Mệnh Phượng Hoàng

Chương 68: Chương 68




Ta thoáng kinh ngạc, tưởng ai, hóa ra là Nhuận Vũ. Ta buông môi hắn ra, thấy hắn cau mày song cũng không lên tiếng.

Người bên ngoài càng tức giận, nói với Thiên Phi: “Nương nương, đằng trước không biết là ai, cương quyết không muốn xuống.” Nàng ta dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Có thể là…”

Nhuận Vũ không nói hết câu nhưng ta nghĩ có lẽ nàng ta đoán được người trong kiệu là ta, Công chúa Trường Phù. Ta muốn xem xem, rốt cuộc Thiên Phi sẽ như thế nào?

Hạ Hầu Tử Khâm cũng ngồi im, có vẻ hắn cũng đang tò mò, muốn biết đối phương là phi tử hung hăng càn quấy kia rốt cuộc sẽ làm gì?

Thấy Thiên Phi khinh miệt lên tiếng: “Thì sao? Bản cung là đức phi của thiên triều, bản cung còn có tiểu hoàng tử, cho dù sau này nàng ta trở thành quý phi thật, bản cung phải sợ nàng ta ư? Đi, kêu nàng ta xuống hành lễ cho bản cung.”

Xem ra Thiên Phi cũng không pquá ngu ngốc, nghe Nhuận Vũ nói như vậy liền nghĩ ra ngay người trong kiệu là ai. Hạ Hầu Tử Khâm từ từ buông tay, không ôm ta nữa, ta thấy sắc mặt hắn tái mét.

Nghe tiếng bước chân lại gần, giọng Nhuận Vũ vang lên: “Xin công chúa xuống kiệu, nương nương của chúng nô tỳ đang đợi người.” Tuy Nhuận Vũ nói như vậy nhưng trong giọng nói không nghe ra nửa phần cung kính.

Ta định đứng lên song Hạ Hầu Tử Khâm kéo tay ta lại, có vẻ hắn không định để ta xuống kiệu.

Hai người đều bất động.

Người bên ngoài không thấy ta có động tĩnh, lại nói với Thiên Phi: “Nương nương, công chúa không xuống kiệu.”

Thiên Phi giận dữ nói: “Nàng ta không xuống thì mời nàng ta ra cho bản cung!”

“Vâng!” Nhuận Vũ nói xong, cất bước lại gần.

Nàng ta giơ tay ra, ta thấy Hạ Hầu Tử Khâm thò tay, một đôi tay liền túm chặt tay áo hắn, kéo mạnh một cái, lôi hắn ra ngoài. Ta giật mình sửng sốt, vội vàng đưa tay kéo rèm, nhìn thấy mặt Nhuận Vũ biến sắc. Vẻ vênh váo, hống hách ban nãy bỗng tan biến sạch, nàng ta run lẩy bẩy, không thốt nổi một câu.

Hay thật đấy, dám lôi Hoàng thượng ra ngoài. Có lẽ Nhuận Vũ là người đầu tiên làm một chuyện xưa chưa từng có, sau cũng không ai dám làm. Cũng phải, không uổng phí đời này của nàng ta!

Nghĩ như vậy, ta muốn phì cười.

Chỉ thấy hai chân nàng ta mềm nhũn, “phịch” một tiếng, ngã xuống trước mặt Hạ Hầu Tử Khâm. Phía sau nàng ta, những người của Khánh Vinh cung nhìn thấy, mặt ai nấy đều trắng bệch, có điều không ai dám lên tiếng.

“Sao thế?” Có lẽ Thiên Phi thấy bên ngoài bỗng lặng ngắt như tờ nên giơ tay vén rèm kiệu, thò đầu ra.

Hắn lạnh lùng lên tiếng: “Sao nào, Đức phi muốn trẫm cũng phải quỳ xuống với ngươi hay sao?”

Thiên Phi bấy giờ mới nhìn rõ người trước mặt, tỷ ta sợ hãi trợn trừng mắt, hoảng hốt ra khỏi kiệu, quỳ xuống trước hắn, nói: “Hoàng thượng… Hoàng thượng tha tội! Thần thiếp… thần thiếp sao dám…”

Hắn nặng nề “hừ” một tiếng, sải bước tiến lên, nói: “Sao ngươi không dám? Trẫm thấy ngươi rất dám đấy! Ngươi cho rằng ngươi có tiểu hoàng tử trong tay thì hậu cung này của trẫm chỉ có duy nhất ngươi là tôn quý à?”

“Không… không…” Thiên Phi hoảng sợ lắc đầu, vội nói: “Thần thiếp không biết là Hoàng thượng, thần thiếp tưởng là…”

“Tưởng là ai?” Hắn ngắt lời tỷ ta, quay đầu nhìn ta một cái, châm biếm nói: “Tưởng chỉ có một mình Trường Phù nên ngươi muốn mượn thân phận đức phi của mình để ra oai với nàng ấy hả? Trẫm muốn phong nàng ấy làm quý phi, ngươi không phục hả?”

“Hoàng thượng!” Sắc mặt Thiên Phi lúc trắng lúc tái, toàn thân run lẩy bẩy.

Hắn lại nói: “Hôm nay trẫm cho ngươi biết, không phải chỉ có con mới có thể được thăng tước vị! Nếu ngươi có bản lĩnh, được, trẫm cho ngươi một cơ hội, hãy tới biên cương lập đại công về đây cho trẫm!”

Thiên Phi không thốt nổi một lời, hắn lại lên tiếng: “Trẫm thấy giao hoàng nhi của trẫm cho ngươi là làm hại nó. Người đâu, truyền lệnh của trẫm, tối nay đưa tiểu hoàng tử tới Hy Ninh cung, trẫm muốn bàn bạc với Thái hậu xem sẽ giao nó cho ai!”

Lời hắn nói, đừng nói là Thiên Phi, đến ta cũng giật mình sửng sốt. Tiểu hoàng tử là con át chủ bài cuối cùng và duy nhất của Thiên Phi, bây giờ Hạ Hầu Tử Khâm lại nói không giao đứa trẻ cho tỷ ta chăm nom.

