Mệnh Phượng Hoàng

Chương 31: Chương 31




Nam tử trước mặt kinh ngạc, đứng khựng lại, ngoảnh đầu nhìn về phía ta.

Vãn Lương nghe ta gọi như thế, vội vàng bò dậy, cúi đầu nói: “Nô tỳ đáng chết, đụng vào vương gia!”

Nhưng y không nhìn Vãn Lương mà vẫn nhìn ta chằm chằm.Ta đứng dậy, đi về phía y. Y khẽ cau mày, mím môi hỏi: “Ngươi là…”

Ta ở trong thâm cung, đương nhiên y không biết ta, ta bèn mỉm cười, đáp: “Bản cung là Đàn Phi.”

Ánh mắt y lộ vẻ kinh ngạc nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó lại nói: “Hóa ra là Đàn Phi nương nương!” Y vẫn nhìn ta, lại nói: “Nhưng nương nương đã từng gặp bản vương rồi sao?”

Ha, sao ta có thể gặp y rồi chứ? Chỉ là Hạ Hầu Tử Khâm nói hai vị vương gia phải giờ Mùi mới vào hoàng đô, dù có tới sớm cũng sẽ tới dịch quán[1] nghỉ tạm, sao y lại đột nhiên vào cung, còn đi về phía Hy Ninh cung nữa?

[1] Dịch quán: nơi nghỉ ngơi, đổi ngựa cho các quan viên hoặc những người làm nhiệm vụ chuyển công văn.

Y vội vàng vào cung, hẳn là tìm Thái hậu, có lẽ là vì chuyện đi săn mùa xuân.

Chỉ bởi Hạ Hầu Tử Khâm đã nhận được tấu chương của y lâu như thế mà vẫn không có hồi đáp, thậm chí vẫn bảo bọn họ vào thành như bình thường, chắc chắn trong lòng y đang nghi ngờ, giờ hãy còn sớm, liền tới Hy Ninh cung xem Thái hậu nói sao.

Ta chẳng qua chỉ suy đoán một chút mà thôi. Ta bèn cười, nói: “Bản cung đâu có may mắn được gặp vương gia, xem ra tiếng “Tấn Vương” kia của bản cung đúng rồi?”

Y cũng không so đo với ta, chỉ khẽ cười, nói: “Nương nương thông minh, có điều giờ bản vương còn có việc, xin được cáo lui!” Nói xong, y hành lễ với ta rồi quay người đi mất.

Ta vội nói: “Vương gia không cần tới Hy Ninh cung trước đâu!”

Y dừng bước, ngoảnh đầu nhìn ta. Ta giải thích: “Hướng này vương gia chỉ có thể tới thăm Thái hậu, Ngự thư phòng của Hoàng thượng không phải hướng đó.”

Lúc này y mới chậm rãi quay người lại, trầm giọng nói: “Rốt cuộc nương nương vô tình gặp bản vương, hay cố ý chờ bản vương ở đấy?”

Ta thoáng sững người, y và Hạ Hầu Tử Khâm đúng là huynh đệ, hai người đều có tính đa nghi như nhau.

Thản nhiên nhìn y, ta hơi nghiêng người, nói: “Bản cung vô tình gặp vương gia ở đây thôi, nhưng bản cung biết vương gia tới Hy Ninh cung là vì chuyện gì. Không biết vương gia có nể mặt bản cung, tới đình nghỉ chân phía trước ngồi một lát không?”

Nói xong, ta không nhìn y, chỉ đi thẳng về đình nghỉ chân cách đó không xa. Vãn Lương vội đuổi theo, đi bên cạnh ta.

Người phía sau lưỡng lự một lát, cuối cùng cất bước đi theo.

Ngồi xuống giữa đình, Vãn Lương biết ý nói: “Nô tỳ đi pha ấm trà.” Nói xong, nàng ta bèn lui xuống.

Tấn Vương đưa mắt nhìn ta, nói: “Không biết nương nương muốn nói gì với bản vương?”

Ta khẽ cười, phất ống tay áo, hạ giọng nói: “Bản cung đoán, vương gia gấp gáp tới gặp Thái hậu là vì chuyện săn bắn mùa xuân.”

Đôi đồng tử của y co lại, dẫu sao đó cũng là những gì y viết trong bản tấu chương, là thứ không nên để ta biết. Y lạnh lùng nói: “Bản vương nghĩ hậu cung không được can thiệp vào chính sự.”

Ta không khỏi cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ y nghĩ rằng Hạ Hầu Tử Khâm hoang dâm vô đạo, đến tấu chương cũng đưa cho ta xem sao? Nhìn sắc mặt y, ta nhận ra được sự bất mãn đối với Hạ Hầu Tử Khâm.

Ta lắc đầu, nói: “Vương gia hiểu nhầm rồi, dĩ nhiên bản cung biết đạo lý đó. Có điều, khi bản cung khuyên Hoàng thượng hủy việc đi săn mùa xuân, Hoàng thượng đã vô tình để lộ ra.” Ta ngước lên nhìn y, cười rồi nói tiếp: “Bản cung vẫn luôn tò mò, người có thể nói ra những lời như thế rốt cuộc là người như thế nào.”

Nghe thấy vậy, vẻ giận dữ trên gương mặt y mới dần tan đi, trong đáy mắt đang nhìn ta hiện lên vẻ kinh ngạc, y nói: “Nương nương cũng không thấy phù hợp sao?”

Ta cười. “Không phải vậy thì sao bản cung lại khuyên Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh?”

Mắt y sáng lên, lại lắc đầu, cười khổ. “Chỉ đáng tiếc, Hoàng thượng vẫn không có hành động gì. Bởi vậy bản vương vào cung, muốn hỏi Thái hậu xem rốt cuộc bà thấy chuyện này thế nào?”

Ta nhìn thẳng vào Tấn Vương, mở miệng hỏi: “Vương gia cho rằng thiên hạ này là thiên hạ của Hoàng thượng hay là thiên hạ của Thái hậu?”

Y nhất thời sững người. Ta lại nói: “Vương gia vào cung không tới gặp Hoàng thượng mà đi thẳng tới Hy Ninh cung để nói chuyện này với Thái hậu, vương gia muốn Thái hậu ra mặt nói với Hoàng thượng, thử hỏi Hoàng thượng sẽ nghĩ gì?”

Người cao ngạo như Hạ Hầu Tử Khâm, nếu Thái hậu thật sự ra mặt nói chuyện, chắc chắn hắn sẽ không nén được cơn tức giận. Thậm chí hắn còn cho rằng, Tấn Vương muốn Thái hậu chèn ép hắn, với tính tình của hắn, nhất định sẽ không chịu thua. Nhưng Tấn Vương lại không biết, Hạ Hầu Tử Khâm lần lữa không trả lời y vì muốn nghe y nói trước mặt mình.

