Mệnh Phượng Hoàng

Chương 58: Chương 58




Ta vội hỏi: “Thế đã tra ra người nào làm chưa?”

Thái hậu lắc đầu. Ta im lặng, hồi lâu sau mới thấy Thái hậu quay người lại, nói: “Ngươi về trước đi, mấy ngày này ai gia tụng kinh niệm Phật.” Bà nói xong liền quỳ xuống, ngay sau đó tiếng gõ mõ vang lên.

Cuối cùng ta đã biết vì sao Thái hậu đột nhiên nói muốn tụng kinh niệm Phật, hóa ra là vì Dao phi. Thái hậu là người tin Phật, phi tần trong cung xảy ra chuyện như vậy, chung quy Thái hậu vẫn kiêng kỵ.

Cho dù trước đây Thái hậu có khúc mắc với Dao phi nhưng bây giờ người đã chết, thù hận lớn hơn nữa cũng bay theo gió, huống chi cái chết của Dao phi chẳng qua chỉ là ngòi nổ để kẻ khác châm ngòi cho cuộc chiến, nói cho cùng nàng ta cũng là một người xui xẻo. Sau đó ta lại nghĩ tới Ngọc Tiệp dư, nghĩ tới những lời nàng ấy nói với ta hôm đó.

Chần chừ giây lát, cuối cùng ta lên tiếng hỏi: “Thái hậu, thần thiếp cả gan muốn hỏi người một việc!”

Bà không quay đầu, tay vẫn gõ mõ. Ta cắn răng nói: “Chuyện Dao phi hại Ngọc Tiệp dư sảy thai năm đó, không phải người không biết. Việc này đã xảy ra nhiều năm như vậy, khúc mắc giữa Hoàng thượng và Thái phi, người vẫn không định…”

“Đàn phi!” Ta còn chưa nói xong, đã bị Thái hậu nặng nề cách ngang.

Ta giật mình, bà lại nói: “Việc mà ngươi nên quan tâm thì hãy quan tâm, việc ngươi không nên quan tâm thì đến một từ cũng đừng nhiều lời, ngươi còn không hiểu đạo lý này à?”

Cắn môi, sao ta không hiểu? Nhưng không phải sắp khai chiến rồi ư? Ta chỉ lo lắng.

Nói xong câu đó, Thái hậu lặng im, tiếp tục gõ lên chiếc mõ trước mặt, miệng lẩm bẩm đọc kinh. Ta hé miệng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, chỉ thở dài một tiếng rồi nhẹ nhàng ra ngoài.

Trở về Thiên Dận cung, Tình Hòa thấy ta bước vào thì vội chạy ra đón, lo lắng hỏi: “Nương nương, người không sao chứ?”

Ta lắc đầu, ta có thể có chuyện gì chứ? Vào trong, ta bèn hỏi nàng ta: “Hoàng thượng đã hạ triều rồi à?”

Nàng ta gật đầu: “Hạ triều rồi ạ! Hoàng thượng trở về ăn chút đồ rồi tới Ngự thư phòng.” Nàng ta ngừng giây lát, nhìn ta rồi nói tiếp: “Hoàng thượng không hạ thánh chỉ ban chết cho Ngọc Tiệp dư nhưng biếm vào lãnh cung.”

Trong lòng thất kinh, ta ngước mắt nhìn Tình Hòa, chỉ thấy sắc mặt nàng ta vẫn khó coi, mãi sau mới nói: “Nhưng… nhưng Ngọc Tiệp dư đã tự vẫn.”

Bước chân ta bỗng loạng choạng, Tình Hòa vội đỡ ta, nói: “Nương nương…”

Khẽ đẩy tay nàng ta ra, ta chầm chậm lắc đầu.

Tâm nguyện của Ngọc Tiệp dư đã sáng tỏ cho nên nàng ta không muốn sống nữa. Những điều này, ta đều hiểu. Bao nhiêu năm như vậy, thứ có thể giúp nàng ta sống tiếp chẳng phải chính là mối hận này sao? Bây giờ kẻ thù cuối cùng đã chết, không còn vương vấn thế giới này.

Cuối cùng ta mới hiểu, kết thúc của con đường cùng có nghĩa là khởi đầu của một con đường cùng khác, mà Ngọc Tiệp dư đã không thể chịu đựng được những ngày tháng cô độc dài đằng đẵng sau này. Hơn nữa, nàng ta cũng chẳng còn sống được bao lâu.

“Nương nương, bên đó đồn là khi Ngọc Tiệp dư ra đi, nàng ta rất thanh thản…” Tình Hòa nhỏ giọng nói bên tai ta.

Ta gật đầu, im lặng! Cũng phải.

Lúc này thấy Lưu Phúc từ ngời bước vào, nói với ta: “Nương nương, đồ ăn đã chuẩn bị xong, người dùng trước nhé!” Ông ta nói xong liền gọi cung tỳ phía sau tiến vào, cẩn thận đặt đồ ăn lên bàn.

Thực ra ta chẳng muốn ăn nhưng trong lúc khó chịu đến vậy mà Hạ Hầu Tử Khâm còn trở về ăn chút đồ, vì hắn biết lúc này không thể ngã quỵ, chẳng phải thế sao? Nghĩ như vậy, ta bèn bước lên, ngồi xuống ăn.

Hôm nay, gần tới giờ Mùi, ta mới thấy Hạ Hầu Tử Khâm trở về. Lý công công vội gọi người tới giúp hắn thay y phục, lại dặn dò cung tỳ đi lấy nước hoa quả ngâm ướp lạnh. Hắn lắc đầu nói: “Trẫm không cần, lui xuống hết đi.”

“Hoàng thượng…” Lý công công vẫn định nói thì thấy hắn khoát tay, khép hờ mắt. Lý công công đành im lặng, xua tay ra hiệu cho người bên trong lui ra.

Ta nhìn Tình Hòa, nhỏ giọng nói: “Ngươi cũng ra ngoài đi, ở đây không cần ngươi hầu hạ.”

“Vâng!” Nàng ta đáp lời, lại nhìn Hạ Hầu Tử Khâm một cái rồi mới quay người đi ra.