“Hoàng thượng!” Thiên Phi kinh hãi kêu lên, đưa tay níu long bào của hắn, khóc lóc cầu xin: “Thần thiếp biết sai rồi, Hoàng thượng, thần thiếp cầu xin người đừng đưa con của thần thiếp đi! Hoàng thượng…”

Các cung nhân phía sau tỷ ta ai nấy đều cúi đầu, không dám nói một câu.

Nhuận Vũ run cầm cập, ngã dưới đất. Hạ Hầu Tử Khâm liếc nàng ta một cái, trầm giọng nói: “Lôi con tiện tỳ này xuống!”

Nhuận Vũ sợ quá, bật khóc, run rẩyHoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng! Là… là Đức phi nương nương muốn nô tỳ lôi công chúa ra, là Đức phi nương nương…”

“Ngươi… con tiện nhân!” Thiên Phi nổi giận chửi mắng, vung tay tát nàng ta.

Nhuận Vũ bưng mặt, vẫn khóc, nói: “Nương nương, nô tỳ tận tâm tận lực vì nương nương, nhưng người không hề nói giúp nô tỳ!”

Ta thờ ơ nhìn, tới nước này rồi, ai có thể thật lòng với ai chứ?

Có người tiến lên, kéo Nhuận Vũ, nàng ta vẫn nức nở kêu gào: “Hoàng thượng! Hoàng thượng tha cho nô tỳ! Hoàng thượng, nô tỳ không biết là người… Nếu nô tỳ biết, có cho nô tỳ mười mạng, nô tỳ cũng không dám mạo phạm tới Hoàng thượng! Hoàng thượng…”

Giọng nói của nàng ta vẫn kéo dài nhưng nàng ta đã bị lôi ra ngoài.

“Hoàng thượng!” Thiên Phi lại kéo góc áo hắn, cầu xin: “Hoàng thượng, xin đừng chia rẽ tiểu hoàng tử và thần thiếp, sau này thần thiếp không bao giờ dám nữa!”

Hắn lạnh lùng nhìn, hất tay nàng ta ra, quay người, ngồi vào trong kiệu, buông rèm xuống rồi mới lên tiếng: “Đi!”

Ta nhìn hắn, thấy hắn giận tím mặt. Ta vừa định nói thì nghe thấy giọng của Nhuận Vũ truyền đến: “Nương nương, người không muốn giúp nô tỳ, người đừng quên, chuyện của Sơ Tuyết khi đó…”

Ta cảm thấy trong lòng sửng sốt. Hạ Hầu Tử Khâm trầm giọng nói: “Dừng kiệu!”

Thấy hắn bước ra lần nữa, Nhuận Vũ như thể nhìn thấy cứu tinh, hét lớn: “Hoàng thượng…”

Ta ra hiệu cho cung tỳ đưa Nhuận Vũ tới, mặt Thiên Phi biến sắc, tỷ ta giận dữ nói: “Tiện nhân, ngươi còn muốn ăn nói hàm hồ?”

“Câm miệng cho trẫm!” Hắn quát.

“Hoàng thượng…” Thiên Phi nước mắt lưng tròng nhìn người trước mặt, cuối cùng không dám nói gì.

Nhuận Vũ bị đưa trở lại, nàng ta lập cập quỳ cuống, run rẩy nói: “Hoàng thượng, nô tỳ biết khi đó Sơ Tuyết ở Cảnh Thái cung là người của Đức Phi nương nương. Nương nương… nương nương muốn Sơ Tuyết nắm được sơ hở nào đó của Đàn Phi nương nương…”

Ta vô cùng kinh hãi, khi đó ta còn tưởng Sơ Tuyết là người của Thiên Lục, hóa ra không phải ư? Bây giờ nghĩ kĩ lại, lúc ấy Thiên Lục không hề thừa nhận Sơ Tuyết là người của nàng ta, xem ra nàng ta đã khéo léo né tránh.

Hạ Hầu Tử Khâm giận dữ nhìn người phía dưới, trầm giọng hỏi: “Hãm hại Đàn Phi sao?”

“Cái tua ngọc bội khiến Thục phi nương nương sảy thai khi đó…” Giọng nói của Nhuận Vũ nhỏ dần, bởi lẽ ai cũng biết, ta không hề bị ảnh hưởng vì chuyện đó, cho nên nói Thiên Phi muốn hãm hại ta là không có căn cứ.

Cho dù là thật, không thấy kết quả cuối cùng thì cũng chỉ là nói suông.

Thiên Phi vội kêu lên: “Hoàng thượng, đừng nghe nàng ta ăn nói hàm hồ! Nàng ta muốn đổ oan cho thần thiếp!”

“Sao nô tỳ có thể đổ oan cho người chứ? Nương nương quên rồi sao? Chính tay nô tỳ đưa tiền cho Sơ Tuyết!” Nhuận Vũ nghiến răng, dằn từng từ.

Hạ Hầu Tử Khâm đột nhiên bật cười: “Hay thật! Trẫm vốn cho rằng Đức phi không biết giở trò mưu tính, nhưng hóa ra cũng như vậy… Ngươi thật khiến trẫm phải nhìn với cặp mắt khác.”

“Hoàng thượng…”

Hắn ngắt lời nàng ta: “Đức Phi của trẫm đã đánh mất sự hiền đức chốn hậu cung, bắt đầu từ ngày mai, chuyển khỏi Khánh Vinh cung. Trẫm thấy ngươi nên trở về Huyền Nhiên các, an phận thủ thường làm tiểu viện đi!” Buông lời xong, hắn phất tay áo, xoay người.

“Hoàng thượng!” Thiên Phi sợ hãi kêu lên. “Hoàng thượng có thể vì một người đã chết mà tính toán chuyện cũ với thần thiếp ư?”

Ta cảm thấy nực cười, Thiên Phi xưa nay vẫn là kẻ có đầu óc đơn giản như vậy. Chỉ một câu nóiHạ Hầu Tử Khâm, tỷ ta đã tự mình không đánh mà khai ra tất thảy.

Tính toán chuyện cũ? Ha, nếu tỷ ta không làm thì làm gì có chuyện cũ?

Người chết? Ha, nếu tỷ ta biết người đứng trước mặt tỷ ta lúc này chính là Đàn Phi, tỷ ta sẽ thế nào? Hận không thể nhảy bổ lên giết ta ấy nhỉ?

