La Bối đang trả lời tin nhắn của khách hàng. Từ sau khi shop online kinh doanh tốt lên thì di động không có lúc nào rời tay. Sắp đến cuối năm chắc cô phải thuê thêm người làm cùng, nếu không một mình cô không thể lo liệu hết tất cả mọi việc được.
Lúc cô nhận được tin nhắn wechat của Chu Kiến Quốc thì nhanh chóng cầm điện thoại đi ra ngoài. Làm chủ nhà, khách thuê có ý kiến thì tất nhiên cô phải đi hỏi rõ ràng, không ngờ cô mới vừa mở cửa thì thấy Khương Oái đang đi lên lầu.
“Cô Khương, cô ở đây đã quen chưa?” La Bối khách sáo hỏi thăm một câu.
“Cũng không tệ lắm.” Khương Oái suy nghĩ lại nói: “Tôi thấy khách thuê phòng còn lại của tầng hầm rất lâu rồi không về nhà đúng không?”
La Bối cũng sẽ không để Khương Oái biết, người ở tầng hầm là Giang Tư Hàn. Dù sao Giang Tư Hàn cũng đang là một nghệ sĩ nên gật đầu: “Anh ta thường xuyên phải đi công tác, công việc rất bận, cô có chuyện gì không?”
“À, tôi chỉ định nói, nếu anh ta muốn trả phòng thì cô để lại căn phòng đó cho tôi đi, tôi có thể trả tiền căn phòng đó bằng căn phòng tôi đang ở bây giờ cũng được.”
La Bối: “......”
Nếu không phải chính tai cô nghe thấy cô ta nói thì cô còn không dám tin.
Lấy tiền thuê căn phòng bình thường để trả cho một phòng tầng hầm giá 500 tệ, cô gái này có bị ngu không vậy?
Khương Oái không chờ La Bối đáp lại đã lên lầu về phòng của mình, vừa đi còn vừa ca hát hình như tâm trạng rất vui vẻ.
La Bối nghĩ thầm Chu Kiến Quốc nói sắc đẹp của anh bị người ta mơ ước, chắc không phải là Khương Oái đấy chứ?
Cô xuống lầu đi đến trước phòng Chu Kiến Quốc, gõ cửa.
Chu Kiến Quốc cảnh giác hỏi: “Ai đấy?”
La Bối trợn mắt: “Chị Bối đây.”
Ngay lập tức cửa phòng mở ra, Chu Kiến Quốc vội vàng để cô vào còn khoa trương vỗ vỗ ngực: “Lúc xuống lầu cô có gặp cô gái kia không? Tôi nói với cô, thật đáng sợ, tôi vừa về nhà, đèn ở hiên còn chưa sáng, cô ta thì đứng ngay đó, may mắn tôi là người theo chủ nghĩa duy vật không thì tôi đã nghĩ cô ta là quỷ rồi.”
La Bối ngồi ở ghế trên, vừa trả lời tin nhắn cho khách hàng vừa hỏi: “Sao lại thế?”
“Buổi tối cô ta đứng ở cửa nhà tôi nói tặng bánh quy cho tôi.”
“Tôi nói tôi không ăn, cô ta còn hỏi tôi thích ăn cái gì thì cô ta sẽ học làm cho tôi ăn.”
“Quan trọng nhất là tôi đã nói rất rõ ràng mà cô ta còn hăng hái như được tiêm máu gà nói muốn trở thành bạn của tôi.” Chu Kiến Quốc chỉ huyệt thái dương: “Tôi thấy chỗ này của cô ta có vấn đề, xin lỗi, tôi không có ý xúc phạm nhưng tôi thật sự thấy hơi hoảng sợ.”
La Bối gật đầu: “Đúng là cô ấy có chút kì lạ, vừa rồi gặp tôi còn nói muốn thuê phòng cạnh phòng anh.”
Chu Kiến Quốc lập tức chắp tay với cô: “Chị Bối, chị không thể đẩy em vào hố lửa.”
La Bối bị anh chọc cười: “Anh yên tâm đi, Tiểu Giang không muốn trả phòng.”
“Nhưng cô phải bảo vệ tôi không thì ngày nào cô ta cũng để ý tôi có khác gì tên cuồng theo dõi không chứ?” Chu Kiến Quốc rất bất mãn: “Chẳng lẽ bởi vì tôi là đàn ông thì không cần bảo vệ an toàn sao?”
“Tôi còn chưa nói gì mà, thế này đi, ngày mai tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Chu Kiến Quốc xua tay: “Không cần đâu, vô dụng thôi. Tôi nghĩ cô ta mơ ước sắc đẹp của tôi lâu rồi, không phải cô nói mấy câu là có thể giải quyết.”
La Bối cười phá lên.
Suy nghĩ của Chu Kiến Quốc thật là hài hước.
Mơ ước sắc đẹp là cái quỷ gì?...... Vậy mà anh cũng nghĩ ra được.