Hắn tựa vào bàn, không nói một câu. Ta chần chừ giây lát, cuối cùng khẽ bước lên,, vòng tay qua trước mặt hắn, thấy trán hắn rịn mồ hôi, ướt đẫm. Ta rút khăn tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho hắn, hắn bỗng túm chặt tay ta. Ta sửng sốt, khẽ gọi: “Hoàng thượng…”

Hắn hít thật sâu, mở choàng mắt nhìn ta.

Giật mình, ta lại khẽ gọi: “Hoàng thượng…”

Nhưng hắn chỉ nhìn ta đăm đăm, mãi lâu sau mới đứng dậy, kéo ta vào lòng, ôm thật chặt. Ta nghe thấy tiếng thở gấp của hắn, ngập ngừng giây lát, ta đưa tay xoa xoa lên lưng hắn, nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thượng sao thế?”

Một lúc sau hắn mới lên tiếng: “A Tử, trẫm…trẫm đã làm sai một việc.”

Ta bàng hoàng, làm sai một việc? Ý hắn muốn nói, vì hắn giam cầm Dao phi nên mới khiến Dao phi chết thảm ư? Không biết vì sao, nghĩ đến Dao phi, trong lòng ta lại cảm thấy rối rắm. Còn Hạ Hầu Tử Khâm, làm sao hắn có thể chịu đựng được?

Khẽ vỗ lên lưng hắn, ta an ủi: “huyện của Dao phi cũng không phải việc Hoàng thượng có thể chi phối. Thái hậu cũng đã kể cho thần thiếp nghe chuyện này. Hoàng thượng… xin chàng đừng như vậy!”

Ta rõ ràng cảm nhận được cơ thể hắn thoáng chấn động, buông ta ra, nhìn ta với vẻ không tin nổi, buột miệng hỏi: “Mẫu hậu đã nói cho nàng biết rồi à?” Ánh mắt hắn thảng thốt.

Ta quả thật có chút nghi hoặc, do dự giây lát, cuối cùng gật đầu.

Hắn nghiến răng nói: “Sao mẫu hậu có thể kể cho nàng?”

“Hoàng thượng!” Ta ôm lấy hắn, khẽ nói: “Thái hậu làm thế là đúng, thiếp không muốn một mình chàng chịu đựng những chuyện này. Thiếp luôn ở bên chàng.”

“A Tử…” Hắn khẽ gọi tên ta, ấn đường nhăn lại.

Ta gượng cười, kéo hắn tới long sàng, đẩy hắn ngồi xuống rồi nói: “Hoàng thượng đã mệt cả ngày rồi, nghỉ ngơi một lát, thiếp ở đây với người.”

Song hắn lắc đầu: “Trẫm không ngủ được.”

Ta biết lúc này hắn không ngủ được, thế nhưng không nghỉ ngơi tốt thì lấy đâu ra tinh lực để xử lý những việc khác? Sau này sẽ xuất hiện những việc hóc búa hơn, không phải sao?

Đẩy hắn nằm xuống, ta nhoài người về phía hắn. “Hoàng thượng không ngủ được thì nhắm mắt nghỉ ngơi, được không?”

“A Tử.” Hắn nhìn ta, chầm chậm đưa tay xoa má ta, đột nhiên nhắm mắt, trầm giọng nói: “Trẫm xin lỗi nàng.”

Lời nói của hắn khiến ta hoảng sợ, đang yên đang lành sao hắn lại nói với ta như vậy? Lại nhớ tới những lờiThái hậu nói với ta lúc sáng nay, bà nói, theo ý Hạ Hầu Tử Khâm là muốn thăng tước vị cho ta, chẳng nhẽ lúc này hắn cho rằng ta trách hắn vì chuyện đó sao?

Cõi lòng ấm áp, song ta cảm thấy nghẹn ngào, lắc đầu cười, nói: “Hoàng thượng nói gì thế? Tình thế lúc này thiếp hiểu mà. Thiếp sẽ không trách chàng.”

Đột nhiên hắn ngồi dậy, ta giật mình nhưng hắn đã kéo ta lên long sàng, ôm ta nằm xuống, thì thầm: “Trẫm ôm nàng nằm nghỉ một lát.”

Bàn tay đặt bên thắt lưng ta nhưng không có cảm giác nóng bừng, lòng bàn tay ấy rất lạnh. Ta im lặng, để mặc hắn ôm. Lúc nghiêng mặt sang, thấy hắn đã nhắm mắt, ta đưa tay khẽ gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán hắn, ngón tay lướt qua má hắn, cảm nhận được hắn đã gầy đi rất nhiều.

Đột nhiên hắn lên tiếng: “A Tử, dù thế nào nàng cũng đừng trách trẫm.”

Ta lắc đầu, ghé mặt vào lồng ngực hắn, nhỏ giọng nói: “Sẽ không đâu! Hoàng thượng đừng suy nghĩ linh tinh.”

Ta không biết hắn cố ý hay thế nào, song hắn không nhắc một từ tới chuyện của Dao phi, vậy thì ta cũng cố gắng không nhắc đến. Nói thật, mỗi lần nghĩ tới cái chết của Dao phi, bên tai ta dường như lại vang lên lời nói của Thái hậu.

Thật đáng sợ!

Ta không biết khi trông thấy tình cảnh như vậy, hắn làm thế nào để chịu đựng được.

Hai người nằm một lúc, ta bỗng nghe thấy hắn khẽ rên một tiếng. Ta giật mình, hắn mở choàng mắt, mới biết hóa ra hắn vừa ngủ mơ. Hắn còn nói hắn không ngủ được, nhưng do mệt mỏi quá nên trong khoảng thời gian ngắn như vậy đã thiếp đi. Hắn mơ thấy gì mà giật mình tỉnh giấc?

Hắn cúi đầu nhìn ta, sắc mặt có chút khó coi, hé môi nói: “Trẫm hơi khó chịu.”

Ta hiểu, sao có thể không khó chịu cơ chứ? Ta đưa tay chạm vào trán hắn, nhưng hắn lắc đầu. “Không phải…” Lời nói vừa dứt, hắn liền buông ta ra, lật người dậy.

Ta vội ngồi dậy theo, khẽ nói: “Hoàng thượng ngủ thêm một lát nữa đi! Thiếp ở bên cạnh chàng.”

Hắn không nằm xuống, trầm mặc hồi lâu bỗng nói: “Hồi chiều, trẫm đã tới xem thích khách tối qua.”