Tỷ ta còn muốn nói tiếp: “Thần thiếp là mẫu thân của hoàng trưởng tử, Thái hậu sẽ nể tình tiểu hoàng tử…”

“Muốn lấy Thái hậu ra để ép trẫm hả?” Hắn phẫn nộ quay đầu nhìn tỷ ta, lạnh lùng nói. “Vậy thì hôm nay trẫm nói cho ngươi biết, trẫm mới là thiên tử, lời của trẫm mới được tính! Người đâu?”

Cung nhân phía sau tỷ ta bước lên, Hạ Hầu Tử Khâm tức giận nói: “Giải xuống!”

Bọn họ còn chần chừ, suy cho cùng họ cũng là cung nhân của Khánh Vinh cung mà.

Hắn lại nói: “Muốn tạo phản hả? Ai mới là chủ tử của các ngươi?”

Nghe vậy, đám cung nhân ai nấy đều mặt trắng bệch, sợ hãi bước lên, ấn Thiên Phi xuống.

“Buông bản cung ra! Buông ra!” Thiên Phi vùng vẫy la hét.

Ta thở dài một tiếng, tỷ ta quả thật không hiểu Hạ Hầu Tử Khâm chút nào. Hắn là người kiêu ngạo vô cùng, hắn ghét nhất người khác lấy thân phận ra để ép hắn, mà Thiên Phi thì cái cần nói không nói, lại đi nói điều không nên.

Nhuận Vũ bấy giờ dường như thở phào nhẹ nhõm, bò qua nói: “Hoàng thượng, nô tỳ… nô tỳ…”

Hạ Hầu Tử Khâm lạnh lùng cười một tiếng. “Ngươi? Kéo cả ả ta ra ngoài, trẫm nghĩ các ngươi nên thắt chặt tình cảm chủ tớ mới phải!”

Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của Nhuận Vũ bỗng u ám như tro tàn.

Hắn đã xoay người, kéo tay ta lên kiệu. Bên ngoài, vẫn có người khóc lóc gọi hắn, song hắn coi như không nghe thấy.

Không biết vì sao, nhìn Nhuận Vũ hôm nay, ta càng nhớ tới Triêu Thần. Triêu Thần trung thành với ta, sống chết không thay lòng, nào giống như Nhuận Vũ đối với Thiên Phi. Đúng thật là đại nạn ập đầu, ai đi đường nấy.

Đến tận bây giờ, Thiên Phi đạt được cái gì?

Câu nói vừa nãy của hắn, “thắt chặt tình cảm chủ tớ”, ta cho rằng thật sự quá tuyệt tình. Thủ đoạn của hắn luôn khiến ta bội phục.

“Đang nghĩ gì vậy?” Mãi sau mới thấy hắn quay đầu, hỏi ta.

Ta vừa kịp phản ứng, khẽ cười, nói: “Không có gì, chỉ là thiếp nhớ tới Vãn Lương.” Lần này, Tấn Vương trở về hoàng đô, không biết Vãn Lương có đi cùng không.

Hắn hơi nhíu mày, đưa tay nắm lấy tay ta nhưng không nói gì. Một lúc sau, ta lại hỏi: “Hoàng thượng muốn đưa tiểu hoàng tử cho người khác làm con thừa tự thật à?”

Hắn gật đầu không chút do dự. “Trẫm định để mẫu hậu suy nghĩ.”

“Vậy sẽ đưa cho ai?”

Hắn thở dài một tiếng. “Chuyện này trong lòng trẫm vẫn chưa có quyết định.”

Ta hé môi nhưng cuối cùng lại im lặng. E là biết bao phi tần trong hậu cung đều đỏ mắt chờ mong được nhận nuôi hoàng trưởng tử. Có điều, ai có tư cách này, cũng khó nói. Song ta sẽ không mở lời.

Ta không quên, ta và Diêu Thục phi từng nghi ngờ tiểu hoàng tử có vấn đề nên củ khoai lang nóng bỏng tay này ta sẽ không nhận.

Nghiêng mặt nhìn hắn, lần này hắn đi chinh chiến rất lâu, có lẽ từ lúc trở về cũng chưa ghé qua Khánh Vinh cung thăm tiểu hoàng tử. Có thể hắn vẫn chưa biết đứa trẻ có vấn đề, cũng có thể đứa trẻ vốn chẳng có vấn đề gì, chỉ là do ta và Diêu Thục phi quá đa nghi.

Tiểu hoàng tử đã đầy tháng từ lâu, ta cũng lâu lắm rồi không thấy nó.

Bình thường tiểu hoàng tử được nhũ mẫu chăm sóc, nếu có vấn đề thật, e là nhũ mẫu ăn gan hùm cũng không dám thốt ra một từ.

“Trong lòng nàng có lựa chọn được người nào thích hợp không?” Hắn nghiêng mặt, hỏi ta.

Ta hơi sững người, còn chưa hiểu hắn hỏi như vậy là có ý gì, đành đáp: “Việc này trước tiên hãy hỏi Thái hậu.” Chí ít, ta không muốn nhận đứa con của Thiên Phi.

Hắn im lặng, ta lại nói tiếp: “Tiểu hoàng tử vẫn chưa được ban tên nhỉ, sao Hoàng thượng không suy nghĩ đến việc này trước đi?”

Cuối cùng hắn mới khẽ bật cười, lên tiếng: “Việc này trẫm đã từng nghĩ qua, gọi là Thần Cảnh.”

“Cảnh…” Ta khẽ nhẩm lại cái tên ấy rồi cười, nói: “Hoàng thượng, tên hay quá!”

Hắn cười, nhỏ giọng nói: “Trẫm vẫn nợ đứa bé một bữa tiệc đầy tháng.”

Ta vừa định lên tiếng thì loan kiệu đã dừng lại, sau đó giọng nói của Lý công công truyền đến: “Hoàng thượng, cuối cùng người cũng đến rồi!”

Vén rèm lên mới biết đã tới Cảnh Thái cung, các cung nhân của Cảnh Thái cung đều bước ra, quỳ xuống nghênh đón thánh giá. Lý công công vội vàng chạy lên trước, nói: “Nô tài vẫn cảm thấy kỳ lạ! Sao Hoàng thượng và công chúa đi lâu vậy? Lẽ nào nô tài đi đường tắt nên nhanh hơn?”

Ta bất giác muốn phì cười, Hạ Hầu Tử Khâm chẳng thèm để ý đến y, kéo ta đi thẳng vào trong.

