Sáng, chim bay bay ngoài cửa sổ, lung lay cây lá, xáo động khung trời.
Tatsuki kéo ghế, ngồi cạnh giường Misao, chợt thấy cô quay mặt đi, anh không nói gì, chỉ cười:
- Em đang ngại đấy à?
- Im đi!... - cô cố không nhìn vào mắt anh.
Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng, ấm áp, làm tai cô đỏ tấy lên, hơi thở đứt
quãng, thế mà cô không có ý định giựt tay ra. "Kiềm chế, kiềm chế, mặt
bình thường lại nào!" cái công kích của anh làm cô bay vèo mớ suy nghĩ
còn tồn tại.
"Sau tất cả mọi chuyện....tên này, vẫn chưa bao giờ có ý định bỏ rơi mình..."
- Nếu anh không nhầm...thì... - Tatsuki lên tiếng, với nụ cười gian trên môi - Em gọi tên anh tới cứu lúc đó thì phải?
"Còn nhớ hả trời!?" cô muốn gào lên. Cái đầu từ từ quay sang Tatsuki, anh
mỉm cười hiền, cơ mà đấy là nụ cười xã giao, nó đang cố moi điều gì đó
từ miệng cô...
- Không...không nhớ... - cô cố gắng lắm mới đáp trả lại được.
- Ai cha, chắc không đó, anh chắc chắn là đã nghe thấy mà. - Tatsuki trêu chọc.
- Không phải... - cô đỏ mặt.
- Misao-tan, em có gọi là "Akira cứu". - Tatsuki cười hô hố lên.
- Không có! - cô tức giận quay sang.
Tức thì anh hôn vào trán cô, mỉm cười, xoa đầu cô nhẹ nhàng. Khiến tim cô
đập chậm, rồi lại đập nhanh, có khi muốn đứt quãng giữa chừng, đầu cô là 1 tờ giấy trắng toanh. Không còn khái niệm gì nữa.
- Anh mừng vì đã cứu em kịp, Misao-tan à.
Khoảng không lúc đó, cô chìm vào.
"Rắc" tiếng động của lớp tường dày rơi từ từ, từ từ, anh chạm vào cô, rất nhẹ nhàng, rồi ôm siết lấy cô....
Cô trước giờ chỉ quan tâm về bản thân...
Nhưng rồi chợt nhận ra, cô phát giác được, lập tức phòng thủ lại thứ gọi là
"tình yêu". Cô nhăn mặt nhó mày, rồi cố gắng phủ nhận.
Để rồi...
- Tại sao anh lại cứu tôi? Anh có thể bỏ rơi tôi lúc đó mà? Nếu anh bỏ
rơi tôi thì cũng không ai trách cứ anh hết! Anh đồng ý cứu tôi vì điều
gì vậy? Khi mà tôi đã cố không lại gần anh? - ánh mắt cầu xin câu trả
lời cô dán vào anh.
Không biết tại sao, anh lại bất ngờ trước câu hỏi đó, lại 1 thoáng, anh không suy nghĩ gì, chỉ đang mỉm cười trước
cô, và thẳng thừng trả lời:
- Vì anh thích em, chỉ thế thôi.
Các câu hỏi đó chỉ kết thúc trong 1 câu trả lời của anh, như sức công phá
đẩy lùi bức tường kia, anh chạm vào cô, nhất quyết không để cô biến mất
trước mặt anh.
Cô khóc, trước giờ cô nghĩ lũ con trai rất nguy hiểm, sau chuyện cô sắp bị cưỡng bức thì lại càng thấy căm thù hơn...
Nhưng mà, cô nghĩ, con trai cũng rất ấm áp...như anh bây giờ vậy.
Trót lòng gửi trao tim cho anh mất rồi....mà cô không nhận ra.
"Tên biến thái nhũn não chết tiệt...mình..."
Bình yên, hạnh phúc, xóa tan cảm giác lúc trước, anh ôm cô, để mặc cho cô khóc trên bờ vai của mình.
Thực sự thì anh rất muốn kiss môi, nhưng với cái đống người nhà Misao đang nhìn lén ngoài cửa thì lại là chuyện khác....
"Thôi...sau này cưới về, tính sau." anh thở dài, ghi vào sổ nợ.