Mèo Báo Ân

Chương 2: Chương 2




“Chủ nhân sẽ hảo hảo yêu thương cậu.” Mạnh Nghiễn Nam nói tinh tế cắn xương quai xanh của người dưới thân, một bàn tay đã theo vạt áo của đối phương thâm nhập sờ lên da thịt mềm nhẵn kia. Mạnh Bạch cố nén một thân nổi da gà, cậu cố gắng ức chế nỗi sợ hãi muốn đẩy người phía trên ra.

Đối với phản ứng rất nhỏ này của cậu. Mạnh Nghiễn Nam đương nhiên cảm giác được, anh chuyển động thân mình cười lạnh nói: “Cậu không muốn?”

“Không muốn, cậu có thể đi, tôi cũng không bắt buộc người khác.” Nói anh liền muốn đứng lên.

Mạnh Bạch khẩn trương, đầu óc còn chưa phản ứng, đã theo bản năng vươn tay kéo lại đối phương. Rồi mới nơm nớp lo sợ dựa vào, cậu ôm cổ Mạnh Nghiễn Nam, nhỏ giọng nói: “Tôi…trước đây…chưa từng làm chuyện này…cho nên…”

Phản ứng của Mạnh Bạch trúc trắc, Mạnh Nghiễn Nam ít nhiều có thể đoán được, nhưng khi nghe cậu nói ra chi tiết như vậy, liền thấy trong lòng toát ra một cỗ cảm giác kỳ quái, như là có người lấy một sợi lông chim ở trong lòng hắn khẽ phất một cái, ngoài ý muốn khiến anh sinh ra một tia nhu tình. Rồi anh mới nhắm mắt lại, hai tay lại không hề dừng.

Mà Mạnh Bạch dưới thân anh nhờ thủ pháp tán tỉnh quen thuộc kia dần dần bắt đầu tiến vào trạng thái, toàn thân trên dưới đỏ như trứng tôm, vừa sợ hãi lại bàng hoàng, lại mang theo một cỗ chờ đợi không biết làm sao.

Ngay lúc Mạnh Bạch cắn răng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, Mạnh Nghiễn Nam dừng lại động tác, buông ra người trong lòng nâng người đứng dậy.

Khí tức giam cầm chính mình lập tức tiêu thất, Mạnh Bạch buông ra tảng đá trong lòng, thân thể buộc chặt mới chính thức trầm tĩnh lại.

Cậu vụng trộm thở hổn hển một hơi, liền ngồi dậy nhìn Mạnh Nghiễn Nam không nói chuyện. Tuy nói cậu tự nguyện, nhưng dưới tình huống này, cậu không có khả năng chủ động yêu cầu đối phương lại làm cái gì.

“Lát nữa cậu ra phòng khách ngủ đi, tôi đi tìm chăn cho cậu.” Mạnh Nghiễn Nam không có bất kì giải thích nào, nói xong liền đi vào phòng.

Mạnh Bạch đem áo ngủ sửa lại chỉnh tề, đi theo hắn.

Mạnh Nghiễn Nam ôm một cái nệm, cùng mấy thứ khác. Mạnh Bạch vội vàng đến giúp, hai người cùng nhau đem đệm giường chuẩn bị cho tốt.

“Mệt sao? Buồn ngủ thì ngủ trước đi.”

Mạnh Bạch vội vàng lắc đầu. “Vậy cậu xem TV đi.” Mạnh Nghiễn Nam nói rồi đi vào phòng bếp pha tách cà phê, rồi mới đi thư phòng, đêm nay anh còn có chút tư liệu phải làm, xem ra phải thức đêm rồi.

Mạnh Nghiễn Nam ở tại thư phòng làm việc, Mạnh Bạch ngoan ngoãn ngồi ở đại sảnh xem TV. Tuy rằng phòng khách cũng có TV, nhưng cậu lại cố ý chạy đến đại sảnh xem, mà âm thanh của TV cũng bị cậu chỉnh nhỏ xuống, không muốn ảnh hưởng đến người kia.

Nhìn chằm chằm TV một lát, Mạnh Bạch mơ mơ màng màng ngủ luôn, chờ đến khi cậu bị lạnh mà giật mình tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn thời gian đã muốn mười một giờ. Cậu xoa xoa mắt, đổi đài, lặng lẽ đi đến cửa thư phòng, thấy đèn bên trong còn sáng, thế là suy nghĩ một chút liền chạy đến phòng bếp. Mở tủ lạnh ra nhìn nhìn, lại ở tủ bát tìm kiếm một phen, cuối cùng Mạnh Bạch làm một bát mì trứng, trong nước lèo trừ bỏ dầu vừng thơm ngào ngạt còn có mấy miếng dưa leo, đó là rau dưa màu xanh mà cậu thật vất vả mới tìm được từ trong tủ lạnh.

