói hết thật ra là ngại nói ra nhưng Cố Khiêm Ngôn đã nghe hiểu đó là muốn Bối Bối nói giúp anh ta vài lời hay trước mặt Phiên Phiên, xem ra người này cũng không quá ngu ngốc còn biết đi đường vòng.
Cố Khiêm Ngôn là người gặp việc vui thì sẽ thích giúp người nên cũng nhiều lời hơn với Lôi Vũ Hạo: “Anh từ bỏ cách này đi, Bối Bối nhà tôi sẽ không quản chuyện này hơn nữa, cô ấy đứng về phía Phiên Phiên nên chắc chắn sẽ không giúp anh.”
Lôi Vũ Hạo có chút xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, anh ta cũng không biết mình bị làm sao mà lại gọi lại Cố Khiêm Ngôn, còn nói như vậy.
“Lôi tổng, anh có muốn nghe lời nói thật không?”
“...... Cậu nói đi.”
Cố Khiêm Ngôn thở dài một hơi: “Thật ra loại chuyện này không ai giúp được anh đâu, chủ yếu vẫn là bản thân anh, nếu anh không thay đổi bản thân, tôi nghĩ Phiên Phiên sẽ không đổi ý, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng.”
Ánh mắt Lôi Vũ Hạo ảm đạm, trong thời gian này cần làm gì anh đã làm rồi nhưng cô không có một chút nào mềm lòng còn nói rõ ràng cuộc đời sau này của cô chỉ có bé con, trong kế hoạch sau này của cô không có anh ta.
“Xin lỗi cho tôi nói thẳng, Lôi tổng, anh phải suy nghĩ rõ một chuyện đó là vì sao anh không hề thích đối phương lại đồng ý đính hôn, chuyện này cũng là lí do Phiên Phiên rời đi.”
Cố Khiêm Ngôn lại nói: “Anh coi hôn nhân như trò đùa, cũng trở thành một loại mua bán, anh đừng nói anh có nỗi khổ riêng, như tôi đây này, nhà tôi đâu có ai dám bức tôi kết hôn, tôi cũng sẽ không bởi vì muốn củng cố ích lợi công ty mà đi kết hôn với một người tôi không thích.”
“Tôi không phải......”
“Anh đúng là vậy.” Giọng nói của Cố Khiêm Ngôn rất kiên quyết: “Chúng ta đều là đàn ông, thật ra tôi hiểu suy nghĩ trong lòng anh, có phải lúc ấy anh nghĩ, kể cả anh có đính hôn hay kết hôn thì Phiên Phiên cũng vẫn sẽ ở bên cạnh anh, vậy anh xem cô ấy là gì? Nói cách khác, hiện tại Phiên Phiên muốn kết hôn, cô ấy nói với anh dù sau này cô ấy kết hôn nhưng vẫn giữ nguyên quan hệ với anh thì anh có đồng ý không? Nếu anh vẫn đồng ý thì coi như tôi trách lầm anh.”