La Bối đã quen với cái tên Chu Kiến Quốc có cảm giác của thời ông bà ngày xưa, thình lình nghe được anh tự giới thiệu bản thân thì muốn cười, thực ra cô cũng làm như vậy.
Anh đi đến trước mặt cô, bất đắc dĩ nói: “Anh cảm thấy em đã quen với tên giả của anh nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết tên thật, Cố trong từ cố nhân, khiêm trong từ khiêm tốn, ngôn trong ngôn ngữ, ông lão kia đặt tên cho anh là muốn anh làm người khiêm tốn. Đừng cười.”
La Bối nâng lên tay làm tư thế đầu hàng: “Thực xin lỗi, em không nhịn được vậy sau này em gọi anh là tiểu Cố hay tiểu Chu đây?”
Chu Kiến Quốc không bây giờ phải gọi là Cố Khiêm Ngôn, anh suy nghĩ, trả lời: “Tùy em, thật ra anh cũng còn đang làm quen với cái tên này, có đôi khi ông già kia gọi anh, anh lại tưởng gọi người khác.”
Vậy nghĩa là......?
La Bối ngạc nhiên, hỏi: “Anh còn chưa khôi phục ký ức sao?”
“Đứng ở đây rất lạnh, lên xe đi, hôm nay anh không lái xe đến, ngồi xe của em đi.”
Lúc này mặt trời đã sớm xuống núi, lại đứng ở đầu gió, La Bối cũng cảm thấy rất lạnh, sau khi hai người ngồi trên xe thì mới tiếp tục nói chuyện.
“Mới nhớ được một phần ba nhưng loại chuyện này cũng không thể gấp. Trong nhà cũng mời bác sĩ hỗ trợ trị liệu, cũng có chút hiệu quả, Bối Bối, đối với anh bây giờ có nhớ lại hay không cũng không còn quan trọng nữa. Dù sao ông cụ cũng đã nói cho anh những thứ anh cần biết rồi, chỉ cần đầu óc bình thường, những thứ anh học qua thì anh sẽ không quên.” Anh luôn thản nhiên đối mặt với chuyện này chưa bao giờ cưỡng cầu.
La Bối gật đầu: “Đúng là không thể gấp được, đúng rồi, mấy ngày nay tình hình của anh có ổn không? Vốn dĩ ngày đó em muốn nói cho anh nhưng không nghĩ tới ông Chu à không, nên gọi là ông nội anh càng nhanh hơn tìm anh về, mấy ngày nay em lại rất bận nên chưa gọi điện thoại cho anh.”
“Ngày đó bọn họ mang anh về nhà, anh nhìn thấy ông lão thì đã suy nghĩ cẩn thận. Thật ra trước kia anh cũng thấy lạ nhưng không nói với em, anh cảm thấy ông lão này, sao lại lo nhiều chuyện bao đồng vậy chứ? Nếu trước kia không có quan hệ gì với anh thì anh không tin, nhưng anh không nghĩ đến anh lại là cháu trai của ông, ông nói cho anh về chuyện anh mất trí nhớ còn chuyện khác cũng không nói tỉ mỉ bảo để chính anh từ từ nhớ lại.”
Cố Khiêm Ngôn nói rất bình tĩnh, La Bối nghĩ cũng không có gì lạ, người như anh, lúc đầu óc trống rỗng còn có thể trấn định như vậy nên kể cả ông nội Cố nói cho anh mọi chuyện thì anh cũng có thể tiếp thu.
“Vốn dĩ anh tưởng ngay hôm sau sẽ trở về nói chuyện với em nhưng nhiều chuyện quá, anh cũng không lo được hết nên nghĩ chờ mấy ngày nữa rảnh thì sẽ đến gặp em nói chuyện.”
Thật ra tình trạng buổi tối hôm đó cũng không khá hơn lúc anh mới bị tai nạn tỉnh dậy là bao.