Tuy Tấn Vương tìm gặp Thái hậu để nói chuyện, tâm ý cũng như nhau nhưng với Hạ Hầu Tử Khâm, ý nghĩ đã hoàn toàn khác biệt.

Huống hồ Tấn Vương hẳn cũng hiểu rõ, Hạ Hầu Tử Khâm không phải con ruột của Thái hậu, xảy ra chuyện gì bất hòa cũng là việc khó có thể tránh được. Có lẽ, chuyện của Phất Hy năm ấy, y còn hiểu rõ hơn ta.

Lúc này, Vãn Lương đã bưng ấm trà quay lại. Nàng ta cẩn thận rót trà, đặt trước mặt y, lại khẽ đặt một chén khác tới trước mặt ta rồi im lặng đứng hầu một bên.

Tấn Vương đột nhiên đứng dậy, lên tiếng: “Bản vương suy nghĩ thiếu sót, một lời của nương nương đã nhắc nhở bản vương. Nhưng bản vương đã tới đây rồi, đương nhiên vẫn phải tới Hy Ninh cung thỉnh an mẫu hậu mới phải đạo.” Nói xong y liền định đi.

Ta gọi y lại: “Giờ vương gia cũng đừng vội, cũng mong vương gia đừng chê chén trà này của bản cung!” Nói xong, ta nâng chén trà, cười với y.

Y thoáng sửng sốt, cuối cùng cũng quay lại, ngồi xuống, bưng chén trà lên nhấp một ngụm.

Ta nói: “Bản cung phải tạ ơn vương gia!”

Y nhìn ta vẻ kinh ngạc. Ta cười, nói: “Tạ ơn trong lòng vương gia có Hoàng thượng, trong lòng có thiên hạ của Hạ Hầu gia.”

Thản nhiên uống cạn chén trà, y mới cười cười, đứng dậy nói với ta: “Hoàng thượng có nương nương là phúc của người. Bản vương cáo lui trước!” Y hành lễ, khẽ cười một tiếng rồi quay người đi mất.

Ta đứng dậy, nhìn theo bóng lưng của Tấn Vương, khẽ cười thành tiếng.

Vãn Lương hỏi nhỏ: “Nương nương, người cười gì vậy?”

“Bản cung vui.” Vì sự trung thành của Tấn Vương, vì Hạ Hầu Tử Khâm.

Ánh mắt của Vãn Lương nhìn theo nam tử đang gấp gáp rời đi, lát sau mới mở miệng: “Nương nương, chúng ta về thôi! Tối nay Hoàng thượng thiết yến ở Quỳnh đài, nương nương phải trang điểm kĩ càng mới được.”

Ta đáp lời rồi quay bước trở về.

Nguồn ebook: https://www.luv-ebook.com

Hai người đang đi, ta lại nghe Vãn Lương thì thầm: “Mấy ngày tới cũng nhiều việc. Đến khi Hoàng đế Đại Tuyên và Nam Chiếu tới đây, Hoàng thượng còn phải tiếp đón. Không biết khi nào người của Bắc Tề mới tới.”

Ta khẽ cười một tiếng nhưng không đáp.

Hoàng thượng tiếp đón khách vốn phải đưa hoàng hậu đi cùng, thế nhưng vị trí ấy trong hậu cung vẫn còn để ngỏ, giờ địa vị của Diêu Thục phi là cao nhất, nếu để nàng ta đi thì cũng không có gì đáng trách.

Nghĩ một lát, ta không kìm được lại hỏi: “Vãn Lương, ngươi nói xem, nếu Hoàng hậu Nam chiếu đến thiên triều thì sẽ ở đâu?”

Trong cung? Ha, nàng ta là công chúa của tiền triều, nếu ở trong cung sẽ có rất nhiều điều bất tiện. Dịch quán? Vậy thì đúng là mỉa mai thay, huống chi hai vị vương gia còn ở trong dịch quán, hoàn toàn không thích hợp.

Vãn Lương dường như bị kinh ngạc, vội lắc đầu, nói: “Nương nương, chuyện này nô tỳ không biết.”

Ta đưa mắt nhìn nàng ta, không nói gì nữa. Ta thật sự tò mò, muốn nhìn xem vị Hoàng hậu Nam Chiếu này, khi nàng ta xuất giá thì vẫn là thân phận công chúa tiền triều hiển hách, sau bốn năm trở về, thiên hạ này đã không còn là thiên hạ của Tuân gia nữa.

Sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của Hạ Hầu Tử Khâm, không biết có bao nhiêu người đang chờ mong!

Quay về Cảnh Thái cung, ta thấy Triêu Thần chạy lên, nói: “Nương nương đã về phủ rồi! Phủ Nội vụ sai người đưa y phục mới đến, nô tỳ chờ nương nương về thử.” Trông nàng ta thật vui vẻ, có lẽ y phục mới rất đẹp.

Không biết tại sao, ta đột nhiên nhớ tới hồi nhỏ, Cố Khanh Hằng tặng ta mấy bộ quần áo đẹp. Sau khi xảy ra chuyện ấy, ta không bao giờ mặc một bộ nào nữa, tất cả đều được xếp lại gọn gàng, đặt dưới đáy rương.

Giờ đây đã lớn khôn, ta cũng không mặc được những bộ quần áo ấy nữa, nhưng ký ức trong lòng vẫn còn đó. Khi rời ngôi nhà ấy, chỉ có những bộ quần áo đó là thứ ta không nỡ bỏ lại, thế nhưng đã vào cung rồi, mang theo những bộ quần áo ấy dĩ nhiên không tiện, huống chi ta cũng không thể mặc. Nghĩ tới điều này, ta lại khẽ lắc đầu.

Theo Triêu Thần vào trong, nhìn thấy trên bàn, ngoài bộ quần áo còn có mấy loại trang sức, châu báu. Ta không khỏi kinh ngạc, chỉ ngoảnh đầu lại, hỏi: “Chủ tử các cung đều có sao?”

Triêu Thần gật đầu, đáp: “Vâng, đều có, nhưng theo thân phận mà khác nhau, đồ phủ Nội vụ đưa tới cũng có chút khác biệt.”

Nghe thấy vậy ta mới an tâm, gật đầu, nói: “Vậy cứ giúp bản cung thay y phục thôi!”

“Vâng!” Hai cung tỳ đều thưa “vâng” rồi đi tới giúp ta thay quần áo.

Thời tiết bây giờ đã ấm lên nên quần áo trong cung cũng mỏng hơn.