Trong lòng hốt hoảng nhưng ta không ngắt lời hắn. Hắn nói tiếp: “Không phải người ngoài, là người của trẫm.” Lúc hắn nói câu này, sắc mặt thoáng sa sầm.

Điều này ta cũng đoán được, có điều nghe ngữ khí của hắn, dường như hắn đã tìm ra chứng cứ.

“Bây giờ tướng trấn thủ hoàng đô là Thái Hằng, tối qua xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn không thể thoát khỏi trách nhiệm, nhưng tình hình hiện nay, trẫm cho phép hắn lập công chuộc tội. Hôm nay hắn đưa đến một tin động trời.” Hắn nhìn ta, nói tiếp: “Những thích khách đó là người của ngự lâm quân.”

Ta giật mình kinh hãi, tròn mắt nhìn hắn, là ngự lâm quân.

Chẳng trách vũ lâm quân trong cung không biết, có lẽ Thái Hằng chỉ cần nhìn là nhận ra. Điều này cũng có thể giải thích được tại sao bọn họ lại vào cung dễ dàng đến vậy, còn thông thuộc địa hình trong cung. Đến việc dẫn vũ lâm quân tới Thiên Dận cung để chờ thời cơ giết Dao phi cũng được tính toán chuẩn xác.

Ta cảm thấy bàng hoàng, thống lĩnh ngự lâm quân ban đầu là Diêu Chấn Nguyên, có phải những kẻ đó là người của Diêu Chấn Nguyên? Nhưng Diêu Chấn Nguyên đã chết, chẳng lẽ kẻ phản bội đằng sau giật dây là Diêu Hành Niên?

Ta còn đang suy nghĩ thì hắn đã phủ định suy nghĩ của ta, hắn nói: “Không thể là người của Diêu Hành Niên, ông ta là lão hồ ly, nếunhững việc này thì sẽ không trắng trợn, ngang nhiên điều động người như thế.”

Đúng vậy, nếu là ông ta thì cũng không hợp tình hợp lý.

Hít một hơi, ta lên tiếng: “Thái Hằng đó…” Ta không quên, ngay từ đầu y cũng là người của Diêu Hành Niên.

Hắn thoáng cười, cất lời: “Người đó không cần lo lắng, y bây giờ chỉ làm việc cho trẫm.”

Tuy ta không biết Cố Khanh Hằng dùng cách gì để khiến Thái Hằng quy thuận nhưng hắn đã nói vậy thì ta cũng không cần bận tâm.

Hắn lại nói: “Trẫm đã hạ chỉ điều tra triệt để ngự lâm quân, hôm qua không phải là lần đầu, trẫm cho rằng trong đó còn có kẻ mượn gió bẻ măng!” Ánh mắt hắn dần trở bên sắc bén, xem ra hắn cũng liên kết được chuyện ở Nam Sơn lại với nhau.

Ai có thể ngờ những thích khách kia lại trà trộn vào ngự lâm quân? Ngự lâm quâm là đội tinh nhuệ triệu tập từ các nơi, muốn thẩm tra thực sự vô cùng khó khăn, thế nhưng muốn thay đổi toàn bộ là điều không thể. Ta chỉ hy vọng Thái Hằng có thể dốc toàn tâm toàn sức xử lý việc này.

Ta thở dài, nói: “Thời gian này, Hoàng thượng nên nghỉ ngơi ở Thiên Dận cung.” Đây là nơi được bảo vệ an toàn nhất hoàng cung, cho dù lại có thích khách đột kích thì cũng không thể đả thương hắn. Nhưng ta biết sẽ không có thích khách xông vào, bởi mục đích của đối phương đã đạt được. Bây giờ đợi Hoàng đế nàng ta nhận được tin tức, sau đó xuất binh.

Hắn gật đầu, nói: “Trẫm đã hạ chỉ cho Diêu Hành Niên phái tinh binh đến biên giới giữa thiên triều và Nam Chiếu.”

Ta giật mình, buột miệng hỏi: “Thế còn phía Bắc Tề?”

Hắn nói: “Thương Châu gần phía đó, mà chúng ta cũng phải phòng bị Nam Chiếu. Về phía Bắc Tề, trước tiên sẽ để Hiển Vương qua đó trước, đất phong của đệ ấy gần đấy.”

Hiển Vương? Không biết vì sao, ấn tượng của ta đối với y không được tốt như với Tấn Vương. Hít sâu một hơi, ta nói: “Hoàng thượng cho rằng Hiển Vương sẽ dốc hết sức?”

Rõ ràng thấy dôi mắt hắn lóe lên một tia sáng nhưng hắn không nói gì. Quả nhiên hắn cũng đang lo lắng.

Ta cúi đầu, đất phong của Tấn Vương quá xa, muốn qua cũng không dễ dàng đến vậy, hơn nữa để Tấn Vương dẫn quân đi qua đất phong của Hiển Vương, điều đó thể hiện rõ là Hạ Hầu Tử Khâm không tín nhiệm y. Lúc ấy còn muốn y trung thành, e là vô cùng khó khăn.

Hắn không phải không suy nghĩ tới mối quan hệ này.

Mãi lâu sau mới thấy hắn nói: “Phần lớn binh quyền nằm trong tay Diêu Hành Niên, nếu thật sự khai chiến, trẫm hạ chỉ bắt ông ta phái binh lực tới để đối phó với Bắc Tề, ông ta chắc chắn sẽ không có lý do để từ chối, nhưng số binh lực này không thể giao cho Hiển Vương.”

Ta gật đầu, quả thật không thể giao cho Hiển Vương, tránh việc nếu trận chiến này chiến thắng, Hiển Vương sẽ mượn quân để củng cố binh lực trong tay mình. Y và Diêu Hành Niên không giống nhau, dòng máu đang chảy trong người y là dòng máu của Hạ Hầu gia.

“Vậy Hoàng thượng muốn…”

Có lẽ ta đã đoán được bảy, tám phần điều hắn muốn là gì.

Ấn đường của hắn hơi nhăn lại, hắn trầm giọng nói: “Trẫm muốn ngự giá thân chinh.”

“Hoàng thượng!” Nghe chính miệng hắn nói ra, trong lòng ta vẫn không nén được kinh ngạc, bất giác nắm chặt tay hắn. Lúc đầu cân nhắc Tấn Vương nhưng binh quyền không thể giao cho Hiển Vương, vậy thì cũng lý do đó, không thể giao binh quyền cho Tấn Vương.

