CHƯƠNG 21 (CHÍNH VĂN HOÀN)
Posted on 16/03/2012 by Bang Hội Bịnh
31 thụ 1 công
Ánh nắng giữa trưa làm cho người ta buồn ngủ, ta ngồi dựa vào hắn, nhớ lại từng chút từng chút một của mấy năm qua, giống như tiểu phẩm cuộc sống trôi nổi trong đầu ta, không khỏi làm cho người ta vui đến bật cười.
“Thân ái, muốn du lịch châu Âu không? Ta xong việc này là sẽ có kỳ nghỉ dài hạn.” Hai tay bận rộn đánh lên trên bàn phím, còn không quên quay đầu lại hôn ta một cái.
“Được, đúng lúc ta phải đi Hà Lan thăm mẹ ta.” Ta cân nhắc lần này nên lấy lý do gì xin phép ông chủ.
“Mẹ ngươi sẽ gả tới Hà Lan phải không.” Hắn thở dài một tiếng, dùng giọng khẳng định. Hiển nhiên là đã thành thói quen.
Đây là chuyện ta đau đầu, một người mẹ tùy hứng không an phận, tái giá N lần, lại lấy lý do là hôn lễ của mẹ mà xin phép, ông chủ còn có thể tin sao…..
“Đại ca ta nói, ngươi coi như là xem triển lãm áo cưới toàn thế giới là được.” Đây là sự hài hước của thợ chụp hình.
“Ha ha, đại ca ngươi nói thật chuẩn xác. Nhưng mà nói lại, coi như là đi du lịch một lần, không chỉ có bao ăn bao ở còn tặng kèm vé máy bay đi và về, lần mua bán này tuyệt đối nên làm.” Người ngồi bên sờ sờ cằm đã bắt đầu tính toán. Đây là cách nghĩ của người làm marketing.
Còn ta: “Lần này phải xem gã đàn ông kia làm nghề gì, tốt nhất là làm đồ điện, mấy đồ điện cũ nhà chúng ta đều nên thay mới rồi.” Vẫn là ta thực tế nhất, là người quản lý nhân lực phải hiểu được khai thác giá trị con người.
“Ta vốn muốn đi Pháp cám ơn dượng của ngươi đã chuẩn bị cho chúng ta tủ rượu kiểu mới nhất, không nghĩ tới nhanh như thế đã biến thành tiền nhiệm.” Hắn nhìn ta, vẻ mặt dở khóc dở cười. (tiền nhiệm = đã từ chức, ý ở đây là ông người Pháp này đã bị bỏ).
Ta xòe hai tay, đành phải tổng kết: “Vẫn phải cám ơn mẹ ta đi.”
****************************************************
Hà Lan
Ở ngoại ô Amsterdam, một con sông nhỏ tựa như một dải lụa xanh quấn quanh những đồng ruộng mênh mông xanh biếc, xa xa là một căn nhà nhỏ màu sắc hài hòa được xây dựng với phong cách cổ xưa, một khung cảnh nông thôn thật xinh đẹp thật động lòng người! Làm khung cảnh như trong cổ tích này tăng thêm chút thần kỳ hư ảo chính là một chiếc cối xay gió cổ xưa.
Tại nơi nông thôn lộng lẫy như cổ tích này mà tổ chức hôn lễ thật sự là vô cùng lãng mạn, nếu cô dâu không làm khổ người khác như vậy, thì đúng là không còn gì phải chê.
“A Huyền, ngươi cũng trốn ra rồi.” Đại tẩu xinh đẹp hiền thục của ta cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay hung ác của lão mụ. (lão mụ = mẹ)
Ta cười ha ha đưa cho đại tẩu một ly nước trái cây giải khát: “Đại ca thật đáng thương.” Phải luôn luôn tùy thị để chụp hình cho thái hậu.
“Hắn cũng quen rồi.” Đại tẩu bất đắc dĩ thở dài, “Đúng rồi, Thạch Diễn nhà ngươi muốn ngươi đi cứu hắn.”
“Ân?” Ta giương mắt nhìn về trung tâm đám người đang cười đùa hi hi ha ha, chỉ thấy vợ mình bị cô dâu đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn tràn trề sức sống như thời đôi mươi kéo đến tha đi, chân đi không ngừng vội vã mà chụp ảnh.
Được rồi, còn bỏ qua ánh mắt cầu cứu của hắn, có lẽ sẽ bốc hỏa. Ta đánh phải buông ly rượu đi tới giải cứu kỵ sĩ đang bị phù thủy giam cầm.
“A Huyền! Chết ở chỗ nào! Mau tới cùng lão mẹ chụp ảnh!” Cô dâu hùng hùng hổ hổ, không một chút ngượng ngùng vì vừa được gả đi. Người đang ôm lão mụ là dượng mới của ta, trông thật giống như một thầy giáo hiền lành dễ gần.
“Không chụp nữa, đưa Diễn cho ta.” Ta vươn tay đang định kéo vợ mình.
