Tất nhiên không phải Chu Kiến Quốc không mua nổi mà anh thật sự không ăn được những thứ ngọt như vậy.Có một lần anh cũng ăn kem ốc quế với đồng nghiệp khác,vừa ăn một miếng anh đã cảm thấy không thích,về sau sẽ không bao giờ ăn nữa.
Anh đi mua đồ cho chủ thầu nên không thể ở ngoài lâu, vội vàng tạm biệt La Bối rồi chạy về công trường.
La Bối nhìn bóng dáng anh rời đi, không khỏi thở dài: "Chú Chu của em là một người vô cùng chăm chỉ."
Cô chưa thấy người nào nỗ lực làm việc như anh.
Giống như các phẩm chất chăm chỉ, tích cực, tự hạn chế này đã khắc vào trong xương anh vậy,mặc dù anh ở trong hoàn cảnh như vậy, cũng sẽ không lãng phí một giây một phút nào.Có lẽ lãng phí thời gian đối với anh là một việc thực đáng xấu hổ, cho nên anh tận dụng tối đa thời gian để làm việc kiếm tiền.
Phương Cảnh Châu làm sao hiểu được lời này,giờ phút này tất cả tâm tư của bé chỉ đặt trên cây kem ốc quế.
Biết Phương Cảnh Châu phải về quê,vốn dĩ Trần Lan vô cùng chán ghét bé thì mấy ngày hôm nay nhìn bé cũng thuận mắt hơn rất nhiều, ít nhất không cố ý tìm bé phiền toái, thậm chí còn đưa cho thím Trần 2000 tệ xem như tiền phí sinh hoạt của Phương Cảnh Châu.
Trần Lan cũng không thiếu tiền,lúc trước cha ruột của Phương Cảnh Châu đưa cho cô ta một số tiền lớn.Tuy cô ta tiêu xài hoang phí nhưng những năm gần đây cũng không thiếu đàn ông, vẫn luôn không đi làm, nhưng cũng vẫn có tiền tiêu, đây là cuộc sống của Trần Lan.
Triệu Phiên Phiên mua cho Phương Cảnh Châu vài bộ quần áo, còn mua rất nhiều đồ chơi.Các khách thuê khác cũng biết hoàn cảnh lúc trước của bé nên có người tặng bé sách vẽ tranh hoặc đồ ăn vặt.Mấy ngày hôm nay Phương Cảnh Châu coi như là nhân vật chính trong khu nhà.
La Bối biết Phương Cảnh Châu đi theo bà ngoại trở về quê, cuộc sống cũng không phải ngay lập tức từ địa ngục lên thiên đường vì ông bà ngoại đối với bé cũng không quá quen thuộc.Đối với một đứa bé,để thích ứng với một hoàn cảnh mới so với người lớn thì khó khăn hơn nhiều.Nhưng đây đối với Phương Cảnh Châu lại là lựa chọn tốt nhất,về mặt vật chất có lẽ bé sẽ không được hưởng hoàn cảnh tốt nhất nhưng ít nhất bé sẽ là một đứa trẻ bình thường.
Qua câu chuyện của Phương Cảnh Châu, La Bối nghĩ đối với rất nhiều đứa trẻ, có được một tuổi thơ bình thường đã là chuyện vô cùng quý giá.
Giang Tư Hàn biết Phương Cảnh Châu phải đi nhưng người còn đang ở đoàn phim, thật sự không thể về được, cũng không có thời gian đi chọn quà nên đành phải chọn quà trên mạng, cũng không biết có kịp thời gian giao hàng không.Anh đành phải gửi cho La Bối 500 tệ,nhờ cô mua giày và quần áo cho Phương Cảnh Châu hoặc là dẫn bé đi chơi tuỳ thuộc vào La Bối.
La Bối nhận tiền rồi nói đùa: "Cảm ơn ông chủ."
Giang Tư Hàn nhìn tin nhắn này mà bật cười:
"Tôi ở đoàn phim ăn ở đều không cần tiền, chờ nhận được thù lao đóng phim, sau khi đóng máy,tôi mời mọi người đi ăn buffet hải sản."
La Bối cố ý bất mãn nói:
"??? Anh sắp thành đại minh tinh rồi,mà chỉ mời chúng tôi ăn buffet một trăm tệ một người thôi á??? lương tâm anh không bị cắn rứt sao?"
Lúc này Giang Tư Hàn đang nằm trên giường của khách sạn, mới vừa tắm xong, cũng không có hứng thú đọc kịch bản nên muốn nói chuyện qua video với La Bối nhưng đáng tiếc lại bị La Bối tàn nhẫn cự tuyệt.
"Bây giờ tôi không trang điểm nên không gọi video đâu."