“Vậy bây giờ phải làm sao?” La Bối hỏi, chuyện này phải trưng cầu ý kiến của đương sự.
“Cô làm một lối thoát hiểm ở đây.”
La Bối do dự một chút: “Nhưng ở đây không ai làm như vậy, nếu chỗ của anh làm thì tất cả các tầng đều phải làm, chi phí sẽ rất lớn.”
Chu Kiến Quốc thở dài một hơi: “Thôi kể cả có làm lối thoát hiểm ở đây cũng vô dụng, nếu mỗi ngày cô ta đứng đợi ở cửa thì tôi cũng không chạy đi đâu được.”
La Bối an ủi anh: “Chắc sẽ không đâu.”
“Thế này được không, về sau mỗi ngày cô đưa tôi trở về phòng. Chờ tôi vào phòng thì cô mới đi.”
“Được.” Coi như cô làm hộ thảo sứ giả (*)cho anh đi.
(*): bình thường là hộ hoa sứ giả nhưng ở đây tác giả cố ý trêu đùa viết thành hộ thảo sứ giả.
La Bối nói: “Tôi đi nói với cô Khương một tiếng, bảo cô ấy làm ảnh hưởng đến anh, nếu cô ấy vẫn khăng khăng như vậy thì tôi sẽ bảo cô ấy dọn đi, được không?”
Trước kia cũng không phải chưa gặp qua trường hợp như vậy. Khách thuê nam có ý tứ với khách thuê nữa, điên cuồng theo đuổi, bên nữ cảm thấy không an toàn cũng phiền phức. Sau vài lần La Bối khuyên bảo không có kết quả thì yêu cầu khách thuê nam dọn đi.
Cô nhất định phải bảo đảm cho sự an toàn của khách thuê nhà dù là nam hay nữ.
Chu Kiến Quốc chần chờ: “Vậy thì cô lại phải trả tiền vi phạm hợp đồng à?”
La Bối cười: “Anh yên tâm, mấy đồng tiền đấy tôi trả được, quan trọng nhất vẫn là an toàn của anh.”
Chu Kiến Quốc lúc này mới vừa lòng.
“Cũng không phải tôi sợ nguy hiểm nhưng nếu có một người biết rõ tôi ở đâu lại theo đuổi không bỏ thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của tôi.” Chu Kiến Quốc lại nói: “Dù sao bị một người có ý đồ biết địa chỉ nơi ở đúng là khó chịu.”
“Yên tâm, tôi sẽ nói với cô ta. Quá tam ba bận, tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra.”
La Bối cũng mơ hồ cảm thấy, Khương Oái có chút nhiệt tình thái quá đối với Chu Kiến Quốc. Nếu đổi cách nghĩ khác, trước đó cô ta đã thích Chu Kiến Quốc, vì Chu Kiến Quốc mới chuyển đến đây? Cũng không loại trừ khả năng này, không thì sao mới thấy mặt đã hỏi như vậy giống như đã quen anh ấy từ trước vậy. Từ lúc gặp, cô ta đã đề nghị hai lần muốn ở tại phòng bên cạnh Chu Kiến Quốc, thậm chí còn nói kể cả có đắt cũng không sao.
Cô sẽ không bởi vì Khương Oái là phụ nữ thì có thể hiểu được hành vi đó. Nếu giới tính thay đổi, Chu Kiến Quốc là nữ, Khương Oái là nam thì sẽ là một chuyện rất đáng sợ.
Tựa như Chu Kiến Quốc nói loại hành vi này có khác gì tên cuồng theo dõi chứ? Đáng sợ nhất tên đó lúc nào cũng có khả năng xuất hiện ở cửa nhà mình.
Chu Kiến Quốc vô cùng cảm động nói với La Bối: “May mà có chị Bối ở đây, không thì đêm nay em sẽ không dám ngủ mất.”
La Bối biết Chu Kiến Quốc thừa sức tự giải quyết được chuyện này nhưng anh nói với cô để cô xử lý chuyện này vì cô là chủ nhà còn Khương Oái là khách thuê nhà.
“Vâng vâng nhưng anh có muốn đổi phòng không?” La Bối hỏi: “Cứ ở tầng hầm ẩm thấp không tốt cho sức khỏe. Nếu không, anh thuê phòng đơn trên lầu đi? Dù sao bây giờ anh kiếm tiền cũng đủ thuê một phòng tốt hơn mà.”
Chu Kiến Quốc vẫy tay: “Nói sau đi, tôi thấy ở nơi này khá tốt, cũng chỉ về nhà ngủ một giấc thôi mà.”
Anh không muốn dọn, La Bối cũng không khuyên nữa.
***
La Bối cũng không biết nên nói với Khương Oái như thế nào. Đây là lần đầu tiên cô gặp chuyện khách thuê nam khiếu nại khách thuê nữ cũng không phải do tiếng ồn mà do quấy rầy.
Cô có chút khó xử, trở lại phòng, Phương Cảnh Châu còn chưa ngủ, bé đang ngồi trên ghê sopha xem sách thiếu nhi.