Khi Mạnh Bạch đẩy cửa ra, Mạnh Nghiễn Nam trước tiên sửng sốt một chút, thế này hắn mới nhớ tới đêm nay trong nhà thu lưu một người nữa. “Chủ nhân, ngài đói bụng đi, trước ăn khuya một chút, Phòng bếp không có nhiều món, nên cũng không có gì ngon, ngài ăn đi.”

Bát mì kia nhìn thực đơn giản, lại thơm nức mũi, hơn nữa hắn quả thật đang đói bụng, cho nên dù chỉ là một bát mì nho nhỏ cũng sẽ biến thành mỹ vị.

“Cậu đói không?” Tuy rằng kêu hắn chủ nhân, nhưng đối phương ở trong nhà của mình làm sao cũng coi như nửa khách nhân.

“Tôi không đói bụng. Ăn xong rồi, chủ nhân nghỉ ngơi sớm một chút.” Mạnh Bạch sợ chính mình quá mức nhiều chuyện, chần chờ vẫn là khuyên một câu. Mạnh Nghiễn Nam ăn mì chỉ gật đầu xem như trả lời.

Đợi Mạnh Bạch ở phòng bếp rửa chén xong, Mạnh Nghiễn Nam đã đóng máy tính từ thư phòng đi ra. “Tôi đi ngủ, cậu cũng đi ngủ đi.”

“Chủ nhân, ngủ ngon.” Mạnh Bạch cười ngọt ngào, đột nhiên cảm giác có chút hạnh phúc.

Mạnh Nghiễn Nam tựa hồ có chút không quen, anh sửng sốt một lát, sau khi phản ứng lại mới nói ngủ ngon.

Rồi khi Mạnh Bạch chuẩn bị đóng cửa phòng, lại bị Mạnh Nghiễn Nam chặn lại. “Chủ nhân?”

“Còn có…hôn chúc ngủ ngon.” Mạnh Nghiễn Nam cũng cười, anh nghiêng người về trước tại trên trán Mạnh Bạch đặt một nụ hôn nhẹ, sau đó giúp đóng cửa lại.

Mạnh Bạch cả người đều sửng sờ ở nơi đó, chờ lúc cậu hồi thần nháy mắt cảm giác có chút hoảng sợ, trái tim bùm bùm nhảy lên. Này cùng với dự đoán ban đầu của cậu không giống nhau, cậu có chút thất kinh, trên mặt lại trắng lại hồng, cuối cùng khẽ thở dài một cái.

Ngày hôm sau khi Mạnh Nghiễn Nam rời giường, Mạnh Bạch đã chuẩn bị xong điểm tâm. May mắn tuy rằng phòng bếp không có gì nhiều, nhưng gạo vẫn phải có, cho nên nấu một phần cháo hoa cũng thực dễ dàng.

Cháo có, tối hôm qua còn thấy hai cái trứng gà, Mạnh Bạch chiên rồi bày lên trên bàn cơm.

Bữa sáng rất đơn giản, tuy rằng rất nhiều năm rồi Mạnh Nghiễn Nam không ăn cơm ở nhà, nhưng nếu anh thật muốn thể hội loại thời khắc ấm áp này cũng không phải không được, mà anh trước đây cũng không muốn mình có cơ hội này, mà lần này ngoại lệ cho anh một ít cảm xúc ngoài ý muốn. Cảm giác có chút mâu thuẫn, lại vẫn khắc chế chính mình.

Loại chuyện này cũng không có gì, Mạnh Nghiễn Nam ăn xong bữa sáng rồi đi vào thư phòng.

Chờ anh cầm này nọ chuẩn bị ra cửa, Mạnh Bạch đã ở chỗ huyền quan chờ anh. Mạnh Nghiễn Nam thấy cậu như vậy cũng chưa nói cái gì, hai người đi ra cửa ngồi thang máy đến cửa tiểu khu.

“Chủ nhân, đi thong thả.” Mạnh Bạch cười giống như tối hôm qua, một bộ dáng thực cao hứng.