Cung trang màu tím nhạt, những mảng gấm được thêu từ chỉ bạc, lướt ngón tay qua, còn có cảm giác hơi mát. Chiếc váy dài mềm mại có viền bằng gấm bạc, bên eo còn thắt đai lưng bằng gấm rộng bản khiến ta trông mảnh mai, tha thướt.

Nhớ khi đó, ta còn là một cung tỳ nhỏ bé, Hạ Hầu Tử Khâm ôm lấy thắt lưng ta, khẽ cười, nói: “Không đủ một vòng ôm, tựa như cây liễu yếu ớt đón gió.”

Ta bất giác bật cười thành tiếng. Hai cung tỳ cũng cười theo nhưng không nói lời nào. Vãn Lương kéo ta tới trước bàn trang điểm, dùng chiếc lược gỗ nhẹ nhàng chải tóc cho ta, khẽ cười vui vẻ. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, trong lòng ta cũng vui hơn.

Nhớ tới cuộc trò chuyện cùng Tấn Vương ban nãy, ta bất giác cảm thấy an tâm. Trong triều có kẻ mưu phản cũng cần có cớ để xuất binh, giả sử con cháu của Hạ Hầu gia không muốn làm phản, nhưng kẻ nào ra tay cũng chính là làm loạn, tội đáng muôn chết.

Khi Hoàng đế Gia Thịnh của tiền triều băng hà, nếu Hạ Hầu gia không phải ngoại thích, không phải là vương gia khác họ thì e rằng Hạ Hầu Tử Khâm muốn ngồi lên ngôi hoàng đế cũng không dễ dàng như thế. Diêu Hành Niên năm ấy ủng hộ nhà Hạ Hầu, dĩ nhiên là muốn đứa bé của con gái mình sau này sẽ có một ngày dễ dàng có được giang sơn thiên triều. Nếu không, bao nhiêu năm như thế, người nhà họ Diêu chắc chắn sẽ không kiềm chế được. Diêu Hành Niên cũng sẽ không trăm phương ngàn kế để đưa con gái mình vào cung làm phi tử của Hạ Hầu Tử Khâm. Cho nên Thái hậu lo lắng, tự nhiên sẽ phải cẩn thận.

Trang điểm xong, nghỉ ngơi ở tẩm cung một lát, ta thấy Phương Hàm ở bên ngoài vào, nói: “Nương nương, sắp tới giờ rồi, nên tới Quỳnh đài thôi!”

Ta gật đầu, để Vãn Lương đỡ mình đứng dậy.

Ra khỏi cổng Cảnh Thái cung, thấy loan kiệu đã được chuẩn bị, ta cúi người vào trong ngồi, nghe thấy tiếng Triêu Thần vang lên: “Khởi kiệu!”

Quỳnh đài cách Cảnh Thái cung rất xa, ta yên lặng ngồi trong loan kiệu. Đương nhiên ta biết vì sao Hạ Hầu Tử Khâm phải chọn thiết yến ở Quỳnh đài, bởi lẽ, khi hai vị vương gia rời hoàng đô tới đất phong, hắn đã đưa tiễn họ ở nơi đó.

Vua của các nước chư hầu không được hoàng đế triệu kiến thì không được phép tự ý về hoàng đô. Sinh nhật các năm trước của Hạ Hầu Tử Khâm cũng không làm lớn thế này, bởi vậy hai vị vương gia cũng chỉ sai người đưa quà chúc mừng.

Đến giờ đã bốn năm trôi qua, hắn chọn Quỳnh đài làm nơi thiết yến lần nữa, nhất định là muốn nói cho bọn họ biết, tình cảm huynh đệ cốt nhục, hắn chưa bao giờ quên. Xa cách từ nơi này, rồi lại tụ họp tại đây. Hạ Hầu Tử Khâm nghĩ điều gì, tất nhiên sẽ rất chu đáo.

Loan kiệu đi rất lâu mới chậm rãi dừng lại, Triêu Thần vén rèm kiệu lên, đưa tay vào đỡ ta.

Ta xuống loan kiệu, thấy Quỳnh đài hôm nay có thêm rất nhiều cung nhân. Lúc này cũng không chần chừ nữa, ta cất bước đi vào bên trong.

Chúng cung nhân qua lại đều hành lễ với ta. Ta ngước nhìn vào trong, thấy bóng dáng Thiên Phi, Thiên Lục ở bên cạnh đang ghé tai tỷ ta thì thầm gì đó. Ta nhìn Thiên Phi đang ngồi ở vị trí thứ hai bên trái, mà về tôn ti cao thấp thì bên trái cao hơn bên phải, rõ ràng tỷ ta muốn ra oai với ta. Vị trí còn trống ở trước mặt tỷ ta là dành cho vị vương gia từ xa tới.

Thế nhưng hôm nay là gia yến, ta sẽ không so đo chuyện này với tỷ ta. Ta đi thẳng tới vị trí thứ hai bên phải, ngồi xuống. Khi Thiên Lục quay người lại mới thấy ta đang ngồi ở đối diện, nàng ta cười nhạt, cúi đầu chào ta.

Ta cũng cười, nhìn nàng ta một cái. Lúc này nàng ta mới xoay người đi xuống phía dưới, chọn một chỗ rồi ngồi xuống. Nàng ta chẳng qua cũng chỉ là một vị tần, vẫn chưa có tư cách ngồi bên cạnh Thiên Phi.

Ta thấy chúng phi tần tới trước ai nấy đều đã tìm được chỗ ngồi, có người đang thì thầm nói chuyện, có người chỉ ngồi yên lặng, không nói một câu. Ngồi phía dưới ta là Nguyễn Tiệp dư, đối diện nàng ta là Ngọc Tiệp dư.

Khi ta nhìn qua, đúng lúc thấy Ngọc Tiệp dư cũng nhìn về phía mình. Nàng ta khẽ mỉm cười với ta, ta cũng cười lại, thấy phía dưới nàng ta là An Uyển nghi và Thiên Lục, còn ngay dưới Nguyễn Tiệp dư là Lưu Thuận nghi và Trần Tĩnh tần.

Lúc này, bỗng nghe thấy giọng nói cao vút của Lý công công ở bên ngoài: “Hoàng thượng giá đáo! Thái hậu giá đáo!”

Mọi người nghe thấy, vội đứng dậy hành lễ. “Tham kiến Hoàng thượng! Tham kiến Thái hậu!”

Ta cúi đầu, chờ một đoàn người đi qua trước mặt rồi mới từ từ ngẩng lên. Hai vị vương gia đi theo sau hắn, bên cạnh hắn là Thái hậu, Diêu Thục phi khẽ dìu bà, chậm rãi đi bên cạnh hắn.