La Bối đi qua, ngồi bên cạnh bé, sờ đầu dưa nhỏ.
Hầu như ngày nào thím Trần cũng ghé qua đây, không ai hỏi thăm chuyện của Trần Lan nhưng từ vẻ mặt ủ rũ và tiếng thở ngắn than dài của thím thì cũng có thể đoán được tình trạng của Trần Lan không tốt lắm. Nhưng thím Trần cũng rất hiểu mà không hề cưỡng cầu chữa trị mối quan hệ mẹ con của Phương Cảnh Châu và Trần Lan thậm chí còn không có ý để Phương Cảnh Châu đi thăm Trần Lan. Bà cũng không kể chuyện của Trần Lan trước mặt Phương Cảnh Châu ngay cả La Bối cũng thấy lạ.
Xem ra thím Trần vẫn nhận ra có một loại tình cảm đã rách nát cho dù có là quan hệ máu mủ cũng không thể chữa trị. Trần Lan ảnh hưởng xấu đến Phương Cảnh Châu, ai cũng không thể bỏ qua.
Phương Cảnh Châu thấy La Bối buồn rầu thì hỏi: “Bối Bối, chị có chuyện gì không vui à?”
La Bối lắc đầu: “Không có, có một chuyện không biết nên xử lí thế nào.”
“Chuyện gì ạ?”
La Bối nhất thời tò mò nên hỏi Phương Cảnh Châu: “Em đi học ở nhà trẻ, có bạn nữ nào thích em không?”
Tai Phương Cảnh Châu đỏ lên, vốn dĩ bé không muốn nói nhưng ai kêu người hỏi là Bối Bối chứ, bé nói nhỏ như sợ người khác nghe được: “Có.”
La Bối cũng không ngoài ý muốn, các bạn nhỏ bây giờ hiểu biết nhiều hơn so với thời của cô. Phương Cảnh Châu thông minh chắc chắn sẽ có người thích.
“Em có thể kể cho chị không?”
“Bạn ấy thường mang kẹo cho em, em nói không ăn, bạn ấy bắt em phải lấy nếu không sẽ khóc. Nếu bạn ấy khóc thì mọi người lại bảo em bắt nạt bạn ấy.”
“Vậy em có thích bạn ấy không?”
“Không thích.” Phương Cảnh Châu lắc đầu: “Em không thích người hay khóc nhè.”
La Bối im lặng một lúc rồi hỏi: “Vậy em làm như thế nào?”
“Em cũng không biết.”
Phương Cảnh Châu giống như người lớn thở dài một hơi: “Em cũng rất phiền lòng, em không thích bạn ấy, không muốn ăn kẹo của bạn ấy nhưng nếu em không ăn thì bạn ấy lại khóc, cô giáo nhắc em rất nhiều lần.”
“Vậy em có nói chuyện với cô giáo không?”
“Em không. Em còn không giải quyết được chuyện của mình thì làm sao cô giaó giúp được?” Phương Cảnh Châu nâng cằm: “Bối Bối, chị nói xem em nên làm như thế nào?”
La Bối lắc đầu: “Chị cũng không biết.”
“Bối Bối, chị cũng gặp chuyện này à?” Phương Cảnh Châu lo lắng nhìn cô.
La Bối thật ra cũng từng gặp rồi, từ nhỏ đến lớn người theo đuổi cô cũng không ít. Có người mặc dù đã nói rất rõ ràng nhưng hắn vẫn làm theo ý mình, nghĩ kiên trì sẽ làm cô cảm động, cô chỉ cần không thèm để ý, thời gian dài, người nọ sẽ tự động biến mất, đi tìm kiếm mục tiêu khác.
Cô lắc đầu: “Bối Bối chưa gặp bao giờ.”
Lúc này Phương Cảnh Châu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ôm cánh tay La Bối: “Vậy là tốt rồi, không thì Bối Bối sẽ cảm thấy rất đau đầu, rất phiền phức bởi vì không biết làm sao bây giờ.”
“Lớp em cũng có một bạn nam rất thích một bạn nữ luôn tìm bạn ấy chơi, còn bắt nạt bạn ấy, bạn nữ tức quá khóc to. Bạn nữ khóc thì bạn nam sẽ không tìm bạn nữ nữa bởi vì sẽ bị cô giáo mắng.” Phương Cảnh Châu nghĩ nghĩ: “Hay là lần sau bạn kia cho em kẹo, em không lấy nhưng em sẽ khóc trước bạn ấy, vậy thì bạn ấy sẽ không tìm em chơi nữa, đúng không?”
La Bối khó xử: “Cái này sao......”
Phương Cảnh Châu lại quyết đoán lắc đầu: “Em không thể khóc, em là con trai.”
Bé thở dài: “Em hy vọng tất cả các bạn nữ trên đời này đều không thích em, chỉ cần Bối Bối và bà ngoại thích em là được rồi! Không thì thật phiền toái!”
La Bối: “......”