Sau khi giúp ông lão điền đầy đủ thông tin làm thẻ hội viên, Chu Kiến Quốc và La Bối tự mình đưa ông và tài xế tới cửa, đây là khách hàng lớn nhất từ lúc bọn họ mở cửa hàng tới nay, người bình thường nhiều nhất cũng chỉ nạp 500 hoặc 1000 tệ, còn như ông cụ này một lần nạp hẳn 5000 tệ thì đúng là gặp lần đầu tiên.
Ngày nay, rất nhiều phòng tập thể thao thậm chí là tiệm trái cây đều có kịch bản lừa đảo này, trước lừa dối người khác làm thẻ, kết quả không đến hai ba tháng liền đóng cửa, tìm không thấy người, đúng là bởi vì chuyện như thế càng ngày càng nhiều, cho nên rất nhiều người biết làm thẻ rất nhiều ưu đãi mà động tâm nhưng hầu hết không ai chịu làm.
Tuy ông cụ hay cằn nhằn, bắt bẻ nhưng một lần nạp 5000 tệ, tất nhiên ông là người rất có tiền nhưng về phương diện khác không phải cũng là xuất phát từ tín nhiệm bọn họ hay sao?
Trong lòng La Bối rất ấm áp dễ chịu.
Gặp qua những kiểu người quái gở đủ loại, bây giờ gặp người khách hàng như ông lão, sao có thể không vui vẻ chứ?
Tài xế kéo cửa xe ra nhưng ông lão lại không lập tức lên xe, mà đứng ở cửa xe quay đầu lại nhìn về phía Chu Kiến Quốc với ánh mắt tìm tòi, đánh giá, kể cả người như Chu Kiến Quốc cũng thấy lạnh sống lưng.
"Rửa xe rất sạch, lần sau tiếp tục duy trì."
Chu Kiến Quốc nhếch nhếch khóe miệng: "Cảm ơn ngài."
"Lần sau rửa xe còn phải sạch hơn hôm nay, vẫn là câu nói kia, nếu đã quyết định làm cái gì thì phải làm được tốt nhất." Ông lão lại cường điệu một lần: "Hoặc là không làm, hoặc làm được tốt nhất."
Chu Kiến Quốc: "......"
Tại sao người này lại thích lên lớp anh như vậy nhỉ? Nếu không biết còn tưởng đây là người nhà của anh, xem tuổi, chắc chắc không thể là cha anh được, vậy chỉ có thể ông nội.
"Thầy Chu đi thong thả!" Chu Kiến Quốc cao giọng hô một câu: "Hoan nghênh lần sau lại tới!"
Khóe miệng ông lão hơi co quắp nhưng tâm tình vẫn rất tốt lên xe, tài xế của ông lại rất kì lạ, trước khi lên xe còn cúi người thật sâu chào Chu Kiến Quốc, lúc này mới lên xe lái oto rời đi.
La Bối đi đến bên cạnh Chu Kiến Quốc, thấp giọng nói: "Ông cụ này đúng là rất kì lạ."
Chu Kiến Quốc nhún vai: "Mặc kệ ông ta thế nào, dù sao cũng nạp 5000 tệ cho cửa hàng, mặc dù tôi bị dạy bảo một lúc cũng đáng giá."
La Bối không khỏi suy nghĩ nhiều chút: "Anh họ Chu, ông cụ cũng họ Chu, có khi nào trước đây hai người quen biết không?"
"Đã bảo cô ít xem phim truyền hình thôi mà." Chu Kiến Quốc giơ tay gõ gõ đầu cô: "Người khác không biết, chả lẽ cô còn không biết sao? Cái họ này là tôi tùy tiện bịa ra, hơn nữa, nếu ông ta biết tôi, tại sao lúc gặp tôi phải giả vờ không quen biết, chỉ có thể nói ông lão này vốn dĩ thích dạy bảo người khác, không thấy tài xế của ông ta không dám nói một câu sao? Chắc bị dạy dỗ quen rồi."
La Bối nghĩ lại cũng đúng, Chu Kiến Quốc mất tích lâu như vậy, nếu thật là người quen biết anh thì chắc chắn liếc mắt cũng có thể nhận ra, đằng này còn nói chuyện lâu như vậy mà không nhận ra thì đúng là lạ.
"Tôi chỉ hy vọng anh có thể nhớ lại." La Bối có chút thất vọng.
Chu Kiến Quốc vừa rồi còn cảm thấy tay đông cứng, nhưng lúc này lòng bàn tay đã nóng lên rồi, anh hoạt động ngón tay có chút sưng đỏ, nói với La Bối: "Tùy duyên đi, loại chuyện như ký ức này, không nói trước được."
Thật ra anh cũng muốn mau chóng khôi phục ký ức, đương nhiên anh không có quá lớn hứng thú tìm thấy người nhà gì cả, anh chỉ muốn chứng minh thân phận độc thân của mình.