Đợi Hoàng thượng và Thái hậu ngồi xuống, mọi người mới ngồi theo. Diêu Thục phi ngồi xuống ngay bên dưới, phía tay phải hắn, nàng ta bỗng nhiên nhìn về phía ta, trong mắt là vẻ đắc ý. Ta thầm cười khẩy, chỉ là một chỗ ngồi mà thôi, Tang Tử ta không thèm thuồng đến thế.

Ánh mắt ta lặng lẽ hướng về người bên cạnh, người này hẳn là Hiển Vương. So với hai vị ca ca, vóc dáng Hiển Vương cao to hơn, giữa trán mơ hồ toát ra luống ánh sáng lấp lánh không để người ta biết. Dường như y cảm nhận được bên cạnh có người nhìn, đột nhiên ngoảnh đầu nhìn về phía ta. Ta kinh ngạc, hoang mang thu lại ánh mắt.

Tấn Vương ngồi đối diện đang mỉm cười với ta.

Khóe miệng ta khẽ động, khi sực tỉnh, vô tình thấy Hạ Hầu Tử Khâm đang nhìn ta chằm chằm. Trong lòng sửng sốt, nhưng ta không vội vàng thu lại ánh mắt, chỉ thản nhiên nhìn hắn, tới khi hắn rời ánh mắt đi, ta mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó lại nghe thấy hắn cười, nói: “Thời gian trôi qua nhanh thật đấy, chỉ chớp mắt mà đã gần bốn năm rồi. Đã lâu trẫm không gặp các đệ, nếu không phải sắp tới sinh nhật trẫm thì không biết tới năm nào, tháng nào chúng ta mới có thể gặp gỡ.”

Thái hậu cũng cười, nói: “Hoàng thượng vẫn luôn chủ trương tiết kiệm, sinh nhật lần này cũng là ý của ai gia. Nhưng ai gia cũng có suy nghĩ tư lợi, muốn được gặp huynh đệ các ngươi.” Bà lại thở dài một tiếng. “Ai gia già rồi, người già lại hay nhớ tới bọn trẻ các ngươi.”

Khi Thái hậu nói tới câu: “Hoàng thượng vẫn luôn chủ trương tiết kiệm”, ta thấy trên mặt Tấn Vương thoáng hiện lên vẻ không vui, chắc chắn y đang nghĩ tới chuyện Hạ Hầu Tử Khâm cố ý đi săn thú vào mùa xuân. Nhìn vẻ mặt của Tấn Vương, có lẽ y vẫn chưa nhắc chuyện đó với Hạ Hầu Tử Khâm.

Lúc nãy, khi gặp Tấn Vương trong cung, y chỉ tới Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu mà thôi, chẳng lẽ Thái hậu và y còn nói tới chuyện khác sao? Không thì sao có thời gian đi gặp Hạ Hầu Tử Khâm chứ?

Ta đang suy nghĩ, liền nghe thấy Hiển Vương ở bên cạnh nói: “Mẫu hậu lo lắng nhiều rồi, Hoàng thượng không triệu kiến thần thì mới là may mắn của thiên triều.”

Ta hơi ngạc nhiên, y muốn nói Thái hậu cố ý nhân cơ hội này để triệu tập bọn họ về hoàng đô, mục đích là muốn thăm dò hai người bọn họ xem liệu có tâm tư khác thường không.

Quả nhiên sắc mặt Thái hậu thoáng thay đổi, nhưng không tức giận.

Tấn Vương lại nói: “Tam đệ vẫn ăn nói thẳng thừng như thế, mẫu hậu cũng hiểu rõ tính nết của đệ ấy rồi đó, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không thay đổi.” Y nâng chén rượu ở trước mặt, nói với người ngồi phía trên: “Dịp này thần về hoàng đô, vẫn chưa chuyện trò cùng Hoàng thượng được mấy câu, thần xin chịu phạt một chén trước!” Nói xong, y ngửa cổ uống cạn chén rượu.

Bầu không khí ngượng ngùng ban nãy được xóa tan chỉ trong nháy mắt, Hạ Hầu Tử Khâm nâng chén, nói: “Dẫu sao lần này đệ còn phải ở lại một thời gian, trẫm không sợ không có thời gian ôn chuyện với nhị đệ.” Hắn lại cười nói với Hiển Vương: “Chén này trẫm kính hai đệ!”

“Thần không dám!” Hiển Vương vội nâng chén, ngẩng đầu uống cạn.

Lúc này, vẻ không vui trên gương mặt Thái hậu đã tan đi, bà nói với Hiển Vương: “Ai gia nghe nói hai năm trước Tử Diễn đã lập vương phi rồi? Còn là con gái của Hộ bộ thượng thư?” Ngừng lại một lát, bà lại hỏi: “Vương phi khỏe chứ? Lần này về, sao không đưa nàng về đây cho ai gia gặp, ai gia cũng muốn ôm tôn tử[2] của ai gia.”

[2] Tôn tử: cháu nội.

Hiển Vương đáp: “Đa tạ mẫu hậu quan tâm, nhưng đưa họ đi không tiện, hài tử[3] còn nhỏ, lại không rời được vương phi, thế nên nhi thần mới về một mình.”

[3] Hài tử: con, em bé.

Nếu Hiển Vương đã nghi ngờ Thái hậu triệu tập bọn họ quay về để thăm dò, đương nhiên sẽ không đưa vợ con mình theo, suy cho cùng, ở lại đất phong vẫn là an toàn nhất. Thế nhưng Thái hậu nói nhiều như thế, e là chỉ vì câu cuối cùng kia thôi.

Tôn tử à, chỉ đáng tiếc, đó là con trai của Hiển Vương, không phải của Hạ Hầu Tử Khâm. Thế nên bà mới nóng ruột muốn phi tần trong hậu cung sinh hoàng tử, bằng không mai này xảy ra chuyện, sẽ giống như Hoàng đế Gia Thịnh của tiền triều, không có con trai nối dõi, kế thừa cơ nghiệp. Dù Hiển Vương cũng gọi bà một tiếng mẫu hậu nhưng rốt cuộc vẫn có sự khác biệt. Hạ Hầu Tử Khâm tuy không phải là con ruột nhưng hắn do một tay bà nuôi nấng, người bà có thể nhờ cậy được cũng chỉ có người con trai này.

Nghe thấy vậy, Thái hậu cũng chỉ cười, nói: “Hài tử còn nhỏ, đương nhiên không chịu được vất vả, ai gia cũng hiểu.”