Tuy anh đã nghi ngờ có quen biết ông lão từ trước nhưng cũng chỉ là hoài nghi, với anh thì ông lão cũng chỉ là một khách quen có cái miệng đáng ghét mà thôi. Không ngờ chỉ chớp mắt ông đã biến thành ông nội anh, còn có cha mẹ, tuy anh thấy cha mẹ đối xử với anh là nịnh bợ còn nhiều hơn từ ái, anh đối mặt với tình huống như vậy, trong lòng cũng không trấn định như biểu hiện.
Cố Khiêm Ngôn nghe nói Phương Cảnh Châu phải về quê còn sửng sốt một chút nên thúc giục La Bối lái xe trở về thôn Thành Trung đón bé đi ăn Pizza Hut. Tên nhóc này nhắc đi nhắc lại bao nhiêu lần rồi chẳng qua bọn họ vẫn chưa có thời gian dẫn bé đi, bây giờ phải thỏa mãn tâm nguyện của bé. Thật ra Phương Cảnh Châu có thể bảo bà ngoại dẫn đi ăn Pizza Hut nhưng bọn họ biết bé chỉ đơn thuần muốn cùng họ đi ăn mà thôi.
Dọc theo đường đi, Cố Khiêm Ngôn nói sơ qua về hoàn cảnh gia đình anh.
Cũng gần như giống ông nội Cố nói, nhà họ Cố không phải một gia tộc con đàn cháu đống bởi vì ông nội Cố chỉ có một người con trai, sau đó con trai ông cũng chỉ có một mình Cố Khiêm Ngôn, không tính họ hàng thân thích thì Cố gia cũng chỉ có mấy người như vậy thôi.
Cố Khiêm Ngôn còn có một người dì và cậu, dì lấy chồng định cư ở nước ngoài, một năm cũng không gặp nhau được mấy lần, quan hệ gia đình của ông ngoại anh cũng rất đơn giản.
“Nói thật ra, hai nhà Cố Trần tự dưng xuất hiện hai người kì lạ là cha mẹ anh.”
La Bối trầm mặc: “Sao anh có thể nói cha mẹ mình như vậy?”
Cố Khiêm Ngôn chẳng hề để ý nói: “Vậy là đã nói giảm nói tránh rồi đó nhưng bọn họ cũng không xấu chẳng qua còn nhỏ được nuôi thả, quen tự do tự tại. Chắc em đã nghe ông lão nói rồi, bọn họ sống theo kiểu mạnh ai nấy làm, nói là vợ chồng nhưng giống bạn bè hơn. Đúng là trước khi kết hôn, bọn họ là bạn bè, nhiều năm chung đụng cũng không có tình yêu nên cũng không có gì lạ. Dù sao bọn họ mặc kệ mọi chuyện, cũng là người không có dã tâm, chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống. Tóm lại là cha mẹ anh nhiều năm như vậy chung sống cũng rất hòa bình, chưa mang lại phiền toái gì cho cả hai gia tộc cũng coi như may mắn.”
Anh dừng lại một chút, lại nói: “Về sau có cơ hội, em có thể nhìn thấy bọn họ, bọn họ cái gì đều mặc kệ, mặc kệ chuyện trong nhà, mặc kệ chuyện công ty, tính tình tự do phóng khoáng, nói chung đều là người dễ ở chung.”
Khuôn mặt nhỏ của La Bối đỏ lên.
Cô còn chưa đồng ý làm bạn gái của anh mà......
Nhưng Cố Khiêm Ngôn như vậy làm La Bối cảm thấy thoải mái, vốn dĩ cô nghĩ sau khi anh trở về vị trí cũ, cách nói năng hay tính cách cũng sẽ thay đổi theo nào biết ngoại trừ thay đổi thân phận thì không có gì thay đổi.
“Còn ông bà ngoại anh cũng không khác ông nội mấy.” Cố Khiêm Ngôn không muốn nhớ lại cảnh ba người già vừa ngồi ăn cơm vừa xem video anh rửa xe, cái vẻ mặt hưng phấn kia làm anh không nỡ nhìn thẳng.
Ông ngoại anh nói như thế này: “Không nên sớm đón nó trở về, ở bên ngoài ngốc nhiều thêm cũng tốt, nhìn thằng nhóc này đi, rắn chắc hơn bao nhiêu, đúng là cơm nhà không bằng cơm ngoài.”