Hắn nắm tay ta, khẽ nói: “Đừng căng thẳng, bây giờ chẳng qua chỉ là đề phòng, chiến sự vẫn chưa bắt đầu.”

Thế nhưng chiến sự chắc chắn sẽ xảy ra, không phải ư? Nhìn nam tử trước mặt, ta run giọng nói: “Thiếp lo cho chàng, một bên là người của Diêu Hành Niên, một bên là người của Hiển Vương.” Vậy còn hắn? Trên chiến trường, giả sử có một bên phản chiến, dẫu hắn là hoàng đế thì có thể thế nào đây?

Hắn vươn tay ôm ta vào lòng, ta áp tai vào lồng ngực hắn, thấy hắn hít thật sâu. “Nàng đừng quên, Diêu Hành Niên chỉ nắm hơn một nửa binh quyền, trong tay trẫm cũng có binh lực. Khi qua đấy rồi, đương nhiên binh lực trong tay trẫm vẫn là nhiều nhất. Về phía Nam Chiếu, trẫm sẽ không xuất toàn bộ binh lực để tấn công, nếu y muốn làm ngư ông đắc lợi.”

Ôm chặt hắn, mặc dù hắn nói đúng, nhưng cho dù thế nào ta cũng cảm thấy sợ hãi.

Đột nhiên ta nhớ tới lời của Thái hậu, vội hỏi: “Kẻ huấn luyện thích khách trà trộn vào ngự lâm quân ở hoàng đô à?” Bằng không, sao có thể bố trí địa điểm huấn luyện gần đến vậy?

Hắn sững người giây lát, cuối cùng gật đầu. “Nàng không cần quan tâm tới những chuyện này!”

“Nhưng…” Mấp máy môi, song ta đành im lặng.

Hai người trầm mặc, sau đó nghe thấy Lý công công đứng ở ngoài nói vọng vào: “Hoàng thượng nên dùng bữa thôi!”

Lúc này ta mới phát hiện bên ngoài trời đã tối dần.

Hắn hít một hơi, buông ta ra rồi đứng dậy, nói: “Mang vào đi.”

Cửa mở, cá nhẹ nhàng tiến vào, đặt đồ ăn lên bàn rồi cung kính lui ra. Hắn quay đầu, nói với ta: “Nàng mau ra ăn chút đồ.”

Ta gật đầu, bước qua.

Lý công công vội bày bát đũa, còn định gắp thức ăn nhưng Hạ Hầu Tử Khâm nói: “Được rồi, lui xuống đi!”

Lý công công ngạc nhiên nhìn hắn, nói: “Vâng, vậy nô tài lui ra trước.”

Ăn được một ít mới nhớ ra một chuyện, do dự giây lát, cuối cùng ta lên tiếng: “Hoàng thượng, thuốc nước của thiếp không còn nhiều, thiếp muốn sai Triêu Thần xuất cung lấy lọ mới.” Lúc nói chuyện với hắn, trong lòng ta vẫn cảm thấy thấp thỏm, nếu bây giờ hắn hỏi xuất xứ của thuốc nước, ta nên trả lời thế nào?

Còn nhớ khi đó, hắn nói hắn không hỏi.

Dường như hắn thoáng ngạc nhiên, mãi sau mới ngước lên nhìn ta, nói: “Lúc này sai Triêu Thần đi không thích hợp, ngày mai nàng nói với Lưu Phúc, để Lưu Phúc ra ngoài.”

Ta rất kinh ngạc, hắn không hỏi ta lấy thuốc đó ở đâu, Khẽ cắn môi, có lẽ hắn đợi Lưu Phúc trở về rồi tự hỏi ông ta. Nghĩ như vậy, trong lòng ta thoải mái hơn một chút.

Ta gật đầu.

Sau khi dùng bữa, hắn tới Hy Ninh cung, khi trở về đã rất muộn. Lý công công hầu hạ hắn tắm rửa, thay y phục. Ta không hỏi hắn đã nói chuyện gì với Thái hậu, chỉ đưa tay cởi đồ cho hắn. Hắn nhỏ giọng hỏi: “Sao vẫn chưa ngủ? Muộn rồi, không cần đợi trẫm trở về đâu.”

Đưa long bào cho cung tỳ đứng bên, đỡ hắn lên giường, ta nói: “Hoàng thượng, Ngọc Tiệp dư đi rồi.”

Sắc mặt hắn thoáng thay đổi, sau đó hắn cất tiếng: “Trẫm biết.” Dường như hắn thở dài một tiếng nhưng im lặng, không nói nữa.

Ta có rất nhiều lời muốn nói, lúc này thấy hắn như vậy lại không thốt ra được một câu. Chuyện Ngọc Tiệp dư sảy thai năm đó, những người liên quan thì hai người chết, một người bị điên, còn lại Thái hậu nhưng bà không muốn nói ra chân tướng sự việc. Có lẽ Thái hậu đã đúng, ta cũng không nên nói ra chuyện này.

Dao phi đã chết, còn chết thê thảm như vậy, bây giờ nói ra chắc chắn sẽ như xát muối lên vết thương của hắn. Mà lúc này để hắn biết năm đó đã vu oan cho Dao Thái phi, không biết hắn có chịu được không?

Hắn không nhắc tới chuyện của Dao phi bởi hắn đau lòng, hắn không chịu được, những điều này ta đều hiểu. Kỳ thực hắn không muốn chiến sự này lại khởi nguồn vì Dao phi.

Ngồi xuống, ta thấy hắn đưa một tay lên chống trán, hơi cau mày, liền khẽ gọi hắn: “

Hắn chậm rãi lắc đầu.

Lúc này, Lưu Phúc từ bên ngoài tiến vào, nói: “Hoàng thượng, Thiển nhi cô nương đang ở bên ngoài, nói Thái hậu sai mang tới một chén trà an thần.”

“Trẫm…”

Hắn vừa định lên tiếng, ta liền cướp lời: “Lưu công công bưng vào đi!” Nghe ngữ khí của hắn, ắt hẳn hắn không muốn uống nhưng ta lại muốn hắn uống.