Bà vừa nói xong thì nghe Hạ Hầu Tử Khâm cười, nói: “Mẫu hậu chỉ quan tâm tới tam đệ, sao không hỏi nhị đệ thế nào rồi?” Hắn nói vậy khiến ta lại nhớ tới chuyện hắn đã từng nói, muốn ban hôn nghĩa muội của Hàn Vương cho Tấn Vương.

Thái hậu lại khẽ cười một tiếng, nói: “Chuyện này trong lòng ai gia đã có ý định rồi!”

“A?” Hạ Hầu Tử Khâm ngoảnh lại nhìn bà, cười nói: “Đích thân mẫu hậu chọn vương phi cho nhị đệ sao?”

Ta không kìm được, nhìn về phía Tấn Vương, thấy vẻ mặt y vẫn lãnh đạm, dường như chuyện kia chẳng liên quan gì tới y. Ta quả thật cảm thấy có chút kỳ lạ, hôn nhân đại sự, lẽ nào không phải chuyện rất quan trọng sao? Y không giống Hạ Hầu Tử Khâm, y chỉ là vương gia, còn có quyền chọn lựa.

Ta chỉ cảm thấy có chút không đúng, y đã được phong vương rồi, sao chuyện này còn cần Thái hậu quan tâm? Chẳng phải vương phi của Hiển Vương là do tự Hiển Vương tấn phong sao? Cùng lắm là trình tấu lên Hạ Hầu Tử Khâm rồi thôi. Có điều, làm như thế thực ra chỉ là làm cho có lệ mà thôi!

Thái hậu cười, nói: “Dĩ nhiên ai gia phải quan tâm rồi! Chiều nay Tử Úc tới sớm hơn một chút, ai gia nghĩ Hoàng thượng còn có việc chưa xử lý xong nên sai người triệu hắn vào cung. Ai gia còn nói chuyện này với hắn nữa.”

Trong lòng ta kinh ngạc, rõ ràng Tấn Vương tự ý vào cung, vì chuyện đi săn mùa xuân mà tìm tới Thái hậu. Tuy cuối cùng y không nhắc tới chuyện này nhưng Thái hậu lại nói là bà triệu Tấn Vương vào cung, thương lượng chuyện lập vương phi…

Hóa ra ta không biết, Tấn Vương lại ở Hy Ninh cung lâu như thế là vì bàn chuyện hôn nhân đại sự cùng Thái hậu sao?

Vậy Tấn Vương thì sao? Vì sao sắc mặt y lại bình thản như thế? Bình thản đến mức khiến ta cảm thấy lạ thường.

Trên gương mặt Hạ Hầu Tử Khâm thoáng lộ vẻ kinh ngạc, hắn liếc nhìn Tấn Vương một cái, lại nói: “Trẫm không biết rốt cuộc là tiểu thư nhà nào, đến trẫm mà mẫu hậu cũng chưa hề thông báo, đã thương lượng với nhị đệ rồi?”

Không chỉ hắn, ta cũng muốn biết.

Diêu Thục phi ngồi trên ghế cũng lộ vẻ hiếu kỳ, ánh mắt nhìn về phía Thái hậu.

Thái hậu vẫn cười, nói: “Hoàng thượng chắc vẫn còn nhớ, một tháng trước, Bắc Tề truyền tin quận chúa của Bắc Tề, muội muội của Hàn Vương sắp tới thiên triều hòa thân? Ai gia nghĩ rằng, Quận chúa của Bắc Tề tài mạo song toàn, hiền lương thục đức, để nàng ta làm vương phi của Tử Úc thì không còn gì hợp hơn nữa.”

Ta nhất thời sững sờ.

Bàn tay đang cầm chén rượu của Hạ Hầu Tử Khâm thoáng khựng lại, hắn đã định ban quận chúa kia cho Tấn Vương làm vương phi từ lâu, nhưng Thái hậu lại nói ra chuyện này trước hắn một bước. Nhìn nét mặt của hắn, ta càng chắc chắn một điều, chuyện đi săn mùa xuân, Tấn Vương vẫn chưa nói với Thái hậu.

Ta lại nhớ tới chuyện Hạ Hầu Tử Khâm nói, muốn Tấn Vương nói ra những lời trên tấu chương trước mặt hắn, mới đồng ý ban hôn quận chúa cho hắn.

Thái hậu không để tâm tới sắc mặt đang sầm xuống của Hạ Hầu Tử Khâm, nói tiếp: “Vốn dĩ ai gia còn sợ Tử Úc từ chối, hỏi hắn, hắn mới nói, tất cả chuyện này đều để ai gia làm chủ, Hoàng thượng, con nghĩ sao?”

“Trẫm…” Hắn ngừng lại một lát, khẽ cười, nói: “Trẫm vốn muốn… Ha, vẫn là mẫu hậu nhanh hơn một bước!”

Nét mặt hắn có chút khác thường, ta biết hắn vốn có ý định này nhưng không ngờ lại bị Thái hậu giành trước. Ta cũng thật sự rất tò mò, sao Thái hậu lại quan tâm tới chuyện này? Còn cố ý nói chuyện này với Tấn Vương trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm.

Ta đang nghĩ ngợi thì nghe Thái hậu cười, nói: “Như vậy, Tử Úc sao còn chưa tạ ơn?”

Tấn Vương đứng dậy, quỳ xuống, nói: “Thần tạ ơn ân điển của Hoàng thượng!”

Cũng nhanh quá đấy, quận chúa Bắc Tề kia còn chưa tới đây mà đã quyết định chuyện hôn nhân đại sự của người ta rồi. Ta nghĩ Hoàng đế Bắc Tề vốn muốn để nàng ta vào hậu cung của thiên triều, không biết nếu biết được tin này thì sẽ như thế nào?

Sao Thái hậu giải quyết chuyện này nhanh vậy nhỉ, là sợ quận chúa Bắc Tề kia sẽ trở thành người của Hạ Hầu Tử Khâm sao? Thế nhưng, hẳn Thái hậu cũng biết Hạ Hầu Tử Khâm vốn không muốn nàng ta chứ nhỉ?

Lắc đầu, những chuyện này đâu phải việc ta nên quản!

Người ngồi trên im lặng một lát rồi mới nói: “Đứng lên đi, vậy thì trẫm lại vì chuyện vui sau này của nhị đệ, cạn chén này trước!” Nói xong, hắn liền dốc cạn chén rượu.

“Tạ ơn Hoàng thượng!” Tấn Vương cũng uống cạn.

Mọi người uống thêm một lượt nữa, Hiển Vương ngồi cạnh ta dường như uống hơi nhiều. Y cười, nói: “Thần nghe nói lần này Hoàng đế cùng Hoàng hậu Nam Chiếu cùng tới? Không biết Hoàng thượng định để họ nghỉ lại ở đâu?” Trong nụ cười của Hiển Vương ẩn hiện nét mỉa mai.