Cố Khiêm Ngôn chưa bao giờ ngượng ngùng trước mặt La Bối, anh thở dài một hơi: “Không ai đau lòng cho anh. Lúc trước anh nói đúng một câu, nhân duyên của anh đúng là rất kém.”
La Bối cũng không biết nói gì, từ trong miệng ông nội Cố cô biết trước khi mất trí nhớ, tính tình anh có chút bá đạo, không nghe ai cả, duy ngã độc tôn......
Cố Khiêm Ngôn lại nhìn về phía La Bối: “Lúc này không phải em nên nói là đau lòng anh sao?”
La Bối: “...... Người một tháng thu mấy vạn như em lại đi đau lòng một tổng tài tập đoàn lớn sao? Thôi em nên đau lòng bản thân mình thì hơn.”
Cố Khiêm Ngôn suy nghĩ rồi cũng gật đầu: “Em nói đúng, nếu anh vẫn là Tiểu Chu mà kẻ có tiền nào dám bán thảm trước mặt anh thì anh cũng không thèm để ý đến hắn.”
“Đừng nói nữa.”
Cố Khiêm Ngôn cười với cô: “Chị Bối, xin lỗi, người nhà anh đều rất bủn xỉn, chắc không có ai ném chi phiếu 500 vạn cho em rồi.”
La Bối ngẩn ra, ngay sau đó cũng nở nụ cười.
Đúng là rất đáng tiếc, đời này chắc cũng không có ai ném chi phiếu 500 vạn cho cô rồi.
Nhưng cô còn có một chiếc đồng hồ mà tra giá có thể làm người ta chân mềm nha! Nghe nói còn hơn 500 vạn, nghĩ đến đây, La Bối đột nhiên có cảm giác mình ôm được một cái đùi to.
“Em còn một chiếc đồng hồ.” La Bối nói.
Cố Khiêm Ngôn mới phản ứng lại: “Em đừng bán, giữ lại đi không chừng về sau sẽ tăng giá đó, có tiền cũng không mua được.”
“Em cũng đâu có nói sẽ bán.”
“Nếu em muốn bán thì nhất định phải nói cho anh, anh sẽ giúp em ra giá, bằng không em có bị người ta lừa cũng không biết.”
La Bối nghĩ nếu ngày nào đó cô bán chiếc đồng hồ mà anh tặng đi, nếu anh có khổ sở, cũng chỉ là khổ sở do không bán được giá tốt chứ tuyệt đối không phải khổ sở vì món quà đính ước bị bán......Ngẫm lại, anh nói anh có cặp cha mẹ kì lạ, thực ra cô cảm thấy anh cũng không hơn họ là bao.
***
Phương Cảnh Châu nhìn thấy Cố Khiêm Ngôn trở về thì vô cùng vui vẻ, đặc biệt là bọn họ còn đưa bé đi ăn Pizza Hut, trẻ con cũng không ăn được nhiều nhưng La Bối vẫn mua hết những thứ bé muốn ăn.
Chờ ba người đều ăn đến no nê trở lại thôn Thành Trung, La Bối nghĩ Cố Khiêm Ngôn phải về nhà, ai ngờ buổi tối hôm nay anh ngủ lại bên này. Phương Cảnh Châu sắp phải về nhà, bé rất thích chú Tiểu Chu hơn nữa vài ngày nay bé không gặp anh nên từ lúc gặp anh vẫn luôn quấn lấy còn muốn đi ngủ ở tầng hầm với anh.
Dù là La Bối hay Cố Khiêm Ngôn đều cố gắng thỏa mãn những yêu cầu không quá đáng của bé con này.
Cố Khiêm Ngôn cõng Phương Cảnh Châu xuống lầu về tầng hầm. Bởi vì là mùa đông nên cũng không yêu cầu bé tắm rửa nhưng Cố Khiêm Ngôn vẫn cho bé đánh răng rửa mặt, rửa chim nhỏ và rửa chân, rửa đến sạch sẽ mới cho bé lên giường ngủ.