Hắn ngạc nhiên nhìn ta song không nói gì. Lưu Phúc cẩn thận bưng trà vào, ta đưa tay ra nhận rồi nói: “Ở đây có bản cung, các ngươi đều lui ra đi!”

“Vâng!” Mọi người đều cáo lui.

Ta bừng trà tới trước mặt hắn, nói: “Hoàng thượng mau uống đi, đừng phụ tâm ý của Thái hậu.”

Hắn thoáng cười, nói: “Trẫm không cần những thứ này!” Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn nhận lấy.

Ta biết hắn không cần bởi lúc nào hắn cũng muốn duy trì sự tỉnh táo, thế nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt, hắn càng như vậy càng hao tổn sức lực, e là đến lúc đó, hắn không chống đỡ nổi. Thái hậu cũng lo lắng điều này nên đêm hôm mới sai Thiển nhi mang chén trà an thần này tới.

Nhìn hắn uống xong, ta nhận lấy chén không, đặt sang bên cạnh.

Ta dìu hắn nằm xuống, chẳng mấy chốc đã thấy hơi thở của hắn đều đều. Quả nhiên chén trà an thần của Thái hậu còn trộn lẫn gì đó. Đưa tay khẽ xoa lông mày đang cau chặt của hắn, sau đó ta nằm xuống bên cạnh.

Cũng không biết đã là giờ nào, ta loáng thoáng nghe thấy giọng nói của Lý công công. Ta mơ màng mở mắt, thấy Lý công công quỳ bên giường, nhỉ giọng hỏi hắn: “Hoàng thượng! Hoàng thượng…”

Ta mới nhớ ra, tối qua hắn đã uống chén trà an thần mà Thái hậu cho người đưa đến. Hơi nhỏm dậy, ta nói bên tai hắn: “Hoàng thượng, nên dậy rồi!”

Hắn ‘ừ’ một tiếng, chậm rãi mở mắt, ngây người, bật dậy rồi quay đầu hỏi: “Giờ nào rồi?”

Lý công công giật thót mình, mãi sau mới phản ứng kịp, vội nói: “Hoàng thượng, vẫn còn sớm, người đừng vội!” Y nói xong lại ngoái đầu, nói: “Vào hầu hạ Hoàng thượng thay y phục đi!”

Cung tỳ bên ngoài tiến vào, cẩn thận đỡ hắn xuống giường.

Khi hắn ra ngoài, ta vẫn còn đang nằm trên giường. Nhìn bóng dáng hắn biến mất khỏi tầm mắt, không biết tại sao trong lòng ta có cảm giác mất mát, thất vọng.

Lúc đứng lên, ta gọi Lưu Phúc

Ông ta nhỏ giọng nói: “Nương nương cứ giao phó cho lão nô, vừa nãy Hoàng thượng đã đưa lệnh bài xuất cung cho lão nô, chỉ dùng để làm việc cho nương nương.”

Cõi lòng ta cảm thấy ấm áp, hắn thật sự suy nghĩ rất chu đáo.

Ta nói cho Lưu Phúc địa chỉ, ông ta vâng dạ rồi lui ra.

Không cần thỉnh an Thái hậu, cả buổi sáng đều vô cùng buồn chán, ta đứng cạnh lan can ngoài Thiên Dận cung, nhìn xa xăm. Hôm nay trời rất đẹp, có điều gió thổi tới vẫn mang theo hơi nóng.

Tình Hòa đứng bên quạt cho ta, nàng ta thấy ta không nói chuyện thì cũng biết điều im lặng.

Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, chỉ vài ngày ngắn ngủi mà tựa như đã trải qua hàng vạn năm.

Thiên Phi vẫn ở cữ tại Khánh Vinh cung, ta mới nhớ ra tiểu hoàng tử có lẽ vẫn chưa được ban tên. Dĩ nhiên ta biết không phải Hạ Hầu Tử Khâm quên chuyện này mà bây giờ quả thật có quá nhiều việc. Vốn dĩ việc ban tên cho tiểu hoàng tử là chuyện vui nhưng lúc này đang dồn dập quá nhiều việc.

Thở dài một tiếng, ta cất bước đi lên phía trước.

“Nương nương!” Tình Hòa đuổi theo ta, nói: “Nương nương bây giờ định đi đâu? Lát nữa người còn phải thay thuốc đấy!”

Ta cúi đầu nhìn vết thương trên cánh tay, khẽ nói: “Không sao, bản cung đi dạo một chút thôi!”

Nghe thấy vậy, Tình Hòa cũng không tiện nói thêm, chỉ yên lặng đi bên cạnh ta.

Hai người đi được một lát, ta thuận miệng nói: “Thực ra ngươi ở Thượng Lâm uyển cũng rất tốt, bản cung cảm thấy nơi đó yên tĩnh hơn trong cung.”

Nàng ta cười: “Đúng thế, nơi đó yên tĩnh, có lúc yên tĩnh quá, các chủ tử quanh năm cũng chẳng gặp nhau được mấy lần. Trong cung nhiều việc nhưng cũng có nhiều điểm tốt. Chẳng phải nô tỳ còn có thể nói chuyện với nương nương hàng ngày ư?”

Ta khẽ cười, không nói.

Tình Hòa nói tiếp: “Còn nhớ lần đầu tiên nô tỳ gặp nương nương chính là ở Thượng Lâm uyển, cũng là lần đầu tiên nô tỳ thấy Hoàng thượng đích thân đi thị sát vũ lâm quân còn mang theo phi tần từ sau lần Thục phi nương nương tới Thượng Lâm uyển.”

Ta nghiêng mặt nhìn nàng ta, thấy nàng ta khẽ cười, nói: “Nô tỳ còn tưởng lần này cũng giống như lần Thục phi nương nương tới, nhưng không ngờ nương nương khiến nô tỳ kinh ngạc.”

Ta hơi nhíu mày. “Hả? Bản cung có gì khiến ngươi kinh ngạc?”

Nàng ta nói: “Chính vì nương nương không làm gì mới khiến nô tỳ kinh ngạc. Khi đó, Thục phi nương nương ỷ mình xuất thân con nhà tướng, muốn theo Hoàng thượng đi thị sát vũ lâm quân thao luyện, nàng ta cho rằng đó là san sẻ với Hoàng thượng nhưng không biết Hoàng thượng hoàn toàn không thích như vậy.”