Mạnh Nghiễn Nam bỗng nhiên có chút phiền não, anh biết mình phiền là vì cái gì. Thanh niên vốn không đáng để vào mắt này lại khiến chính mình không nắm bắt được, cảm giác này thực không ổn.

Anh tới gần Mạnh Bạch, cúi đầu tại bên tai đối phương nói một câu, “Lời này cậu hẳn là nói khi mới ra cửa. Buổi tối có thể cho cậu hôn chúc ngủ ngon, nhưng ở đây là cổng lớn nên không thể hôn chào buổi sáng được.” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Bạch bị dọa thành trắng bệch, Mạnh Nghiễn Nam cảm giác hòa nhau một đều, anh khẽ cười, “Tôi đi đây.” Rồi mới không quay đầu rời đi.

Buổi sáng mở hội nghị chuyên đề, buổi chiều đi hiện trường thi công dạo qua một vòng, trong lúc đó Mạnh Nghiễn Nam thực tự nhiên nhớ tới Mạnh Bạch, nhưng chỉ là như vậy, với anh mà nói người và chuyện không cần thiết không cần chiếm cứ quá nhiều lực chú ý của anh.

Mạnh Nghiễn Nam cũng không cần suy nghĩ Mạnh Bạch là rời đi, hay là sẽ tiếp tục cùng anh, bởi vì điều này đối với anh cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

Cho nên chờ đến khi anh từ tiệm 4S lấy xe lái về nhà, nhìn đến thân ảnh của Mạnh Bạch, cũng không có khiến anh sinh ra cảm giác kinh ngạc.

“Tôi, mua vài thứ.” Thấy Mạnh Nghiễn Nam nhìn bao lớn bao nhỏ nơi cửa, Mạnh Bạch hơi có chút xấu hổ.

“Vào đi.” Lần này Mạnh Nghiễn Nam ngược lại không có làm khó cậu, không đi chất vấn vì cái gì công bố là động vật họ nhà mèo, trên người lại có tiền mua đồ của nhân loại.

Mạnh bạch đem này nọ mang vào, trừ bỏ vài bộ quần áo cậu tự mua cho mình, cái khác hơn phân nửa đều là nguyên liệu nấu ăn. “Hôm nay tôi có mua cá khuê, hương vị làm ra hẳn là cũng không tệ lắm.” Lúc Mạnh Bạch nói chuyện cúi đầu không có nhìn Mạnh Nghiễn Nam, loại lời nói giống như khoe khoang này khiến cậu có chút nói không nên lời, nhưng cậu lại hy vọng Mạnh Nghiễn Nam có thể thích.

“Tôi cũng hiểu được cậu làm cá ăn sẽ rất ngon.” Không phải nói chính mình là mèo sao, Mạnh Nghiễn Nam đạm cười trở về phòng ngủ.

Chờ khi anh thay bộ quần áo đi ra, Mạnh Bạch đang ở phòng bếp làm đến khí thế ngất trời.

Mạnh Nghiễn Nam nhưng không có ý tứ đi vào làm giúp một tay, anh ngồi trên sô pha ở đại sảnh xem TV, trong lúc đó Mạnh Bạch đi ra bưng cho Mạnh Nghiễn Nam một dĩa táo, rồi trong sự nghi hoặc của đối phương mà trở lại phòng bếp.

Nửa giờ sau, ba món ăn một món canh cơm chiều liền làm xong.

Tuy rằng Mạnh Nghiễn Nam vẫn chưa ăn, nhưng trải qua hai lần đồ ăn sớm tối kia, anh nhiều ít đối với tay nghề của Mạnh Bạch có chút tin tưởng. Chỉ là…Mạnh Nghiễn Nam liếc mắt nhìn Mạnh Bạch đang mang theo chờ mong nhìn chính mình, trong đầu một ý niệm chợt lóe lên. Gia khỏa này căn bản không phải mèo báo ân, là nàng tiên ốc phiên bản nam đi!

Bữa cơm này ăn xong, đồ ăn mỹ vị càng thêm kiên định ý tưởng của Mạnh Nghiễn Nam.

Nhân lúc Mạnh Bạch đang ở phòng bếp rửa chén, Mạnh Nghiễn Nam cũng đi theo qua. “ Tôi nói có phải là cậu nghĩ muốn đến chỗ tôi nhận lời mời làm việc nhà không?” Bởi vì sợ chính mình sẽ không muốn, cho nên nửa bắt buộc khiến chính mình thí nghiệm một chút. Tuy rằng ý tưởng này thực thoát tuyến, nhưng so với loại chuyện mèo báo ân thoát ly hiện thực này, còn có thể ở trong phạm vi lý giải của nhân loại.