Thiên hạ của Tuân gia năm ấy, nhà Hạ Hầu chẳng qua chỉ là thần tử. Bây giờ, giang sơn đổi chủ, công chúa tiền triều gặp Hạ Hầu Tử Khâm còn phải gọi một tiếng “hoàng thượng”.

Thật ra vấn đề này, ta cũng từng nghĩ đến.

Ngước lên nhìn người phía trên, thấy hắn vẫn không đổi sắc mặt, chỉ lên tiếng đáp: “Đương nhiên là sắp xếp tới Thượng Lâm uyển, nơi ấy có rất nhiều cung điện.”

Như vậy cũng tốt, còn cách hoàng cung một đoạn đường. Vậy thì các vị khách quý khác cũng sẽ được sắp xếp nghỉ lại đó rồi.

Rượu uống chưa nhiều nhưng Hạ Hầu Tử Khâm đã đưa tay đỡ trán. Diêu Thục phi ngồi bên cạnh vội đi tới, hỏi: “Hoàng thượng say rồi sao?”

Hắn khẽ cười một tiếng, đáp: “Tửu lượng của trẫm hơi kém”, rồi lại nói với Thái hậu: “Mẫu hậu triệu nhị đệ vào cung sớm, có lẽ những gì muốn nói đã nói rồi. Nhưng lần này tam đệ quay về còn chưa trò chuyện cùng mẫu hậu. Trẫm hơi váng đầu, muốn về trước. Trẫm để tam đệ ở lại ngồi với mẫu hậu một lát, mẫu hậu thấy thế nào?”

Thái hậu sững người một lát nhưng cũng không tiện từ chối, chỉ nói: “Vậy cứ để Thục phi cùng về với Hoàng thượng đi!”

Nhưng hắn lắc đầu, nói: “Không cần đâu, Thuần Nhi ở lại với Thái hậu. Đàn Phi!” Hắn đột nhiên gọi.

Ta giật mình kinh ngạc. Hắn đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn, trường hợp này mà còn gọi ta tới. Có điều hắn là Hoàng thượng, hắn đã mở miệng vàng, ta chỉ có thể bước lên.

“Có thần thiếp!” Ta đáp lời, đi tới.

Hắn đứng dậy, nói: “Dìu trẫm về cung!”

“Vâng!” Ta bước lên dìu hắn, hôm nay đúng là hắn đã uống rất nhiều, thế nhưng ta lại cảm thấy, vẫn chưa tới mức khiến hắn say.

Đi qua trước mắt Tấn Vương, thấy Tấn Vương đứng lên theo, giọng nói của y vang lên ở phía sau: “Vậy thì thần cũng xin cáo lui, không làm phiền mẫu hậu nói chuyện với tam đệ nữa!”

Lúc này ta mới biết, hóa ra hắn muốn Tấn Vương ra ngoài. Nhưng còn gọi ta theo làm gì?

Ta nghiêng mặt nhìn nam tử bên cạnh, hắn không nhìn ta, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước. Lý công công thấy chúng ta đi ra, vội chạy tới đón: “Hoàng thượng sao thế?”

Hắn xua tay để y tránh xa ra một chút.

Lý công công ngẩn người một lát, cuối cùng lui ra. Hai cung tỳ của ta thấy vậy cũng không dám bước tới.

Ta dìu hắn, nói nhỏ: “Hoàng thượng váng đầu lắm sao? Cẩn thận bậc thang dưới chân kìa!” Thật ra ta biết, hắn vốn không say, có điều hắn không nói, ta cũng chỉ có thể diễn trò cùng hắn.

“Ừ.” Hắn hạ giọng đáp, tựa vào ta, bước xuống bậc.

Ta đi cùng hắn một đoạn rồi ngoái lại, thấy Tấn Vương đang đi theo từ xa, liền hỏi khẽ: “Nếu Hoàng thượng muốn nói chuyện với vương gia, sao phải khổ công gọi thần thiếp ra đây?”

Nghe thấy vậy, hắn nhíu mày, bàn tay đang ôm ta siết mạnh. Ta cau mày chịu đau, nghe hắn nghiến răng nghiến lợi đáp: “Đàn Phi của trẫm đúng là thần thông quảng đại, tới Tấn Vương mà cũng quen!”

Ta sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn. Nụ cười thoáng qua ban nãy, rốt cuộc hắn đã nhìn thấy, thế nên mới muốn ta dìu hắn ra ngoài?

Hắn không nói gì nữa, ta biết, hắn đang đợi ta giải thích, nhưng ta có thể nói vì không muốn Tấn Vương xin Thái hậu ra mặt nhắc tới chuyện đi săn mùa xuân mà quen Tấn Vương ư? Thế thì có khác gì việc xin Thái hậu ra mặt đâu, đều làm hắn mất mặt. Hắn không tức chết mới là lạ.

Nghĩ tới đó, ta lại không kìm được muốn cười thành tiếng. Vô tình nhìn thấy bộ mặt tái mét của hắn, ta đành kiềm chế.

Nghĩ một lát, ta đáp: “Hôm nay cung tỳ của thần thiếp không cẩn thận đụng phải vương gia trên hành lang, thế nên mới quen biết.”

Hắn nhướng mày, “hừ” một tiếng, nói: “Cung tỳ của nàng đụng phải hắn?”

Ta gật đầu. “Nếu Hoàng thượng không tin, lát nữa vương gia tới đây, người cứ hỏi vương gia là được mà!” Ta tin rằng Tấn Vương cũng sẽ không nói thẳng ra chuyện ấy, bằng không thì khi tới Hy Ninh cung, y hẳn đã nói với Thái hậu rồi.

Hắn tức giận liếc nhìn ta, vung tay gạt ta ra, đứng chắp tay ra sau. “Trẫm đường đường là thiên tử, còn cần hỏi mấy chuyện ấy à?”

Ta sững người, đúng rồi, bảo hắn đi hỏi Tấn Vương, chẳng phải cũng rất mất mặt sao? Thế nhưng nhìn bóng lưng của hắn, ta cũng biết, trong lòng hắn kỳ thực rất muốn hỏi. Hắn chỉ bướng bỉnh thôi!

“Quỳ xuống cho trẫm!” Hắn quay lưng về phía ta, lạnh lùng nói.

Ta im lặng, quỳ xuống phía sau hắn.

Lúc này, tiếng bước chân ở phía sau ngày càng gần, giọng Tấn Vương vang lên: “Thần tham kiến Hoàng thượng!”

Hắn quay người lại, liếc Tấn Vương một cái rồi mỉm cười, nói: “Hóa ra là nhị đệ!”