Giang Tư Hàn: "Không trang điểm thì có sao đâu, không phải tôi chưa nhìn thấy bao giờ."
Lời này nghe có vẻ ái muội nhưng không biết vì sao, từ trong miệng anh nói ra lại không có loại hơi thở ái muội nào......
La Bối: "Tôi không thích camera trước." . Truyện Kiếm Hiệp
Giang Tư Hàn: "À."
"Tôi gửi chocolate cho,cô đã nhận được chưa?"
Nếu người khác đưa thì có lẽ La Bối còn cho rằng người này có ý gì với cô nhưng nếu là Giang Tư Hàn cho thì cô lại không suy nghĩ theo phương diện này.
Giang Tư Hàn là người như thế nào,cô cũng coi như hiểu một chút, người khác đối đối tốt với anh một phần,anh có thể trả cho họ mười phần.
Bởi vì cô và bà nội tiếp tế thức ăn cho anh khi anh khó khăn nhất nên có đồ ăn gì ngon,anh cũng nhớ đến cô.
"Nhận được rồi, ăn rất ngon nhưng bởi vì vậy mà tôi tăng một cân đấy."
Tiếng cười trầm thấp của Giang Tư Hàn từ bên kia truyền tới:
"Đó là người trong đoàn phim tặng,hình như mua bên nước ngoài nên tôi gửi cho cô ăn."
......Cô biết ngay mà.
"Bây giờ anh ở đoàn phim có thuận lợi không?Có ai bắt nạt anh không?"Thật ra La Bối không lo lắng cho Giang Tư Hàn vì anh là nam chính có con đường sự nghiệp bằng phẳng,có hâm mộ cũng không được.Từ khi anh bắt đầu vào đoàn phim, cũng đã bắt đầu đi lên con đường của nam chính bàn tay vàng.
"Cũng không tệ lắm,tôi cũng bắt đầu quen rồi.Mọi người đều rất tốt, đạo diễn còn khen tôi có thiên phú, nói tuy rằng tôi không xuất thân chính quy nhưng rất có tiềm lực." Giang Tư Hàn đột nhiên cười tự giễu: "Cô nói xem như vậy là sao chứ?Ước mơ của tôi là làm âm nhạc nhưng bao nhiêu năm vẫn không có danh tiếng gì, ngược lại trên công việc lúc đầu tôi không có hứng thú này lại được người khác khẳng định nhanh như vậy."
La Bối: "............Anh đang khoe trá hình đúng không?"
Làm một người không có sở trường gì đặc biệt,một người hoàn toàn bình thường, La Bối thật sự không thể đồng cảm với suy nghĩ của Giang bàn tay vàng.
"Nhưng tôi đã quyết định ký hợp đồng với Lưu ca cũng đã vào đoàn phim thì tôi nhất định sẽ làm tốt nhất." Giang Tư Hàn lại nói:
"Làm âm nhạc cũng cần tiền, dù sao trước tiên tôi phải sống sót mới có thể thực hiện ước mơ."
Tất nhiên là vậy.
Lời này La Bối vẫn luôn nghẹn ở trong lòng, trên thế giới này người kiên trì với ước mơ đúng là rất ngầu nhưng nếu ngay cả sinh hoạt bình thường còn chưa lo được thì làm gì có tinh lực chống đỡ đến ngày có thể thực hiện ước mơ.
***
Vé xe Phương Cảnh Châu và thím Trần đi là vào buổi chiều,bé không quá vui vẻ, không hề có cảm giác hưng phấn của một đứa trẻ khi sắp được đi xa.
Bé mặc quần áo mới Triệu Phiên Phiên mua cho, so với lần đầu gặp mặt thì bây giờ bé hoàn toàn là một tiểu soái ca chính hiệu.
Rõ ràng là phải rời khỏi mẹ ruột nhưng từ đầu đến cuối Phương Cảnh Châu cũng chưa để ý đến Trần Lan, đương nhiên, Trần Lan cũng không muốn để ý tới bé,thoạt nhìn hai mẹ con này như hai người xa lạ.
Phương Cảnh Châu nắm chặt tay La Bối.
Đôi tay bé nhỏ nắm lấy tay La Bối làm cô hoàn toàn có thể cảm giác được sự sợ hãi và mờ mịt của bé.
Bé không biết mình sẽ đối mặt với hoàn cảnh mới như thế nào, không biết mình có thể thích ứng hay không, càng không nghĩ rời xa người yêu thương bé.Tuy bé mới có năm tuổi nhưng so với những đứa bé cùng tuổi thì vẫn trưởng thành sớm hơn,bé biết,bé không thể không rời đi.
Nếu ở lại,bé cũng không thể ở nhà Bối Bối mãi, hơn nữa sẽ làm Bối Bối lo lắng.Bé cũng không muốn lại trở lại cái phòng kia, sợ người mà bé gọi là mẹ lại nhốt bé trong phòng.