Ta im lặng, hóa ra Diêu thục phi khi đó bám lấy Hoàng thượng như vậy.

Ha, Tình Hòa không nói, ta quả thật không nhận ra. Có phải lần đó Diêu thục phi đã nhận được một bài học nên sau này không dám nữa? Chỉ đáng tiếc, Hạ Hầu Tử Khâm không cho nàng ta cơ hội thứ hai.

Nghĩ tới đây, ta không kìm được, khẽ cười.

“Đàn phi!” Bỗng ta nghe thấy có người gọi ta từ phía sau.

Ngoái đầu, thấy Diêu thục phi đang vịn tay Quyến nhi đứng gần đó, trong lòng ta thoáng kinh ngạc, đúng là nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Ta hành lễ với nàng ta. “Tần thiếp thỉnh an nương nương.”

“Nô tỳ tham kiến Thục phi nương nương!” Tình Hòa cũng hành lễ.

Quyến nhi cũng vội hành lễ với ta.

Diêu thục phi tiến lên, nói: “Thật là khéo, bản cung còn tưởng không tới Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu sẽ không gặp được Đàn phi ngươi!”

Ta đứng dậy, lên tiếng: “Không phải nương nương đã gặp rồi sao?”

“Đúng thế, đã gặp.” Nàng ta buông tay Quyến Nhi, đột nhiên tiến lên véo cằm ta, khẽ nói: “Bản cung nhìn đi nhìn lại, bây giờ nếu chỉ thấy Đàn phi ngươi là sống vui vẻ, thuận buồm xuôi gió. Hậu cung bao nhiêu phi tần đều không sánh bằng nửa phần ngươi.”

“Nương nương…” Tình Hòa sợ hãi kêu lên, gương mặt lộ rõ vẻ hoảng hốt nhưng không biết nên làm thế nào mới ổn.

Ta đau tới mức phải cau mày, khoát tay ra hiệu cho nàng ta lui xuống, ra sức đẩy Diêu thục phi ra, nghiến răng nói: “Bây giờ nương nương còn lo trong cung chưa đủ loạn à?”

Nàng ta thoáng sững người, thu tay lại, khẽ than thở: “Đúng thế, quay đầu lại đã chết bao người rồi.”

Ta siết chặt hai tay thành nắm đấm, bao nhiêu người đã chết…

Thư Quý tần, Trần Tịnh tần, Nguyễn Tiệp dư, Dao phi, Ngọc Tiệp dư… Còn có cung tỳ của các cung.

Tính tỉ mỉ hóa ra lại nhiều đến vậy.

“Ha, thế nhưng người đang sống luôn rất may mắn!” Lúc Diêu thục phi nói những lời này dường như vô cùng tức giận. Ta không biết nàng ta ám chỉ ta hay Thiên Phi, cũng có lẽ là cả hai.

Đột nhiên nàng ta tiến lên vài bước, ghé sát tai ta thì thầm: “Nghe nói ngươi cũng qua Khánh Vinh cung rồi, có trông thấy tiểu hoàng tử không?”

Kinh ngạc, ta ngước mắt nhìn nàng ta. Nàng ta nói vậy là có ý gì?

Nhưng nàng ta cười: “Thế nào, xem ra ngươi cũng cảm thấy tiểu hoàng tử có vấn đề nhỉ?”

Lời của nàng ta khiến ta cảm thấy nặng nề, cố gắng giữ bình tĩnh, ta lên tiếng hỏi: “Tiểu hoàng tử có vấn đề gì?” Có lẽ nàng ta cũng nhận ra rồi.

Nàng ta khinh thường nhìn ta, đột nhiên giơ tay, ta lui nửa bước theo bản năng, ngón tay mảnh dẻ thoáng chạm vào trán ta, nàng ta cười, nói: “Bản cung vẫn luôn cho rằng ngươi là người thông minh.” Ngón tay của Diêu thục phi chỉ chạm qua trán ta rồi lập tức thu lại.

Ta ngây người.

Ta nghĩ ta hiểu ý của nàng ta. Suy ngẫm một lát, ta bèn lên tiếng: “Nương nương khẳng định không?”

Nàng ta mỉa mai. “Bây giờ tiểu hoàng tử còn quá nhỏ, ta vẫn chưa thể khẳng định, song sẽ có một ngày, không phải sao?”

Ta vội nói: “Thái hậu biết chưa?”

Diêu thục phi nói nhỏ: “Gần đây Thái hậu rất bận, dẫu có qua Khánh Vinh cung thì cũng chỉ vội vàng nhìn đứa trẻ một cái. Bản cung cũng không định nói ra.” Nàng ta nhìn ta, càng thấp giọng. “Sắp đánh trận rồi…”

Sắp đánh trận rồi, mà Hoàng thượng chỉ có một hoàng tử. Diêu thục phi, là ý này phải không?

Xem ra nàng ta cũng không phải kẻ hồ đồ. Đúng thế, giang sơn của Hạ Hầu Tử Khâm sụp đổ, nàng ta cũng chẳng còn gì.

Ta im lặng, đột nhiên nghe thấy nàng ta lên tiếng: “Hôm qua, bản cung mời cung tỳ thân cận của Dao phi tới Trữ Lương cung nói chuyện.”

Ta kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, bỗng nhiên gọi cung tỳ của Dao phi tới, rốt cuộc nàng ta muốn hỏi gì?

Diêu thục phi nói: “Chuyện Dao phi vu oan cho ngươi hôm ấy, bản cung không phải không biết chút gì, có điều lần này bản cung muốn xác định thêm một chút mà thôi.” Nàng ta dừng lại một lát, ánh mắt nhìn chằm chằm lên gương mặt ta, khẽ cười: “Hàn Vương thật sự thích ngươi à? Có lẽ là thật. Lần đó ở núi Nam Sơn, không ai có thể biết rõ hơn bản cung.”

Ta nghiến răng. “Nương nương nói vậy là có ý gì?”

Nàng ta cười. “Bản cung thì có thể có ý gì, ngươi căng thẳng cái gì chứ? Bây giờ ngươi và Hàn Vương, trời nam đất bắc, trừ phi, ngươi thật sự nhớ đến y.

Ta cười gằn một tiếng: “Nương nương đúng là người vô cùng bận rộn, chuyện của ai trong hậu cung nương nương cũng tận tâm nghe ngóng nhỉ? Nương nương có thể bỏ ra công sức như vậy, quả thật khiến tần thiếp bội phục vô cùng!”