Ta cảm thấy buồn cười, đưa mắt nhìn hắn, rõ ràng hắn đợi Tấn Vương tới đây, còn giả vờ không biết.

Tấn Vương lại bước lên một bước, nhìn ta, nói: “Hoàng thượng đây là…”

Hắn “hừ” một tiếng, nói: “Đàn Phi của trẫm nhìn thấy thứ không nên nhìn, trẫm chỉ uốn nắn một chút thôi!” Hắn rời ánh mắt khỏi người ta, lại nói: “Nhị đệ còn có chuyện gì?”

Nghe thấy vậy, Tấn Vương vẫn thản nhiên nói với hắn: “Thần có chuyện muốn nói với Hoàng thượng, nhưng lúc nãy nghe Hoàng thượng nói váng đầu, không biết giờ Hoàng thượng thấy thế nào rồi?”

Ta thở dài, quỳ trên đất nghe hai huynh đệ bọn họ quanh co, lòng vòng.

Hắn khẽ cười, nói: “Vừa nãy ở trong đó hơi khó chịu, trẫm ra ngoài một lát, thấy tinh thần sảng khoái, dễ chịu hơn rồi.”

Ta liếc nhìn hắn một cái nhưng hắn không nhìn ta. Có trời mới biết hắn lúc nào cũng tinh thần sảng khoái, dễ chịu, có điều lúc nãy nổi nóng chút thôi, ta thấy hắn vẫn khỏe mạnh.

Tấn Vương cười, khẽ nói: “Thế thì thần yên tâm rồi! Thần muốn hỏi Hoàng thượng, tấu chương thần đã trình…”

Mắt hắn hơi sáng lên, chỉ “à” một tiếng, mãi sau mới nói: “Trẫm đọc rồi, trẫm còn phê duyệt, sai người đưa tới cho đệ, không biết nhị đệ thấy quyết định của trẫm ra sao?”

Ta kinh ngạc nhìn Hạ Hầu Tử Khâm, hắn đúng là gian xảo, rõ ràng không phê duyệt bản tấu chương đó, còn nói với ta, cố ý không để ý tới mà, giờ lại nói đã phê duyệt, còn hỏi Tấn Vương thấy quyết định của mình thế nào.

Quyết định gì? Nói rằng vẫn muốn đi săn mùa xuân, hay đồng ý thu lại mệnh lệnh theo ý của Tấn Vương? Tới giờ mà hắn còn muốn đưa ra một vấn đề khó cho Tấn Vương.

Nhưng không ngờ Tấn Vương cười, đáp: “Hoàng thượng thánh minh!”

“Phì…” Ta không nhịn được, cười thành tiếng.

Hóa ra không chỉ Hạ Hầu Tử Khâm gian xảo mà Tấn Vương cũng không kém. Một câu “hoàng thượng thánh minh” đã chặn lại vẻ kiêu ngạo của Hạ Hầu Tử Khâm. Đã khen hắn thánh minh rồi, còn có thể làm khó người ta thế nào được đây?

Người trước mặt giận dữ liếc ta một cái, nghiêm mặt nói: “Đàn Phi cho rằng chuyện này có chuyện gì đáng cười sao?”

Ta cắn môi, cố kiềm chế để không cười nữa, cũng không trả lời. Dĩ nhiên là buồn cười rồi, ta lặng lẽ nhìn sắc mặt hắn, sức chịu đựng của hắn tốt thật đấy, nếu giờ ở chỗ riêng tư, hắn có thể không bật cười thành tiếng sao?

Thế nhưng Tấn Vương vẫn không đổi sắc mặt, nói: “Thần xin tạ lỗi với Hoàng thượng trước.”

Ta sững người, Hạ Hầu Tử Khâm cũng ngước mắt về phía y, hạ giọng hỏi: “Đệ có tội gì?”

Tấn Vương chợt nhìn về phía ta, cười nói: “Vì thần từng nghi ngờ Hoàng thượng, tới tận hôm nay vào cung, thần mới phát hiện ra thần đã sai. Thần không nên nghi ngờ, chất vấn quyết định của Hoàng thượng.”

Hạ Hầu Tử Khâm ngẩn ra một lát, mãi sau mới cười, nói: “Nhưng cả thiên triều này cũng chỉ có hai người nghi ngờ, chất vấn quyết định của trẫm!”

Tấn Vương cười cười, cúi đầu nói: “Thần đã thấy người kia rồi, Hoàng thượng, y là nhân tài có thể bồi dưỡng.”

Ta có chút kinh ngạc, Tấn Vương biết người kia là ai sao? Ta cũng tò mò nhưng ngại tình cảnh này nên không tiện hỏi. Thầm suy ngẫm, nếu có cơ hội sẽ tìm Tấn Vương hỏi một chút, bởi lần trước Hạ Hầu Tử Khâm đã không nói, vậy thì nhất định hắn sẽ không cho ta hay.

Nhưng cuộc nói chuyện của hai người họ lại khiến ta kinh ngạc. Cả quá trình, dù không ai nói rõ điều gì song kết quả thì hai người họ đã hiểu rõ trong lòng. Còn ta, dù chỉ là người nghe nhưng cũng đã hiểu thấu đáo. Đột nhiên ta lại nghĩ tới Hiển Vương vẫn còn ở Quỳnh đài. Đúng thế, ba huynh đệ nhà Hạ Hầu, không ai là kẻ vô tích sự, ai nấy đều vô cùng thông minh khiến người ta phải kinh ngạc. Cho nên, bọn họ có thể thắng trong cuộc cung biến vào bốn năm trước, hiển nhiên cũng không phải là trùng hợp.

Hạ Hầu Tử Khâm chỉ khẽ “hừ” một tiếng, không nhắc tới chuyện “nhân tài có thể bồi dưỡng” nữa. Dù rất tò mò nhưng ta cũng đành kìm nén.

Tấn Vương đứng thẳng người, nói: “Thần xin cáo lui trước, xin Hoàng thượng hãy nghỉ ngơi sớm!”

Nói xong, y định quay người rời đi thì nghe thấy Hạ Hầu Tử Khâm gọi lại: “Còn chuyện quận chúa Bắc Tề… Trẫm muốn hỏi, đệ có tự nguyện không?”

Bóng người khựng lại một lát rồi ngước lên, nói: “Có.”

Hạ Hầu Tử Khâm khẽ hít một hơi, lại nói: “Trẫm không hỏi mẫu hậu tìm đệ nói những gì, vốn dĩ trẫm cũng có ý muốn ban hôn quận chúa cho đệ nhưng vẫn muốn hỏi đệ trước, nếu đệ không đồng ý, trẫm sẽ không ép. Song không ngờ mẫu hậu tích cực thế!”