Mọi người trong Cảnh Thái cung vội vàng hành lễ. Ta nhìn một lượt, Phương Hàm và Tường Hòa, Tường Thụy quỳ phía trước, bước chân hơi khựng lại song y vẫn không dừng bước.

Vào trong, có cung tỳ vội vàng đi trước dẫn đường, Lý công công đi bên cạnh chúng ta vẫn đang lải nhải: “Nô tài cũng không biết loại thuốc mỡ nào tốt nên cầm hết theo. Vương đại nhân và Dư đại nhân còn nói muốn đến nhưng nô tài bảo

Lúc này đã vào tẩm cung, Lý công công vẫn muốn nói nhưng thấy Hạ Hầu Tử Khâm quay đầu, nói: “Được rồi, để đó, bảo người mang nước đến đây rồi ra ngoài hết đi!”

Lý công công thoáng sững lại, sau đó vội vàng đặt thuốc mỡ xuống, gật đầu, lui ra.

Nước nhanh chóng được bưng lên, người tới là Phương Hàm. Nàng ta chỉ thản nhiên nhìn ta một cái rồi lui xuống.

Hắn tự tay vắt khô chiếc khăn, nhẹ nhàng lau vết thương trên trán ta. Hơi đau, ta không nhịn được, muốn tránh né. Hắn kéo tay ta, nhíu mày, nói: “Trẫm tưởng nàng không biết đau, mới có thể dập đầu mạnh thế!” Trong lời nói của hắn đượm vẻ xót xa.

Ta cắn môi. “Đều tại Hoàng thượng lừa thiếp phải chịu khổ, tiên sinh đi rồi, sao thiếp có thể để Khanh Hằng xảy ra chuyện?”

Hắn ngây người, cuối cùng nghiến răng, nói: “Không biết nếu trẫm xảy ra chuyện, nàng có như thế này không?”

Ta phẫn nộ nhìn hắn, chẳng lẽ hắn còn không biết?

Trong cơn tức giận, ta đấm vào ngực hắn, tức tối nói: “Hoàng thượng không biết thật à?”

Hắn khẽ “hừ” một tiếng, cười gian tà. “Trẫm không biết.”

“Chàng…” Hay thật đấy, ta xông pha khói lửa vì hắn như vậy, thế mà hắn lại nhẹ nhàng nói một câu “không biết”.

Bôi thuốc cho ta xong, hắn cất thuốc mỡ đi, lại dang hai tay ôm ta vào lòng, thở dài, nói: “Lúc nàng cáu giận, trẫm thật sự rất vui!”

Ta ngây người, ta cáu giận, hắn vui vẻ. Ha, hắn đúng là một người kỳ lạ!

Hắn lại nói: “Nếu trẫm xảy ra chuyện, nàng cũng đập đầu mấy cái vì trẫm thì tốt, những thứ khác không cần làm.”

Lời của hắn khiến ta sửng sốt, chỉ cần dập đầu vài cà được…

Hắn đang nói cho ta biết, sau này dù có thế nào cũng đừng mạo hiểm tính mạng vì hắn ư?

Ôm lấy hắn, hít hít mũi, ta cười, nói: “Hoàng thượng đúng là đang mơ tưởng, ai muốn dập đầu vì chàng chứ?”

Hắn bật cười. “Không dập đầu cũng được. Đỡ phải lãng phí một lọ thuốc mỡ cho nàng.”

Ta nghiến răng, miệng lưỡi hắn xưa nay vẫn độc ác, chẳng bao giờ chịu nhường ta.

Ngước mắt nhìn hắn nhưng hắn đã khom người, hôn lên môi ta, giọng nói khe khẽ: “Sau này, hãy để trẫm bảo vệ nàng.”

Ta nhìn hắn, nói: “Hoàng thượng xưa nay đều bảo vệ thiếp rất chu toàn.”

Hắn thà để bản thân bị thương cũng không muốn đưa ta vào nguy hiểm, hắn còn nói những việc hắn làm cho ta chỉ có bấy nhiêu. Rưng rưng nước mắt, ta hít thật sâu, hắn đã đứng dậy, bồng ta lên, sải bước tới giường.

Hắn cúi người đè lên ta, thở gấp. “A Tử, trẫm chỉ muốn có một đứa con của chúng ta.”

Khóe môi ta cong lên, cuối cùng hắn cũng nói như vậy. Nhớ tới khi ấy, hắn cho rằng mình chẳng còn sống được bao lâu, lúc nào cũng phải âm thầm nhẫn nhịn đối với ta.

Không biết tại sao, đột nhiên ta cảm thấy xót xa trong lòng.

Ôm chặt lấy hắn, ta gật đầu, lên tiếng: “Thiếp đợi câu nói này của Hoàng thượng rất lâu rồi.”

Hắn bật cười, đôi môi mỏng lướt qua da thịt mềm mại, mịn màng của ta, bàn tay lặng lẽ cởi xiêm y cho ta.

Ta đón nhận hắn, hơi thở hắn trở nên gấp gáp. Hắn ưỡn thẳng một cái, đưa thứ nóng giãy đó vào cơ thể ta. Ta nũng nịu rên thành tiếng, ôm chặt lấy lưng hắn, hắn không ngừng thở hổn hển, nụ cười trên khuôn mặt càng rõ nét hơn.

Trong lòng ta cũng rất hạnh phúc.

Cho tới khi cả hai đều thở dốc, hắn mới ôm ta, nằm xuống bên cạnh. Thái dương hắn đầm đìa mồ hôi, từng giọt chảy xuống khỏi chóp mũi, lông mi hắn như được phủ thứ ánh sáng óng ánh, ta đột nhiên muốn cười.

Giơ tay, nhẹ nhàng lướt qua đôi mắt hắn, sau đó là cặp lông mày đen nhánh, sống mũi cao, hai gò má với đường nét rõ ràng…

Nhắm mắt, ta vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt hắn, bởi vì nó đã khắc sâu trong lòng ta.

Hắn hít sâu, ôm ta vào lòng, cúi đầu hôn lên trán ta, dịu dàng nói: “Khi đó trẫm không dám nghĩ, còn có ngày trở về.”

Ta cười nói: “Hoàng thượng còn nhớ thiếp từng nói không, chàng sẽ không sao.”