Bà ngoại rất tốt với bé, bà ngoại nói, ông ngoại cũng rất yêu bé.
Phương Cảnh Châu cúi đầu nhìn đồng hồ thông minh trên cổ tay, lại ở trong lòng nhắc lại số điện thoại của La Bối, lúc này bé mới hơi an tâm một chút.
Bối Bối nói một năm sẽ đi thăm bé hai lần,khi bé vô cùng buồn.
La Bối kéo Phương Cảnh Châu đến một bên,bé đeo một chiếc balo nhỏ đầy ụ, bên trong đều là đồ ăn vặt mà La Bối chuẩn bị.
Cô ngồi xổm xuống,rồi hôn trên trán bé, thấp giọng nói: "Về nhà em phải nghe lời ông bà ngoại, bọn họ đều là người thân của em, nếu gặp chuyện buồn gì cũng không được giấu trong lòng mà phải nói cho bà ngoại biết.Nếu không muốn nói với bà ngoại thì gọi điện thoại cho chị, Cảnh Châu, Bối Bối hy vọng em luôn luôn vui vẻ."
Phương Cảnh Châu dùng sức gật đầu: "Em sẽ nghe lời ông ngoại bà ngoại, sẽ chơi thật vui với các bạn ở nhà trẻ, Bối Bối,chị không cần lo lắng cho em."
Chu Kiến Quốc nhìn cảnh một lớn một nhỏ chia lìa khó khăn nên đi đến kéo tay Phương Cảnh Châu tới chỗ khác,nơi mọi người không nhìn thấy.
La Bối không biết Chu Kiến Quốc muốn làm gì, cũng đi theo lại đây.
Chu Kiến Quốc sờ đầu Phương Cảnh Châu, nói: "Chú cũng không biết nên mua cái gì cho cháu,chú thấy mọi người đã mua cho cháu quần áo,đồ chơi hay đồ ăn rồi nên chú sẽ không lặp lại nữa.Tiểu Cảnh Châu,chú muốn tặng cháu thứ thực dụng nhất đối với một người."
Vẻ mặt Phương Cảnh Châu nghi hoặc: "Đó là cái gì ạ?"
La Bối mơ hồ đoán được Chu Kiến Quốc muốn làm gì.
Quả nhiên tiếp theo anh đưa cho bé một quyển truyện thiếu nhi, bên trong kẹp mấy tờ mười tệ và năm tệ.
La Bối nghĩ tổng lại có lẽ phải hai ba trăm tệ.
"Quyển sách này em tự cất đi, đừng cho ông bà ngoại biết, đây là tài sản riêng đầu tiên của em." Chu Kiến Quốc chỉ chỉ tờ 10 tệ:
"Ví dụ như tờ này,cháu có thể mua một cây kem ốc quế ở MacDonald, cũng có thể mua một suất khoai tây chiên hoặc là một chiếc bánh kem dâu tây,cháu còn phải nhớ lấy lại tiền lẻ nữa nhé."
Phương Cảnh Châu lập tức ôm chặt quyển truyện.
Sau khi nghe Chu Kiến Quốc nói,bé đột nhiên ý thức được tầm quan trọng của nó.
La Bối cảm thấy Chu Kiến Quốc muốn tẩy não Phương Cảnh Châu...... Nhưng lại không biết nên ngăn cản như thế nào bởi vì phần quà tặng này của anh đối với một người trưởng thành thì đúng là rất thực dụng.
"Cảm ơn chú Chu!" Phương Cảnh Châu trịnh trọng cúi đầu cảm ơn Chu Kiến Quốc.
Chu Kiến Quốc thở dài: "Nhớ kỹ,đời người cái gì cũng có thể không có, nhưng đừng không có tiền, cái gì cũng có thể có nhưng đừng có bệnh tật, ở bên kia nhất định phải tự chăm sóc bản thân,cha mẹ cháu không ở bên cạnh, ông bà ngoại cũng không thể thay thế cha mẹ nên cháu phải thật ngoan ngoãn."
Lúc này dù là Chu Kiến Quốc hay La Bối cũng không biết, một câu "Đời người cái gì cũng có thể không có, nhưng đừng không có tiền, cái gì cũng có thể có nhưng đừng có bệnh tật" để lại ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ Phương Cảnh Châu.
Rất nhiều năm sau,khi Phương Cảnh Châu đã trở thành đại tổng tài có tiền có thế,đúng, là đại tổng tài có
tâm lý hoàn toàn khỏe mạnh.
Danh ngôn của đại tổng tài chính là ——
Đời người cái gì cũng có thể không có, nhưng đừng không có tiền, cái gì cũng có thể có nhưng đừng có bệnh tật.