“Ngươi…” Nàng ta nhướn mày song ngầm nén cơn giận dữ xuống, xoay người nói: “Đàn phi, ngươi cứ đợi đó cho bản cung! Thứ duy nhất bản cung mạnh hơn ngươi chính là bản cung có một người cha có thể làm mọi việc vì bản cung!” Dứt lời, nàng ta không quay lại nhìn ta, chỉ gọi Quyến nhi rồi khinh khỉnh bỏ đi.

Nhìn theo bóng lưng nàng ta, ta ngẩn người đến thất thần. Diêu Hành Niên thật sự có thể làm mọi việc vì nàng ta? Nếu đúng như vậy cũng được, chí ít có thể chứng minh nhà họ Diêu sẽ không phản bội Hạ Hầu Tử Khâm, không phải sao?

Ta khẽ thở dài, nàng ta không biết, chính vì nàng ta có một người cha nắm quyền cao chức trọng trong tay nên nàng ta mới được vẻ vang trong chốn hậu cung như bây giờ.

“Nương nương!” Tình Hòa tiến lên, nhỏ giọng gọi ta.

Ta bừng tỉnh, lên tiếng: “Chúng ta đi thôi!”

“Vâng!” Nàng ta bước lên, vừa dìu ta vừa nói: “Nương nương về thôi, nô tỳ thay thuốc giúp người.”

Do dự giây lát, cuối cùng ta gật đầu.

Hai người trở về, lúc đi qua hành lang, trông thấy một bóng người thoáng xuất hiện bên dãy hành lang khác, ta thoáng giật mình kinh hãi, thấy Tình Hòa chưa phát hiện ra điều khác thường, bước chân ta chậm lại, chỉ bởi đã nhìn rõ người đó là ai.

Ta tiến lên vài bước, một tay lẳng lặng tháo miếng ngọc đeo ở thắt lưng, khẽ kêu lên một tiếng: “Ối, miếng ngọc của bản cung không thấy đâu, có lẽ rơi ở chỗ vừa nãy rồi.”

Tình Hòa vội nói: “Vậy nô tỳ quay lại tìm, nương nương, người đợi ở đây một lát.” Nói xong, nàng ta liền vội vã rời đi.

Đặt miếng ngọc trên hành lang, ta sải bước qua hành lang bên kia. Ta không sợ Tình Hòa là người của Hạ Hầu Tử Khâm, chỉ sợ nàng ta vẫn là người của Thái hậu. Đi vào lối rẽ, quả nhiên trông thấy An Uyển nghi vỗ vỗ tay lên ngực, không ngừng nôn khan.

Vừa nãy ta đã cảm thấy kỳ lạ, trông thấy ta, sao nàng ta phải trốn? Lúc này nhìn dáng vẻ ấy, trong lòng ta đã đoán đúng vài phần.

Nàng ta nhìn thấy ta, thoáng kinh ngạc. Ta bước lên, giơ tay vỗ lưng giúp nàng ta, khẽ nói: “An Uyển nghi có thai à?”

Nàng ta lại nôn khan một lúc mới cảm thấy đỡ hơn, hiểu ý của ta, nàng ta quỳ xuống, nói: “Khẩn cầu nương nương đừng nói ra việc

Ta cảm thấy ngạc nhiên, sau đó lại thấy kinh hãi, buột miệng nói: “Đứa trẻ là con của ai?” Lúc hỏi câu này, ta bất giác siết chặt hai tay.

Nàng ta sửng sốt, trả lời: “Nương nương nói vậy là có ý gì? Đứa trẻ…” Nàng ta xoa bụng theo bản năng, kiên định trả lời: “Đứa trẻ đương nhiên là của Hoàng thượng. Lúc nương nương ở lãnh cung, Hoàng thượng từng lâm hạnh tần thiếp hai lần.”

Lạnh lùng cười một tiếng, ta nói: “Đã là con của Hoàng thượng sao phải giấu diếm?”

Nàng ta nhìn ta, chậm rãi bật cười, khẽ nói: “Nương nương, người nhìn con của Thục phi nương nương và cả Đức phi nương nương là biết, phi tần trong hậu cung mang thai khiến bao nhiêu người chướng mắt? Nữ tử như tần thiếp có thể phòng bị được mấy người?”

Nàng ta đang lo lắng không bảo vệ được con mình?

Ta nói: “Bản cung rất tò mò, sao ngươi có thể giấu được con mắt của thái y?” Cách một thời gian thái y lại tới bắt mạch cho các phi tần, An Uyển nghi nói chuyện xảy ra khi ta còn ở lãnh cung, vậy thì ít nhất cũng đã mang thai được hơn hai tháng.

Nàng ta ngập ngừng giây lát, cuối cùng nói: “Thái y bắt mạch cho tần thiếp là người quen cũ của tần thiếp.”

Người quen cũ? Ta lạnh lùng nói: “Đây là phạm tội khi quân, kẻ nào có gan lớn đến vậy mà có thể gánh vác giúp ngươi? Thái y bắt mạch cho ngươi là ai?”

An Uyển nghi mấp máy môi, run run nói: “Nương nương hoài nghi tần thiếp và thái y có tư tình ư?”

Không phải ta hoài nghi, mà chuyện này quả thật kỳ lạ, đúng không?

“Không! Tần thiếp và y hoàn toàn trong sạch, đứa trẻ trong bụng tần thiếp thực sự là hậu duệ của Hoàng thượng!” Nàng ta gần như nghiến răng nói.

Ta ngây người nhìn nàng ta, có nên tin không? Đứng một lát, ta đỡ nàng ta đứng dậy, nói: “Cho dù như vậy, ngươi định giấu giếm bao lâu?”

Nàng ta dường như thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói: “Thêm được ngày nào hay ngày đó.”

Ta trầm mặc, song nàng ta lại nói: “Tần thiếp và y là thanh mai trúc mã, định sẽ thành thân, nhưng cha của tần thiếp đòi hỏi quá cao nên muốn đưa tần thiếp vào cung. Y vì tần thiếp nên mới tiến cung làm thái y.”

Ta thoáng sững sờ, bọn họ rất giống ta và Cố Khanh Hằng nhỉ?