“Ừ.” Hắn gật đầu.

Nằm trong vòng tay hắn, ta nghĩ một chút rồi mở lời: “Độc trong người Hoàng thượng không phải do y hạ đâu.”

Hắn dường như hơi sững người, song vẫn hỏi ta: “Nàng đã gặp y rồi à?”

Lúc này không có gì phải giấu nữa, ta bèn đáp: “Vâng, ở hẻm núi.”

Cơ thể hắn thoáng run lên, ta nói tiếp: “Y không hạ độc hại Hoàng thượng. Y nói sẽ xin thuốc giải cho Hoàng thượng, còn kêu Liêu Hứa chữa bệnh mẫn cảm cho chàng.”

“Nàng tin ư?”

Ta “vâng” một tiếng. Ta xưa nay luôn tin tưởng lời nói của Tô Mộ Hàn.

Hắn trầm mặc, rất lâu sau mới nói: “Vậy thì trẫm cũng tin.”

Trong lòng ta cảm động, bởi vì hắn tin lời ta cho nên mới nói tin tưởng.

Ghé sát hắn hơn nữa, ta khẽ nói: “Cảm ơn Hoàng thượng đã tha cho y.

Hắn hơi nhíu mày. “Kết cục của việc trẫm không tha cho y, trẫm đã lĩnh giáo rồi.” Lời hắn nói ẩn chứa sự tức giận.

Ta bật cười thành tiếng, giơ tay véo mũi hắn, khẽ cười. “Hoàng thượng ghen à?”

“Ghen!” Hắn nghiến răng, nói: “Trẫm không dám hỏi chuyện giữa nàng và y, trẫm sợ mình không kiềm chế được mà cáu giận. Nhưng không hỏi, trong lòng trẫm lại không thoải mái.” Bàn tay hắn đang nắm tay ta càng siết chặt.

Hóa ra trong lòng hắn vẫn luôn đấu tranh nên hỏi hay không hỏi. Nhớ tới Tô Mộ Hàn, trong lòng ta lại buồn bã. Ngước nhìn hắn, ta thì thầm: “Nếu Thái hậu biết, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho y, đúng không?”

Hắn im lặng, thực ra hắn không nói ta cũng biết.

“Hoàng thượng, thiếp lo lắng cho y. Không biết bây giờ y có khỏe không, y bị bệnh, trận hỏa hoạn bốn năm trước đã làm tổn thương lá phổi của y, rất nghiêm trọng.” Khi nhắc tới bệnh của y, ta bắt đầu nghẹn ngào.

Cuối cùng hắn cũng bộc lộ cảm xúc, hít sâu một hơi rồi nói: “Khi đó, nàng nói tiên sinh của nàng mắc bệnh ho, sau này, lúc trẫm nhớ đến thì đã đoán ra được. Năm ấy, Đông cung hỏa hoạn nhưng không có ai đến chữa cháy…”

Lời của hắn khiến ta bàng hoàng, sửng sốt.

Ta vội hỏi: “Vì sao lại như vậy?”

Hắn lắc đầu. “Nói là không ai phát hiện ra, về sau thì đã muộn.”

Đông cung hỏa hoạn mà không ai phát hiện ra? Ai có thể tin chứ? Hiển nhiên, Hạ Hầu Tử Khâm cũng không tin, thế nhưng hắn không có chứng cứ cho nên mới không nói. Xưa nay hắn luôn làm việc cẩn trọng, điểm này ta hiểu rõ.

Ta càng tin tưởng cái chết của Thái tử năm đó không liên quan tới hắn.

Nghĩ như vậy, trong lòng ta có chút được an ủi. Bọn họ quan trọng trong cuộc đời ta, ta thực sự không muốn bọn họ quyết chiến một sống một còn.

“Ngày thứ hai truyền ra tin tức Thái tử qua đời, sau đó khắp thiên hạ, triều đình đều chấn động. Các phiên vương đều đưa quân tiến vào hoàng đô, ai nhanh nhất, thiên hạ sẽ là của người đó.”

Ta run rẩy hỏi hắn: “Vậy có tìm thấy thi thể của y ở Đông cung không?”

“Ừ, hai thi thể, một nam một nữ. Thi thể nam nhân mặc y phục của Thái tử, hoàn toàn bị thiêu cháy, không thể phân biệt được.”

Hít sâu, ta hỏi hắn: “Thế nữ nhân kia là ai?”

Năm đó Thái tử còn chưa lập thái tử phi, vậy thì người bên cạnh y chắc chắn là cung tỳ. Hậu cung có hàng nghìn, hàng vạn cung tỳ nhưng chỉ có một người khiến ta nghĩ đến. Cắn môi, có lẽ ta đã nghĩ đúng.

Rõ ràng hắn cũng hơi giật mình, nhìn ta vẻ không hiểu rồi lắc đầu, nói: “Chỉ là một cung tỳ, trẫm không biết. Sau này, bao nhiêu người vào hoàng cung, trận cung biến đó, chỉ có người nào trải qua mới biết hỗn loạn thế nào. Người chết, kẻ mất tích, đều là những chuyện xưa nay chưa từng có.”

Cũng chính vì vậy, cho dù có người muốn thừa dịp này mà bỏ đi thì cũng sẽ thần không biết, quỷ không hay. Cho dù muốn điều tra cũng không thể điều tra được.

Khúc mắc trong lòng ta dường như dần sáng tỏ.

Ta ngước mắt, hỏi hắn: “Khi đó Hoàng thượng có hận Tiên đế không?” Vì chuyện Phất Hy bị gả tới Bắc Tề xa xôi.

Hắn sững sờ giây lát nhưng không hề né tránh, gật đầu, nói: “Đương nhiên là có hận, song lúc đó ta cũng không thể theo ý mình. Thắng làm vua, thua làm giặc, muốn làm hay không cũng không phải do bản thân quyết định.”

Ta cảm thấy kinh ngạc, ta chưa từng nghĩ khi ấy ngai vàng cũng có thể khiến người ta không thể tự mình quyết định.

Đúng vậy, Hạ Hầu Tử Khâm năm đó cũng tham gia, vậy thì nếu thất bại, người khác ắt không bỏ cho họ.