Một lớn một nhỏ nằm trên giường, bởi vì Phương Cảnh Châu quá mức hưng phấn cũng chưa buồn ngủ nên nhất quyết lôi kéo Cố Khiêm Ngôn nói chuyện: “Chú Tiểu Chu ơi, cháu đến đây lâu như vậy rồi sao chú còn vẫn chưa theo đuổi được Bối Bối vậy?”
“Sao suốt ngày cháu chỉ nghĩ đến mấy chuyện tình yêu nam nữ này vậy? Chú thấy chắc chắn cháu về sau sẽ yêu sớm.”
“Cháu quan tâm chú mà, chú Tiểu Chu!” Phương Cảnh Châu nghiêm túc nhấn mạnh.
“Trong lòng chú, Bối Bối nhà cháu không giống những cô gái khác.” Cố Khiêm Ngôn suy nghĩ vẫn nên nói với nhóc con vài câu, bé cũng sắp phải đi rồi: “Lúc trước chưa theo đuổi được cô ấy là vì Bối Bối là một cô gái tốt, cô ấy có một tâm hồn thiện lương còn bây giờ chú muốn cho cô ấy thời gian thích ứng.”
“Thích ứng với cái gì ạ?”
“Thích ứng với thân phận mới của chú.” Cố Khiêm Ngôn dừng một chút: “Mỗi người chúng ta sống trên thế giới này đều có một thân phận và nhãn hiệu, giống như cháu, cháu là một đứa trẻ sáu tuổi tên là Phương Cảnh Châu, là một học sinh lớp lá, đến tháng chín năm nay, cháu trở thành học sinh tiểu học, đó là nhãn hiệu của cháu. Chờ đến khi cháu học tiểu học thì ông bà ngoại cũng muốn thích ứng với thân phận học sinh tiểu học của cháu, còn chú bây giờ cũng có thêm một nhãn hiệu, cũng nhiều thêm một thân phận, chú không biết Bối Bối có thể tiếp thu hay không.”
Phương Cảnh Châu khẳng định nói: “Bối Bối nhất định sẽ tiếp thu, bởi vì Bối Bối cũng thích chú.”
Cố Khiêm Ngôn sửng sốt: “Chú biết, nhưng vì tôn trọng cô ấy, chú quyết định để sau khi cô ấy hiểu hơn về thân phận và cuộc sống mới của chú rồi để cô ấy quyết định xem có chấp nhận tình cảm của chú hay không.”
Phương Cảnh Châu thở dài một hơi thật sâu: “Người lớn các chú suy nghĩ thật phức tạp.”
“Chú có thể bảo vệ Bối Bối, cũng có thể cố tình tạo ra biểu hiện giả dối là không có gì thay đổi nhưng người trưởng thành không thích nói dối, chú càng thêm không thích.”
Phương Cảnh Châu lại hỏi: “Vậy nếu Bối Bối không tiếp thu thì phải làm sao? Vậy thì hai người sẽ không ở bên nhau sao?”
“......Cháu nhất định phải làm chú đêm nay mất ngủ sao?”
Phương Cảnh Châu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Cố Khiêm Ngôn: “Rõ ràng là chính chú nói mà.”
“Cho nên chú tính toán từ ngày mai chú sẽ bắt đầu ăn chay niệm phật, cầu nguyện Bối Bối có thể tiếp thu.”
“Nếu chị ấy vẫn không tiếp thu thì sao?”
Cố Khiêm Ngôn kéo chăn cho bé, giả vờ tức giận nói: “Vậy thì chú sẽ cạo đầu xuất gia, cả đời ăn chay niệm phật. Đáp án này cháu đã vừa lòng chưa?”
Phương Cảnh Châu lại nói: “Chú Tiểu Chu, cháu thấy chú đang nói dối. Ngoài miệng thì nói để Bối Bối tự quyết định, nhưng chú lại nói nếu Bối Bối không chấp nhận thì chú sẽ xuất gia, đây là......” Bé nghĩ hôm nay mới học một từ ở chỗ Phiên Phiên: “Đánh rơi đạo đức!”
Cố Khiêm Ngôn hít sâu một hơi: “A di đà phật, thiện tai thiện tai, phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật.(*)”
(*): Buông con dao đồ tể xuống, đứng ngay đó mà thành Phật.