Nhưng anh cũng rõ, loại chuyện này không thể gấp gáp được, lúc nào nên nhớ lại tự nhiên sẽ nhớ lại, đã không nhớ ra còn tạo thêm áp lực cho bản thân, vậy không phải tăng thêm phiền não sao?
"Đúng vậy." La Bối nhớ tới cái siêu xe của ông lão, lại nói đùa anh: "Nếu đúng ông lão quen biết anh thì có lẽ anh cũng là đại gia cũng nên, người giàu mất tích thì chỉ cần một giây là có người tìm được, không đến mức như anh mất tích lâu như vậy còn không có ai tìm."
La Bối vẫn luôn cảm thấy với khí chất và kiến thức của Chu Kiến Quốc thì chắc chắn anh không phải người tầm thường, nhưng một người như vậy nếu mất tích thì đúng ra phải nhanh chóng tìm ra mới đúng? Không hiểu sao qua lâu như vậy, còn không có người tới tìm Chu Kiến Quốc.
Chu Kiến Quốc cũng nghĩ như vậy, anh vẫn còn nhớ một vài mảnh đoạn kí ức trong có lái Porsche cũng có biệt thự, vậy nếu anh thật sự có tiền như vậy thì không đến nỗi mất tích thời gian lâu như vậy cũng không nổi một chút bọt nước chứ?
Ôi!!!
Có khi những đoạn ký ức mơ hồ đó cũng là anh tự nghĩ ra.
"Thôi được rồi, không nói cái này nữa, sau khi đóng cửa tiệm, tôi đi siêu thị mua cho anh tuýp kem dưỡng da tay, anh nhất định phải bôi đó, ngày nào cũng rửa xe thế này, da tay sẽ tổn thương mất." La Bối chưa cho Chu Kiến Quốc cơ hội cự tuyệt: "Tôi nói mua thì sẽ mua, hơn nữa anh nhất định phải dùng, anh nghĩ mà coi, một tuýp kem dưỡng có bao nhiêu tiền đâu, chỉ mấy đồng tiền là có thể mua được, mà nếu anh không bôi, tay bị nứt da hoặc bị gì đó, đi phòng khám thì chắc chắn không chỉ mấy đồng thôi đâu."
"Chị Bối đã lên tiếng, sao em có thể không nghe chứ?"
Khí hậu mùa đông, từ đầu Chu Kiến Quốc đâu có nghĩ dùng gì mà kem dưỡng ẩm nhưng bất đắc dĩ mặt khô nứt nẻ mới phải dùng, bây giờ đến tay cũng phải bôi, không nhìn cậu học đồ ngày nào cũng chuẩn bị một tuýp kia sao.
Cậu học đồ đi đến, vừa lúc nghe được kem dưỡng da tay: "Anh Chu, anh phải dùng kem dưỡng da tay đi, bằng không sau này tay sẽ thảm hại lắm đó, cho dù là đàn ông cũng phải tự làm đẹp chứ."
La Bối bị lời này chọc cười, nói với cậu: "Vậy lát tôi đi siêu thị mua cho cậu mấy miếng mặt nạ tay nữa nhé? Đắp cái đó xong rất thoải mái đấy."
Học đồ lập tức nói: "Vâng vâng, cảm ơn chị Bối!"
Chu Kiến Quốc bất mãn: "Ai bảo cậu gọi chị Bối, cô ấy còn nhỏ hơn cậu một tuổi đó."
Học đồ biết Chu Kiến Quốc và La Bối đều là người dễ tính, cũng hay nói đùa, nên cười hì hì nói: "Đây là em tôn trọng chị Bối mà."
"Đi đi đi, chạy nhanh đi rửa xe." Chu Kiến Quốc đuổi cậu học đồ như đuổi gà.
Hôm nay kết thúc công việc tương đối sớm, Chu Kiến Quốc và La Bối cùng nhau đi dạo siêu thị, mua một tuýp dưỡng tay còn anh nhất quyết không mua mặt nạ tay, bôi kem dưỡng đã là cực hạn với anh rồi.
***
Buổi tối, La Bối lên nhà Triệu Phiên Phiên, gần đây Triệu Phiên Phiên cũng nhận công việc về nhà làm,trước kia cô là thư kí, học đại học cũng chuyên ngành kế toán, vừa lúc thôn Thành Trung cũng có người tìm cô tính toán sổ sách, lương không cao nhưng cũng thêm một chút tiền trang trải cuộc sống.
Triệu Phiên Phiên đang nhận việc là tính toán sổ sách cho một công ty nhỏ, kiếm tiền trợ cấp sinh hoạt.
Sau khi làm xong việc, bé con cũng đã ngủ từ sớm, vậy là hai người ngồi ở phòng khách vừa ăn tôm hùm đất mà La Bối mua về vừa nói chuyện trên trời dưới đất.