Mạnh Bạch dừng việc trong tay một lát, xoay người kỳ quái nhìn Mạnh Nghiễn Nam, nói: “Chủ nhân, tôi là đến báo ân.”

Mạnh Bạch trả lời như trước, rồi mới lại bỏ thêm một câu: “Không chỉ là việc nhà, mặc kệ là cái gì tôi đều có thể làm.’ Đối phương nói thực khẳng định, Mạnh Nghiễn Nam nhìn bóng dáng vây quanh tạp dề kia, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện mới làm được một nửa hôm qua. Cái gì đều có thể làm…Loại thiên nhiên dụ hoặc này…Gia khỏa này nếu không phải phúc hắc chính là tiểu bạch, không chỉ ngốc còn là thiên nhiên ngốc!

“Cái gì đều có thể làm? Còn là quản gia vạn năng.” Mạnh Nghiễn Nam nhướng mày cười nói một câu rồi quay lại đại sảnh xem TV.

Đợi Mạnh Bạch dọn dẹp xong tất cả, cậu lại đem quần áo phơi khô thu hồi gấp ngay ngắn để vào trong tủ quần áo.

“Không có việc gì làm?” Nhìn thanh niên đứng cạnh mình không biết nên làm cái gì, Mạnh Nghiễn Nam tắt phim truyền hình đứng lên, “Nếu không có việc gì làm, chúng ta xuống lầu đi dạo, dù sao cũng còn sớm.”

“Vâng, chủ nhân.” Đối với đề nghị của Mạnh Nghiễn Nam, Mạnh Bạch vô cùng vui vẻ, tuy rằng là hành vi thực bình thường, nhưng đã muốn tỏ vẻ đối phương đang chậm rãi nhận chính mình.

“Trước nói cái đã, ở bên ngoài đừng gọi tôi là chủ nhân”. Mạnh Nghiễn Nam đổi giày xong, quay đầu dặn dò một tiếng.

“Vậy…Gọi là gì?” Mạnh Bạch nhíu ngày suy nghĩ.

“Gọi tên đi.” Cửa thang máy nhanh chóng mở ra. Mạnh Nghiễn Nam thấy Mạnh Bạch đi vào liền ấn nút cuối cùng.

Trong khoảng thời gian sau cơm chiều, không ít cư dân gần tiểu khu đều đi ra tản bộ. Quen biết gặp nhau có thể lên tiếng chào hỏi, nhưng phần lớn vẫn giống như người xa lạ, so sánh với hàng xóm bên trong, cái loại cảm giác quen thuộc này đã từ từ phai nhạt rất nhiều.

Dọc theo công viên đi dạo một vòng, lui tới đều là người đi đường đi ra tản bộ, có già có trẻ, có tình nhân trẻ tuổi cũng có một nhà ba người. Chỉ là bọn họ hai nam tử trẻ tuổi đi cùng nhau xem như có chút khác biệt.

Hai người cứ như vậy đi tới, Mạnh Bạch đột nhiên ngừng lại: “Xảy ra chuyện gì?” Mạnh Nghiễn Nam nhìn bức tường thấp phía trước hỏi.

“Đây là Trúc đào?” Mạnh Bạch không nghĩ tới có thể nhìn thấy thứ này.

“Tôi nhớ rõ hình như có độc?” Mạnh Bạch có chút kỳ quái hỏi.

“Thân, lá, hoa đều có độc, có thể phân bố ra một loại chất lỏng màu trắng chứa chất độc.” Mạnh Nghiễn Nam tiếp tục nói: “Bất quá nó có tác dụng tinh lọc giống như sunfua diocid cùng khí Clo, còn có thể hấp thu bụi trong không khí, chỉ cần chú ý một chút, nói tóm lại lợi nhiều hơn hại.”

Mạnh Bạch nghe xong gật gật đầu, sau đó liền không nói gì nữa. Lúc hai người quay về đi ngang tiệm hoa quả, Mạnh Nghiễn Nam đi vào mua một cây mía. Tước hết da chặt thành nhiều đoạn, rồi mới một đường cắn trở về.

“Tôi đi tắm rửa.” Mạnh Nghiễn Nam sau khi vào cửa liền nói một tiếng với Mạnh Bạch rồi trở về phòng ngủ.