Sắc mặt Tấn Vương hơi thay đổi, vừa rồi Hạ Hầu Tử Khâm nói rất nhiều, ta quả thực không đoán được câu nào của hắn mới khiến Tấn Vương đổi sắc mặt.

Lát sau Tấn Vương mới nói: “Hoàng thượng cũng đã mở lời ban hôn rồi, chuyện này hiển nhiên đã được quyết định. Thần… xin cáo lui trước!”

Y không nhìn ta nữa, lui xuống. Ta không kìm được, nhìn theo y. Trong những lời y nói, tại sao ta như nghe được ý khác. Đồng ý chuyện hôn nhân này, chỉ là một bên Thái hậu tình nguyện mà thôi.

Đột nhiên nhớ ra Hạ Hầu Tử Khâm vẫn còn ở bên, nhớ ra nguyên nhân hắn phạt ta quỳ, ta vội thu lại ánh mắt.

May mà hắn cũng đang nhìn chăm chăm người đang rời đi, lát sau mới quay lại nhìn ta. Ta cúi đầu, không nhìn hắn. Hắn không bảo đứng lên, chỉ cúi xuống, hỏi nhỏ: “Quỳ có đau không?”

Ta kinh ngạc nhìn hắn, đột nhiên hắn hỏi ta có đau không, hắn lại định giở trò gì thế? Ha, trong mắt ta, từ trước tới nay, hắn chưa bao giờ là người lương thiện.

“Trẫm hỏi nàng đấy!” Hắn lại nói.

Ta nói không đau, liệu hắn có đá cho ta một cái không?

Ta mếu máo đáp: “Đau!”

Hắn khẽ cười, cúi người ôm ta dậy. Ta vô cùng kinh ngạc, hoang mang túm chặt lấy cánh tay hắn, nhưng hắn lại đắc ý nói: “Trẫm muốn cho nàng nhớ kĩ, cả đời này, người thương yêu nàng chỉ có mình trẫm. Lúc nãy khi nhị đệ đi, còn không thèm liếc nàng lấy một cái.”

Ta ngạc nhiên, bảo ta quỳ là hắn, nói thương yêu ta cũng là hắn. Hắn đúng là trở mặt nhanh như lật bàn tay!

Tựa vào lòng hắn, ta ngước lên nhìn, nói: “Không phải Hoàng thượng váng đầu sao? Thần thiếp vẫn tự đi tiếp được!”

Hắn “hừ” một tiếng, nói: “Trẫm giận nàng tới váng cả đầu!”

Ta im lặng, rõ ràng là chẳng việc gì, chẳng qua tự hắn nghĩ quá nhiều mà thôi, còn cố ý khiến ta khó xử trước mặt Tấn Vương, giờ nghĩ lại, hắn đúng là nhỏ nhen.

Nghĩ tới đó, ta lại muốn cười, tựa lên ngực hắn, nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của hắn.

Một lát sau, hắn lại nói: “Nàng không có chuyện gì muốn hỏi trẫm sao?”

Hỏi? Hỏi cái gì? Sao hôm nay hắn lại kỳ lạ như thế?

Thấy ta không nói, dường như hắn có chút không vui, cau mày nói: “Nàng không hỏi trẫm, nếu hôm sau đi hỏi người khác, trẫm nhất định sẽ không tha cho nàng!”

Nghe thấy thế, ta mới chợt nhớ ra Tấn Vương đã nhắc tới “nhân tài có thể bồi dưỡng” với hắn. Ta hơi kinh ngạc, hóa ra những gì ta nghĩ hắn đều biết. Hắn sợ ta lại đi tìm Tấn Vương để hỏi thăm chuyện đó nên mới muốn ta hỏi hắn? Ha, nếu không phải lần trước hắn nói là đã quên rồi, sao ta lại không muốn hỏi hắn chứ? Giờ hắn đã nói thế, nếu ta còn không miễn cưỡng hỏi một chút, hắn sẽ mất mặt tới mức nào đây?

“Phì…” Không được rồi, ta lại không kìm được mà bật cười thành tiếng.

Hắn trừng mắt lườm ta một cái. Ta lập tức cười, nói: “Hoàng thượng nói cho thần thiếp biết, người đó là ai?”

Hắn nhìn ta, lát sau mới nghiến răng đáp: “Cố Khanh Hằng.”

Cuối cùng ta cũng phải kinh ngạc, hóa ra là Cố Khanh Hằng. Nhìn nam tử trước mặt, cuối cùng ta cũng biết nguyên nhân tại sao hắn nói đã quên rồi.

Dù sao cũng đã thế này rồi, ta liền dứt khoát hỏi: “Thế Hoàng thượng thấy huynh ấy là nhân tài có thể bồi dưỡng sao?”

Hắn không nhìn ta, chỉ đáp: “Gỗ mục!”

Ta cười. “Chỉ cần Hoàng thượng chịu bồi dưỡng huynh ấy. Hoàng thượng lợi hại như thế, gỗ mục cũng có thể chạm trổ thành vật báu.”

Hắn đột nhiên im lặng. Ta nhìn hắn vẻ nghi hoặc, về lý mà nói, chắc hắn không giận vì chuyện của Cố Khanh Hằng. Ta cẩn thận nhìn hắn, mãi lâu sau mới nghe thấy hắn nói sang chuyện khác: “Trẫm thật sự thấy kỳ lạ. Khi ấy, Hoàng đế Bắc Tề nhắc đến chuyện hòa thân, mẫu hậu nhất quyết không đồng ý. Bà nói, nữ nhân Bắc Tề tuyệt đối không thể vào thiên triều, nhưng giờ lại chủ động tìm nhị đệ, bảo hắn lập vương phi.”

Ta sững sờ. Hắn nói, khi ấy…

Hắn thở dài, nói: “Chính vì trẫm thuận theo mẫu hậu nên mới muốn nhị đệ lấy nàng ta.”

Nhớ tới lời nói của Thái hậu, ta không khỏi nhớ tới Phất Hy, chỉ vì Phất Hy cũng là người Bắc Tề. Xem ra thành kiến của Thái hậu với Phất Hy đã lan sang cả nữ tử của Bắc Tề.

Hắn đột nhiên dừng bước, nói khẽ: “Năm đó, trẫm không bảo vệ tốt cho người ấy…”

Ta bỗng cảm thấy bàng hoàng, “người ấy” mà hắn nhắc tới… là Phất Hy! Trực giác mách bảo ta, là Phất Hy!

Bàn tay đang nắm vạt áo hắn đột nhiên siết chặt, đây là lần đầu tiên hắn nhắc tới Phất Hy trước mặt ta…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.