Nói tới đây, đột nhiên hắn cười gằn một tiếng. “Năm đó, thế lực của Hạ Hầu gia không phải mạnh nhất, phụ vương hứa với Diêu Hành Niên sẽ cưới Thục phi cho trẫm, phụ vương còn hứa với Diêu gia, một khi Thục phi có con nối dõi thì sẽ lập nàng ta làm hoàng hậu, nhi tử của nàng ta sẽ trở thành hoàng trừ* tương lai, cho nên Diêu Hành Niên mới giúp Hạ Hầu gia.”

(*Hoàng trừ: người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua.)

Hóa ra lão vương gia và Diêu Hành Niên đã có trao đổi! Chẳng trách Diêu Hành Niên là thuộc hạ của Tiên đế lại bằng lòng giúp một phiên vương.

Cuối cùng ta cũng biết, vì sao Thái hậu lại để ý chuyện Diêu Thục phi mang thai như vậy, hóa ra ban đầu họ đã hứa sẽ dành ngôi vị hoàng hậu và hoàng trừ cho Diêu gia.

Thế nhưng, ngay sau khi Hạ Hầu gia nắm đại quyền thì lão vương gia qua đời, cho nên mới có chuyện Hạ Hầu Tử Khâm đăng cơ sau này.

Có điều, e là Diêu gia cũng không ngờ, Thái hậu luôn đề phòng khiến Diêu Thục phi ba năm không thể mang thai.

Ta thở dài, nói: “Diêu Thục phi thật sự quan tâm đến Hoàng thượng.”

Hắn nhìn ta một cái, hỏi nhỏ: “Nàng để tâm à?”

Ta lắc đầu, ta có gì mà để tâm chứ, Diêu Thục phi chưa từng có được trái tim của hắn.

Hắn lại nói: “Lúc nàng ta tiến cung, tâm tư đơn thuần, trẫm tưởng nàng ta cố ý ra vẻ vô hại. Phải biết rằng phụ thân và ca ca của nàng ta đều chẳng phải kẻ an phận thủ thường, đặc biệt là Diêu Hành Niên! Ha!”

Hắn đối với Diêu Thục phi chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi, thế nhưng trong lòng nàng ta vẫn luôn cất giữ những ký ức đẹp đẽ đó. Có lẽ lúc tiến cung, nàng ta chỉ một lòng muốn sinh con cho hắn, sau đó làm mẫu nghi thiên hạ.

Song nàng ta không biết, Hạ Hầu Tử Khâm đề phòng cha và anh trai nàng ta cho nên đến nàng ta, hắn cũng

Năm đó, Diêu Hành Niên giúp Hạ Hầu gia đoạt giang sơn của Tuân gia, Hạ Hầu Tử Khâm cũng không ngốc đến mức để giang sơn nằm trong tầm tay lại bị tuột mất.

Dựa vào người hắn, ta cười, nói: “Cho nên mới nói thiếp may mắn hơn nàng ta rất nhiều.”

Phía sau ta không có thế lực hậu thuẫn, hắn không cần đề phòng, vì thế khi hắn tưởng ta là người của Cố đại nhân mới căm phẫn mãi.” Ta bây giờ càng hiểu được tâm trạng của hắn lúc đó.

Khóe môi hắn cong lên, chậm rãi nhắm mắt, cánh tay ôm ta càng siết chặt hơn. Ta cũng im lặng, chỉ dựa vào lồng ngực hắn, ngủ thiếp đi.

Hôm sau, hắn vẫn lên triều như thường lệ.

Trận chiến với Bắc Tề đã diễn ra được gần hai tháng, mặc dù các công việc trong triều có Thái hậu và Tấn Vương đứng ra xử lý, nhưng vẫn không thể thiếu hoàng đế, bởi thế thời gian này, hắn vô cùng bận rộn.

Đến lúc ta tỉnh dậy, mặt trời đã lên quá ngọn sào. Ta bây giờ là Công chúa Trường Phù, vẫn chưa phải là phi tử của Hạ Hầu Tử Khâm, không cần qua Hy Ninh cung thỉnh an Thái hậu.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng động trong phòng, vội vàng tiến vào hầu hạ ta. Đột nhiên ta cảm thấy rất xúc động, đây là lần đầu tiên ta được người khác hầu hạ như vậy. Cuối cùng ta đã có thể dùng dung nhan thật của mình để đối diện với thế nhân.

Phương Hàm đưa hai cung tỳ vào hầu hạ ta, nàng ta lạnh nhạt gọi ta hai tiếng “công chúa”. Nàng ta xưa nay đều như vậy, ta không biết nàng ta có nhận ra ta không. Cúi đầu khẽ cười, đó không còn là điều ta quan tâm, ta để ý tới một số chuyện bên ngoài hơn.

Hai cung tỳ hầu hạ ta rửa mặt, súc miệng, thay xiêm y, sau đó ta kêu bọn họ lui ra. Ta nói với Phương Hàm: “Ngươi ở lại, bản cung có lời muốn nói.”

Nàng ta xoay người, cúi đầu nói với ta: “Vâng, nô tỳ là Phương Hàm, công chúa có gì xin cứ hỏi

Ta đứng lên, cất lời: “Ngươi có biết Hàn Vương của Bắc Tề đã chết không?”

Nàng ta vẫn cúi đầu, ta không nhìn được nét mặt của nàng ta, chỉ thấy nàng ta trả lời: “Nô tỳ có nghe nói.”

Ta cố ý nhíu mày, hỏi: “Vậy ngươi có biết vì sao Hàn Vương của Bắc Tề luôn đeo mặt nạ không?”

Nàng ta cười, đáp: “Nô tỳ nghe nói, tướng mạo của Hàn Vương trời sinh đã rất đẹp, còn đẹp hơn cả nữ tử, khi ra chiến trường khó uy hiếp được kẻ địch, bởi vậy mới phải đeo mặt nạ.” Nàng ta trả lời rất trôi chảy.

Ta khẽ cười một tiếng, lắc đầu, nói: “Không, sự thực hoàn toàn không phải như vậy, Hàn Vương chính là…” Ta ngước mắt nhìn nàng ta, tiến lên một bước đến sát nàng ta, nhẹ nhàng thốt lên: “…chính là một nữ tử.”

Quả nhiên thấy đôi tay nàng ta run lên, ngước mắt nhìn ta theo phản xạ, đôi mắt bình tĩnh ấy cuối cùng cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Xem ra phán đoán của ta là đúng. Ta hỏi tiếp: “Ngươi biết nàng ta là ai không?”