“Tần thiếp và y xưa nay không hề vượt quá giới hạn, chỉ bởi trong lòng tần thiếp hiểu rõ, một bước đi sai không chỉ làm hại đến y mà còn hại cả hai nhà.”Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy An Uyển nghi nói những lời này, cũng là lần đầu tiên nàng ta nói nhiều nhất từ khi vào cung đến nay. Không biết vì sao, ta tin lời nàng ta. Có lẽ vì ta cũng có một nam tử như Cố Khanh Hằng bằng lòng ở bên ta, bảo vệ ta mà không oán hận, không hối tiếc chăng? Cuối cùng ta đã biết vì sao nàng ta có thể dửng dưng với mọi chuyện như vậy, vì sao nàng ta luôn độc cô độc vãng, thậm chí còn chưa từng thấy nàng ta mang cung tỳ theo… Hóa ra nàng ta thật sự không muốn tranh giành.

Chốn thâm cung, khoảng cách quả thực là một phương thuốc hay.

Nàng ta đặt tay lên bụng, khẽ nói: “Có điều, tần thiếp nghĩ có cần đứa bé này không?”

Ta kinh hãi, buột miệng nói: “Đương nhiên cần.”

Một sinh mạng bé nhỏ mà, nó vô tội. Nếu là con của ta, ta nhất định sẽ dùng hết khả năng để bảo vệ nó.

An Uyển nghi cười nhạt. “Nếu đây là con của nương nương đương nhiên sẽ khác, bởi vì người yêu Hoàng thượng, thế nhưng tình cảm tần thiếp dành cho Hoàng thượng không phải tình yêu. Quan trọng nhất là đứa trẻ của hoàng thất xưa nay sống trong cảnh tanh hôi mùi máu, tần thiếp quả thật không nỡ.”

Những điều nàng ta nói, ta đều hiểu. Ta hít một hơi rồi nói: “Nó đã đến với ngươi thì đó chính là duyên phận của mẫu tử. Bản cung không cho rằng ngươi có thể có lý do để chặt đứt ràng buộc này. Nếu ngươi quả thật không muốn giữ, cũng được, ngày mai tất cả mọi người trong cung đều sẽ biết, ngươi, An Uyển nghi đã mang long thai.”

Nàng ta ngước mắt nhìn ta. Ta đã nói rất rõ ràng, nếu nàng ta không muốn đứa bé, cũng không cần tự tay động thủ. Ta sẽ giúp nàng ta truyền tin này, bao nhiêu người trong hậu cung sẵn lòng ra tay giúp nàng ta?

Ta cũng có suy nghĩ tư lợi, hôm nay Diêu thục phi đã nói, tiểu hoàng tử có vấn đề, vì vậy ta chỉ muốn giữ đứa con này cho Hạ Hầu Tử Khâm.

“Xin nương nương tuyệt đối đừng nói ra!” Nàng ta kinh hãi kêu lên.

Ta cười nhạt. “Sao, vẫn không nỡ à?”

Nàng ta cắn môi, đột nhiên im lặng.

Vẻ mặt của nàng ta lúc này khiến ta nhớ tới lúc xảy ra chuyện ở Quỳnh đài, chỉ vì đưa tay về phía Thiên Phi mà sắc mặt nàng ta trắng bệch. Bây giờ nghĩ lại, hôm đó ngoài việc sợ hãi người khác hiểu lầm nàng ta đã đẩy Thiên Phi, hơn cả nàng ta nghĩ tới đứa con trong bụng mình chăng?

Cuối cùng nàng ta lên tiếng: “Xin nương nương nhất định phải giữ kín chuyện này, cho dù là chuyện tần thiếp đã mang thai hay chuyện thái y bắt mạch cho tần thiếp.”

Ta nhướng mày nhìn An Uyển nghi, phải lấy hết dũng khí để nói tiếp: “Tần thiếp có một bí mật có thể nói cho nương nương biết.”

Trong lòng ta sửng sốt, bí mật mà nàng ta nhắc đến nhất định rất quan trọng.

Nàng ta tiến lên, ghé sát vào tai ta nói nhỏ, sau đó lại nói: “Xin nương nương hãy tin lời tần thiếp, còn chuyện của tần thiếp, mong nương nương cứ giữ như bây giờ. Đứa bé… tần thiếp cũng sẽ giữ lại.”

Ta mở tròn mắt, ‘quân sư’ đứng sau Thiên Phi hôm ấy chính là kẻ đó.

Ha, như vậy cũng hợp lý.

Ta đưa mắt nhìn An Uyển nghi, e là nàng ta cất giấu trong lòng không chỉ một, hai bí mật. Cũng may nàng ta không muốn tranh giành, bằng không, nàng ta chỉ cần nói ra vài bí mật cũng đủ khiến đám phi tần trong hậu cung tranh đấu đến mức gà bay chó chạy. Nhưng có lẽ ta không cần lo lắng về nàng ta, nàng ta tự có cách của riêng mình để bảo vệ long thai.

Khi trở lại Thiên Dận cung, Tình Hòa nhắc mãi chuyện nàng ta một mình quay về, lại thấy miếng ngọc rơi ở chỗ rất gần ta. Ta chỉ im lặng lắng nghe, đó là do ta tiện tay ném ra mà.

Tình Hòa cẩn thận thay thuốc giúp ta, sau đó đưa ta đi nghỉ ngơi.

Tới chiều muộn, ta lại nghe nói An Uyển nghi đụng phải Diêu thục phi, bị Thái hậu cấm túc ở Lăng Lạc cư.

Nghe thấy vậy, ta không hề cảm thấy ngạc nhiên.

Lúc trời tối mới thấy Lưu Phúc trở về.

Ta cho Tình Hòa lui ra rồi mới lên tiếng hỏi: “Lưu công công, đồ của bản cung đâu?”

Lưu Phúc lau mồ hôi, nhíu mày nói: “Nương nương, nơi đó không hề có thứ mà người nói. Lão nô nghĩ rằng mình đi sớm quá nên mới đợi ở đấy, nhưng tới tận khi trời tối vẫn không thấy có người đến, cũng không nhìn thấy lọ sứ mà nương nương nói.”

Ta cảm thấy sửng sốt. Tô Mộ Hàn đã xảy ra chuyện gì? Vì sao không có ai đến đưa thuốc cho ta?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.