Cô làm xong công việc, rồi mặc thường phục về nhà, Trong lúc đi, cô nhận
ra có ai đó đang theo dõi mình, cô vội quay người lại, nhưng bóng dáng
đó biến mất, chỉ là con hẻm tối đen với ánh đèn đường mờ mờ....
- Misao. - Kazuo đón cô.
- Anh hai, sao anh ở đây?
- Anh không chấp nhận việc cho em đi làm đâu. Nghĩ sao vậy? Anh không
muốn em đi làm chút nào, em...còn quá nhỏ, hãy đi theo mẹ em về quê rồi
để mọi việc cho anh lo.
Cô nghe tới đó, liếc nhìn anh chàng, rồi khuôn miệng đó hỏi:
- Vậy em phải dựa dẫm à?
- Hả?
Cô nhăn mặt, kéo áo lại, tay đẩy chiếc túi giấy lên vai. Kazuo cũng nhăn
mặt, đi sau. Khoảng không gian giữa 2 người là 1 khoảng cách lớn, mặc dù họ xem nhau thậm chí hơn cả anh em, mà thật ra chỉ có Kazuo nghĩ như
thế. Khoảng cách quá lớn...đó là bức tường.
Bức tường cô tự tạo ra để không ai có thể chạm vào lần nữa.
- Misao, cầm lấy đi. - Kazuo chìa chiếc điện thoại, dúi vào lòng bàn tay của Misao.
Cô hơi bất ngờ, rồi quay ngoắt đầu sang, anh nói:
- Có gì em còn gọi người giúp được, đừng lo cho anh, anh sẽ mua cái mới,
sim điện thoại cứ dùng, cách xài chắc em chưa biết, anh sẽ chỉ em sau,
tối nay cứ tập làm quen với nó đi.
Misao cứng họng, không thốt ra được từ nào nữa, cô không thể từ chối khi mà Kazuo tự quyết như vậy
được. Cô không biết trong đầu anh, cô là cái gì và chiếm vị trí nào, có
phải anh đang bảo vệ thái quá cho cô....? Có thể lắm, mặc dù cô không
muốn như vậy chút nào.
- À mà cũng tại vì...thằng nhóc đẹp trai không đi theo thì phải? - Kazuo gãi đầu.
"Tên biến thái nhũn não!" cô liên tưởng tới ngay, điều đó làm cô không vui.
Tatsuki đúng là 1 anh chàng đẹp trai, nhưng không có nghĩa là có thể
theo đuôi cô bất kỳ lúc nào, và rồi lại bỏ rơi cô 1 mình như bây giờ, cô không biết anh nghĩ cái quái gì trong đầu, mà nếu gặp lại cô sẽ cho anh ăn đấm.
- Em, không cần anh ta đâu, anh hai. - cô quay lưng về nhà.
"Misao....không cần phải nói...anh biết, anh..."
Anh nhìn theo dáng cô, rồi ngần ngại chạy theo.
"Anh biết, anh không thể theo đuổi em nữa rồi."