Sắc mặt Phương Hàm tái nhợt, đây là dáng vẻ mà trước nay ta chưa từng nhìn thấy.

Nếu không phải là người thân nhất, nàng ta sẽ không như thế. Nghe ta hỏi vậy, cuối cùng nàng ta cũng cảm thấy mình thất thố, vội vàng cúi đầu, nói: “Không, nô tỳ không biết, chỉ là, nghe công chúa nói Hàn Vương là một nữ tử, nô tỳ rất ngạc nhiên.”

Hay thật, nhanh như vậy đã khôi phục lý trí!

Ta lại nói: “Bản cung còn tưởng ngươi biết. Bản cung cũng cảm thấy kỳ lạ, người đó hình như tên là Thanh Dương, nhưng Hoàng thượng lại nói Thanh Dương là thị vệ bên cạnh Hàn Vương, không phải sao?”

Nàng ta không nhìn ta, cũng không lên tiếng.

Ta thở dài một hơi, cô cô à, ngươi quả thật cho rằng ta không biết gì sao?

Nàng ta không nói gì, ta lại nói tiếp: “Bản cung cho rằng Hàn Vương không phải là nữ nhân, mà thị vệ của y đã chết thay cho y, ngươi nghĩ thế nào?”

Ngón tay run run, cuối cùng nàng ta cũng lên tiếng: “Rốt cuộc nương nương muốn nói gì?”

Ta bật cười. Không hổ là Phương Hàm, hóa ra nàng ta thật sự đã nhận ra ta, thế nhưng ta có gì phải sợ? Cho dù nàng ta biết cũng chẳng sao hết, nếu nàng ta tuyên bố với bên ngoài ta chính là Đàn Phi, người trong thiên hạ sẽ tin ư?

Đi tới bên cửa sổ, ta chậm rãi nói: “Bản cung chỉ muốn xem xem, cô cô mất đi người thân có đau lòng không?”

Người phía sau lập tức im lặng.

Ta lại nói: “Theo bản cung được biết, muội muội của cô cô tên là Tình Nhi, ha, Thanh Dương, Thanh Dương, “Dương Thanh” hợp lại không phải chính là một chữ “Tình”* à? Cô cô thấy bản cung nói đúng không?

(*Chữ “Tình” trong tên “Tình Nhi” là kết hợp của bộ “Nhật” trong chữ “Dương” và chữ “Thanh”.)

Nàng ta không lên tiếng, ta quay sang phía nàng ta, tiếp tục nói: “Bản cung còn biết bốn năm trước, khi Đông cung xảy ra hỏa hoạn, người ở bên Thái tử cũng là nàng ta, đúng không?”

Ánh mắt nàng ta từ từ nổi lên một lớp óng ánh, hồi lâu sau mới cất lời: “Nương nương thông minh như vậy, cũng đã biết thân phận của Thái tử rồi ư?”

Nàng sợ ta sẽ tiết lộ cho Hạ Hầu Tử Khâm à? Ha, nàng ta sao biết Hạ Hầu Tử Khâm đã biết từ lâu rồi! Sải bước tiến lên, ta trầm giọng nói: “Sợ để lộ thân phận của tiên sinh cho nên Thanh Dương đã mượn tay ngươi hạ độc, hãm hại Hoàng thượng, có phải không?” Ta nhìn nàng ta chằm chằm, Thanh Dương là muội muội của nàng ta, vậy thì ta có đủ lý do để nghi ngờ nàng ta.

Tô Mộ Hàn không hạ độc cho nên lọ thuốc đầu tiên y đưa ta không có vấn đề gì. Cố Khanh Hằng nói, độc Song sinh cần nửa năm mới phát tác, vì vậy tính thời gian từ lọ thứ hai là khớp.

Thuốc nước do ta sai Vãn Lương đi lấy, Vãn Lương là người của nàng ta, nghĩ tới đây, ta xót xa trong lòng. Bởi thế thuốc nước trước khi qua tay Phương Hàm thì không có gì kỳ lạ

“Cô cô chính là truyền thân của Ô tộc.”

Tỷ muội nàng ta, ai nấy đều có tuyệt kỹ. Đây cũng là điểm ta không dự tính được.

Những lời nàng ta nói cũng không hề gạt ta. Nàng ta không phải người của Tô Mộ Hàn, nàng ta làm như vậy có lẽ chỉ vì không chịu nổi lời cầu xin hết lần này đến lần khác của muội muội, có phải không?

Những tình tiết này, chẳng qua lúc đó ta chưa từng nghĩ đến, giờ đây lại có thể dễ dàng nghĩ ra như vậy.

Khoảnh khắc người đứng trước mặt ngước mắt nhìn ta, hai hàng lệ rơi trên gò má, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy nàng ta khóc. Thì ra kẻ lạnh lùng thế nào chăng nữa cũng có chân tình. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, nàng ta tưởng Thanh Dương đã chết, mà ta cũng không định nói cho nàng ta biết sự thật. Nàng ta ra tay hạ độc, hãm hại Hạ Hầu Tử Khâm, ta còn chưa tính toán món nợ này với nàng ta. Để nàng ta đau lòng như vậy chẳng qua chỉ là cảnh cáo mà thôi.

Ta cười lạnh lùng. “Lần này Hoàng thượng bình an trở về, có lẽ trong lòng cô cô thấy khó chịu nhỉ?”

Cuối cùng nàng ta cũng quỳ xuống nhưng không đưa tay lau nước mắt trên mặt, chỉ cúi đầu nói: “Nương nương đã biết hết, vậy hãy xử tử nô tỳ đi!”

Ta sững sờ, từ “xử tử” mà nàng ta cũng có thể nói một cách thẳng thừng như vậy ư?

Sau đó, lại nhớ tới lúc Hạ Hầu Tử Khâm muốn ta giả bị nhiễm bệnh dịch, ta hỏi nàng ta có sợ không, nàng ta nói: “Nô tỳ sống đến ngày hôm nay cũng coi như đủ rồi, còn sợ bệnh dịch sao?”

Bây giờ ta mới hiểu được thâm ý trong lời nói ấy. Bởi lẽ khi đó nàng ta biết Hạ Hầu Tử Khâm đã trúng độc, không thể sống sót.