"Chuyện của em với tiểu Chu là sao?" Triệu Phiên Phiên lột tôm hùm nhìn La Bối một cái rồi nói: "Đừng nói với chị hai người chỉ là bạn bè, Bối Bối, chị nhìn ra được, quan hệ của hai người không bình thường, ít nhất em cũng không chỉ coi Tiểu Chu là bạn bè đơn thuần."
La Bối dừng một chút, cụp mi mắt, nói với Triệu Phiên Phiên: "Quan hệ của em với anh ấy đúng thật chỉ là bạn bè và bạn hợp tác nhưng em...... Loại tình cảm này rất phức tạp, chị biết không, nếu là người khác, em cũng không cần suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao bọn em còn trẻ, có tình cảm thì cứ ở bên nhau thôi, hợp thì tiếp tục không hợp thì tan, chuyện rất đơn giản, không cần thiết rối rắm, nhưng anh ấy là Chu Kiến Quốc, em không thể không suy xét mọi mặt".
"Ví dụ như?"
"Bọn em đang làm buôn bán chung, lợi nhuận phân chia cũng rất hợp lý, từ lúc hợp tác bọn em chưa từng cãi nhau vì chuyện này, nhưng nếu chúng em yêu nhau, nếu tình cảm riêng tư ảnh hưởng đến công việc thì làm sao bây giờ?" La Bối cảm thấy đầu óc mình thật linh hoạt, suy nghĩ cũng rất nhanh: "Lại nói xa một chút, nếu bọn em chia tay, vậy còn tiếp tục kinh doanh được không? Dù sao em cũng không tin cái gì mà không làm người yêu còn có thể làm bạn bè, đối với em chia tay cũng chính là người xa lạ."
Chia tay không làm được bạn bè thì tất nhiên cũng không thể tiếp tục bình tĩnh cùng hợp tác, ít nhất cô không làm được.
"Còn gì nữa?"
"Em cũng không xác định anh ấy có thích em không nữa, hơn nữa, bây giờ em cũng chỉ có hảo cảm, còn chưa đến trình độ không thể không ở bên nhau." La Bối cười cười: "Đương nhiên em cũng không phải rụt rè, nếu có một ngày em phát hiện em rất thích anh ấy, thích đến nỗi không sợ chia tay không hợp tác kinh doanh được nữa cũng muốn ở bên nhau, em sẽ thổ lộ với anh ấy nhưng lúc này còn chưa đến nỗi như vậy cho nên em nghĩ vẫn làm tốt việc kinh doanh đi, còn tình cảm, đi bước nào hay bước đó đi."
Triệu Phiên Phiên thở dài một hơi: "Em nghĩ được rất xa. Lúc chị bằng tuổi em còn rất ngốc, biết rõ người kia không thích chị, biết rõ hắn sẽ không ở bên chị, chị còn đâm đầu vào, nếu năm đó chị có một nửa lý trí như em bây giờ thì có lẽ bây giờ đã không như thế này."
"Có thể là bị ảnh hưởng từ anh ấy, nghĩ đến xa cũng không phải chuyện xấu, ít nhất cũng muốn có trách nhiệm với cả hai bọn em."
Thật ra La Bối chưa nói nguyên nhân quan trọng nhất.
Không ai có thể khắc chế tình yêu, bởi vì mọi người đều là người phàm nhưng con người khác động vật ở chỗ có kiên trì ở mấu chốt đạo đức hay không.
Chu Kiến Quốc đang mất trí nhớ, nhưng cũng không có nghĩa anh ấy là người không có quá khứ cũng không có nghĩa anh ấy không cần chịu trách nhiệm với quá khứ.
Rất nhiều chuyện không phải bởi vì anh không nhớ rõ thì nó không tồn tại.
Nếu trước khi mất trí nhớ anh ấy có bạn gái thậm chí vợ thì sao? Chẳng lẽ bởi vì trong đầu anh không có kí ức này thì anh ấy là độc thân sao? Không, La Bối không làm được.
Một người có thể có hảo cảm thậm chí tình yêu với người khác, nhưng cô không thể vượt qua điểm mấu chốt đạo đức của chính mình.
Bởi vì có điểm mấu chốt, cho nên mọi người phải tuân thủ quy tắc này.
Trước kia cô còn không nghĩ tới vấn đề này, là Chu Kiến Quốc nói nhắc nhở cô, anh nói anh cảm giác mình vẫn còn độc thân nhưng như vậy cũng không chắc chắn anh độc thân được.
La Bối vẫn thấy rất may mắn, vì bây giờ cô toàn tâm toàn ý đặt suy nghĩ vào việc kinh doanh nên không rảnh đi suy nghĩ chuyện này, đôi lúc bận rộn cũng là chuyện tốt.