“Không được.” Cô dâu lập tức giống con gà mái dang hai cánh ra ngăn trước ở mặt ta, “Ngươi không chụp cũng được, A Diễn đẹp như thế không chụp thật lãng phí!”
Má! Này là nói cái gì! Chẳng lẽ ta không đẹp sao?!
“Ngươi chụp với nam nhân của ngươi là được, ta muốn cùng Diễn thân thiết.” Ta đúng lý hợp tình.
“Ít thân thiết một chút sẽ chết sao?!” Kiên quyết không thả người.
“Ngươi hỏi lão công của ngươi, ít thân thiết một chút có thể chết hay không.” Ta nhìn về phía chú rể vốn định để hắn giúp, không nghĩ tới hắn thế nhưng đỏ mặt. Xem ra là loài hiếm có.
“Tiểu tử kia, ngươi đừng bắt nạt dượng ngươi!” Cuối cùng cũng xoay ngươi ôm trượng phu mới của nàng.
“Ta đây đành phải bắt nạt người của ta a.” Ta cười gian thành công kéo Thạch Diễn qua, “ Mẫu thân đại nhân cứ từ từ chụp, chúng ta đi thân thiết một hồi sẽ quay lại.”
“Cái tên tiểu tử chết tiệt kia ngươi quay lại cho ta!” Không để ý mẫu thân đại nhân đang dậm chân, chúng ta vừa đi vừa chạy thoát khỏi hiện trường.
…
“Sao vậy?” Hưởng thụ cơn gió biển từ biển Bắc thổi tới, phát hiện người bên cạnh nhìm chằm chằm vào một biển hoa tulip, không nói gì.
“Không có, chỉ là có chút cảm thán về hôn nhân của mẹ ngươi.” Thở dài một tiếng, kéo tay ta nắm thật chặt.
Ta nở nụ cười: “Mẹ ta đối với tình yêu chỉ có cảm xúc mãnh liệt, mẹ không thể chịu được sự bình thản khi cảm xúc mãnh liệt đã qua đi, mẹ không biết tình yêu cũng cần tổ chức, cuộc sống hôn nhân cũng thế, yêu chính là một phần của cuộc sống.”
Cánh quay của chiếc cối xay gió đằng trước giống như cánh chim giang ra, đón gió mà chuyển động, cùng với cỏ xanh, hoa dại tạo thành một cảnh tượng độc đáo, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
“Tình yêu tựa như cái kia.” Ta chỉ chiếc cối xay gió làm Hà Lan nổi tiếng khắp thế giới, “Chỉ cần cho nó một chút gió, nó sẽ vẫn tiếp tục chuyển động.”
“Huyền……” Ánh mắt hắn nhìn ta sáng lên lấp lánh, “Ngươi lần đầu tiên cảm tính như thế……..” Nói xong dùng sức kéo ta vào lòng ngực, thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm cho chiếc cối xay gió tình yêu của chúng ta chuyển động vĩnh viễn.”
“Ân.” Ta cũng dùng sức ôm lấy vai hắn. Ta hiểu mẹ ta, nhưng vĩnh viễn không thể lý giải.
Chân ái (tình yêu đích thực) giống như ngàn năm có một, mê hoặc và khó cầu (khó có được), có người khổ sở tìm kiếm theo đuổi cả đời, được tới lại chỉ là mạo hợp thần li, đồng sàng dị mộng. Nếu có thể may mắn chiếm được chân ái, sao lại có thể không hảo hảo quý trọng như trân bảo a?
“Vậy……sau này ngươi sẽ ít nhìn mấy tên đàn ông khác?” Đang cảm động a, bên gáy lại truyền tới thanh âm khó chịu, “Ta vừa mới nhìn thấy ngươi nhìn chằm chằm con trai của dượng ngươi.”
“Mẹ nó! Ngươi có phải đàn ông hay không a?!” Ta đẩy mạnh hắn ra, “Thằng đàn ông nào mà không háo sắc?! Ta liền thích xem mỹ nam! Thích đẹp cũng phải tội! Háo sắc cũng không phải lỗi!” Ta khiêu khích giương mắt trừng hắn, rồi sau kéo cổ hắn hôn say đắm, “…….Chỉ cần chống lại được hấp dẫn…………”
“……….Vậy mau mau trở về ‘háo sắc’ ta đi……….” Cái lưỡi nóng mềm nhẹ cuốn lấy tai ta, thân mật thì thầm, “Ta cởi hết chờ ngươi tới ‘háo sắc’………”
“Ai muốn ‘háo sắc’ ngươi, cái thứ tồi tệ này.” Khinh khỉnh đáp lại, nắm tay hắn trở về.
…
Yêu nhất là ánh mắt của ngươi,
Che giấu thâm tình của ta nhu tình của ngươi;
Yêu nhất là đôi môi ngươi,
Đan vào nhiệt tình của ta mê tình của ngươi; (mê tình = say đắm)
Yêu nhất con người ngươi, đã cho ta cả đời này của ngươi………
———————– Toàn văn hoàn ———————
Còn PN