Thấy ta im lặng, nàng ta lại nói: “Nương nương đối với nô tỳ vẫn không nỡ ư?”

Không nỡ? Ha, ta cười gằn một tiếng, cất lời: “Ban đầu cô cô mềm lòng không giết bản cung, bản cung có thể trả lại cho ngươi ân huệ đó.” Hạ Hầu Tử Khâm không hi hắn trúng độc mà ta lại không sao. Hôm nay coi như ta đã hiểu.

Khóe miệng khẽ động, nàng ta lạnh nhạt nói: “Sự thông minh của nương nương khiến nô tỳ như được trông thấy Điện hạ.”

Ta chỉ cảm thấy chấn động, đây là lần đầu tiên ta nghe nàng ta gọi Tô Mộ Hàn như vậy.

Nàng ta lắc đầu. “Môn đồ của Điện hạ sao có thể không thông minh chứ?”

Ta buột miệng hỏi: “Cô cô không giết bản cung, có phải vì tiên sinh không?”

Nàng ta khẽ nói: “Điện hạ dốc hết vốn liếng dạy dỗ nương nương nhưng không hề lợi dụng chuyện nương nương tiến cung để làm bất cứ việc gì, chẳng lẽ nương nương còn không hiểu tâm ý của người đối với nương nương? Đã như vậy, tất nhiên nô tỳ không thể để nương nương xảy ra chuyện. Đồ ăn hằng ngày của nương nương đều do nô tỳ trộn thuốc giải vào, chỉ có một chút nên không nhận ra được.”

Những điều này ta đều đã đoán ra, có điều, nghe chính miệng nàng ta nói, trong lòng ta vẫn thấy đau đớn, bởi vì nàng ta nhắc đến chuyện của Tô Mộ Hàn. Móng tay khảm vào da thịt, ta kìm nén để không bật khóc.

Phương Hàm lại nói: “Tình Nhi vì Điện hạ mà không nề hà bất cứ việc gì, huống chi là chết thay người.”

Dừng lại một chút, nàng ta lại hỏi: “Điện hạ có khỏe không?”

Ta ngây người, khỏe không? Khỏe không…

Ta cũng không biết.

Thậm chí ta không biết giờ này y đang ở chốn nào. Y quan trọng như thế nào với Thanh Dương, ta nghĩ không cần Phương Hàm nói, ta cũng biết. Gác tất cả sang một bên, ta hy vọng Thanh Dương có thể nhanh chóng tìm thấy y.

Phương Hàm rút trong ngực áo ra một chiếc hộp nhỏ, đưa cho ta rồi nói: “Cái này, xin nương nương hãy nhận lấy. Nếu có cơ hội, gửi Điện hạ giúp nô tỳ.”

Ta giật mình, buột miệng hỏi: “Cái g

Nàng ta nói: “Vật báu của Ô Tộc, có tác dụng kéo dài mạng sống.”

Nghe bốn chữ “kéo dài mạng sống”, ta thầm cảm thấy vui mừng, đưa tay nhận lấy. Mở hộp ra, bên trong chỉ có một viên thuốc nhìn rất bình thường, nhưng ta tin lời của Phương Hàm.

Nhìn nàng ta, ta không hiểu, cất tiếng hỏi: “Vì sao muốn đưa cho bản cung?”

Nàng ta cười nhạt. “Cả đời này nô tỳ không thể xuất cung, cầu xin nương nương đưa thứ này cho Điện hạ. Ô tộc tới đời nô tỳ cũng coi như đã chấm dứt, không thể kéo dài.”

Lời nói của nàng ta khiến lòng ta nặng trĩu, bất giác hỏi: “Vì sao?”

“Nô tỳ cảm thấy gánh nặng trên vai nô tỳ quá nặng nề.” Nàng ta cúi đầu, nói.

Ta im lặng, lại đưa mắt nhìn viên thuốc trong hộp một lần nữa, hít thật sâu, cuối cùng cất viên thuốc đi.

Tô Mộ Hàn…

Ta nhất định sẽ nghĩ cách để tìm thấy y, ta muốn cứu y.

Nhìn nàng ta lần nữa, ta khẽ thở dài: “Bản cung cảm thấy cô cô rất thông minh. Cũng chỉ có ngươi vừa nhìn là nhận ra thân phận thật của bản cung.”

Nàng ta mím môi, đáp: “Bởi vì khi ấy nô tỳ đã đoán ra công dụng của thuốc nước đó, bây giờ nương nương có thể dùng dung nhan thật để trở về, nô tỳ không thấy kỳ lạ chút nào.”

Ta mỉm cười nhìn nàng ta, chốn thâm cung này và thân phận của nàng ta đã giam cầm tài hoa của nàng ta.

Lúc lui xuống, Phương Hàm đột nhiên mỉm cười với ta. Nụ cười thư thái ấy cũng là thứ từ khi quen biết nàng ta đến nay, ta chưa từng nhìn thấy. Nàng ta cười, nói: “Nếu Điện hạ là thái tử, có lẽ nô tỳ nên đổi cách xưng hô, gọi người một tiếng… Thái tử phi.”

Ta sững người, còn nàng ta đã mất hút từ lâu.

Chạng vạng tối, truyền đến tin Phương Hàm treo cổ tự vẫn.

Ta đứng bên cửa sổ, lắng nghe cung tỳ báo cáo việc này với vẻ mặt không chút cảm xúc. Thực ra, khi nàng ta rời đi, ta đã nghĩ đến kết cục này rồi. Thanh Dương là dũng khí để nàng ta tiếp tục sống, Thanh Dương chết, nàng ta chẳng còn gì để lưu luyến cuộc sống này.

Chiếc hộp đựng viên thuốc rất nhỏ, có thể đặt vừa vào hộp gỗ Tô Mộ Hàn đưa ta. Nhìn thấy cây trâm đã mất hạt trân châu, bên tai ta lại vang lên lời nói của y. Bỗng nhắm chặt mắt, ta không nén được cảm giác xót xa trong lòng.

Đặt chiếc hộp xuống, ta vừa đứng lên thì thấy một cung tỳ hớt hải chạy vào, quỳ xuống, nói: “Công chúa, Tích Quý tần cầu kiến người.”

Thiên Lục, cuối cùng nàng ta đã đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.