Mạnh Bạch đem mía trong tay đặt xuống, mang theo một túi táo khác đi vào phòng bếp rửa sạch.

“Tôi tắm xong rồi, cậu đi tắm đi.” Mạnh Nghiễn Nam không mở cửa chỉ hô lên một câu như vậy.

“Được, tôi biết rồi.” Mạnh Bạch đem táo cắt khối xong liền đi phòng khách. Chờ sau khi cậu đi ra, lại đi phòng khách nhìn, dĩa táo kia vẫn bất động đặt ở kia.

Mạnh Bạch lau khô tóc, liền bưng dĩa mang qua cho Mạnh Nghiễn Nam.

“Cám ơn.” Mạnh Nghiễn Nam tiếp nhận cái dĩa nói tiếng cám ơn. “Cậu chuẩn bị ngủ chưa?”

“Vâng.” Mạnh Bạch gật đầu, nếu người này không cần tăng ca, đêm nay cậu cũng không chuẩn bị xem TV.

Mạnh Nghiễn Nam giơ lên khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, “Hôn chúc ngủ ngon.” Nói lại hôn một cái rồi mới nói câu ngủ ngon.

“Ngủ ngon, chủ nhân cũng nên đi ngủ sớm một chút.” Mạnh Bạch tận lực khiến cho mình thoạt nhìn vẫn bình thường.

Đợi cửa phòng đóng lại, Mạnh Bạch mới tầng tầng thở ra một hơi, loại tình huống này cậu đúng là có chút khó thích ứng. Tuy rằng luôn cảm giác có loại cảm giác chính mình cũng khó nói, nhưng Mạnh Bạch không ngừng làm ám chỉ cho mình, làm cho mình bảo trì tâm trạng bình thường, chuyện cậu phải làm là báo ân.

Mạnh Bạch đi ngủ rất sớm, Mạnh Nghiễn Nam theo thói quen đến nửa đêm mới đi ngủ.

Sáng hôm sau, Mạnh Nghiễn Nam nằm trên giường thần trí vừa thanh tỉnh đã ngửi được mùi thơm của thức ăn.

Anh bắt đầu sửng sốt, sau đó mới nhớ tới nhà mình có thêm một người. Anh đứng dậy rửa mặt chải đầu, thay quần áo xong mới từ phòng ngủ đi ra.

Lúc này chỗ bàn ăn đã dọn xong chén đũa, đại khái hôm qua mua nguyên liệu nấu ăn, điểm tâm hôm nay so với sáng hôm qua chỉ có cháo hoa phong phú hơn nhiều.

Mạnh Nghiễn Nam nhìn màu tím trong bát cháo nghi hoặc. “Đây là cháo gì vậy?” anh biết cháo bí đỏ, cháo ngân nhĩ, cháo đậu đỏ đậu xanh, cháo thịt nạc trứng muối, nhưng loại cháo này chưa từng thấy qua,

“Là cháo khoai tím.” Mạnh Bạch đem củ cải xào mang đến trên bàn. “Không phải khoai lang màu vàng mà chúng ta hay ăn, loại khoai tím này tương đối quý một chút, nhưng càng có nhiều dinh dưỡng, nghe nói còn giúp hạ huyết áp.” Mạnh Nghiễn Nam nghe xong ra mồ hôi một chút.

Nấu chín trứng gà, Mạnh Bạch lột hai cái đặt ở trong chén nhỏ, đặt trước mặt Mạnh Nghiễn Nam. “Ăn xong sớm chút đi làm đi.”

Mạnh Nghiễn Nam không nói chuyện, cúi đầu uống một ngụm cháo. Vị ngọt vừa phải, còn có mùi thơm của khoai lang cũng rất ngon. Bữa sáng phong phú hơn cũng ăn không hết bao lâu thời gian, Mạnh Bạch rửa bát đũa rồi cùng Mạnh Nghiễn Nam ra cửa.

Mạnh Nghiễn Nam lấy xe về, lần này chính mình lái xe đi công ty.

“Cậu đi đâu, tôi đưa cậu đi?” Mạnh Nghiễn Nam nói như vậy có lẽ thật sự là có lòng tốt.

“Cám ơn, tôi tự đi được rồi.” Mạnh Bạch từ chối.

Mạnh Nghiễn Nam cũng không nói thêm nữa, trực tiếp đi thang máy tới gara dưới tầng hầm lấy xe. Mà Mạnh Bạch lại cố ý chạy đến một trạm ở hướng ngược lại, lên xe công cộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.